“Hôm nay là ngày Cố
thị họp hằng năm, đồng thời chúng tôi cũng có một tin tốt tuyên bố với
mọi người. Nhưng mà trước khi tuyên bố, cho phép tôi được mời một người
lên đài…”
Đúng lúc này đèn pha trong hội trường đều chiếu vào
người Diêu Hữu Thiên. Ánh đèn sáng ngời làm cho gương mặt cô càng thêm
trằng mịn trong suốt
Khóe môi nở nụ cười tiêu chuẩn, bước lên đài
“Chào mọi người. Tôi là Diêu Hữu Thiên đại diện cho tập đoàn Chính Phát. Ngay hôm nay, Cố thị đã đầu tư ba tỷ. Hợp tác với tập đoàn chúng tôi, tiến
hành triển khai hạng mục ở thành phố Y.”
Cô hiểu rõ khi tin tức
này lọt ra ngoài, ngày mai cổ phiếu của Cố thị và cổ phiếu của tập đoàn
Chính Phát đều một đường hát vang tiến manh
Giới thiệu ngắn gọn về hạng mục làng du lịch ở thành phố Y. Còn có những viễn cảnh tương lai
Một người phục vụ đẩy lên một chồng rượu cao
Cô và Cố Thừa Kỳ, cùng mở một chai sâm banh, màu rượu vàng chảy vào trong ly. Ăn mừng bọn họ hợp tác
Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay, trên mặt cô vẫn mang theo nụ cười yếu ớt,
tầm mắt lướt qua mọi người dưới đài, lại vô tình thấy được hai gương mặt quen thuộc
Mặc dù Cố Thừa Diệu dẫn Bạch Yên Nhiên tới hội trường, nhưng cũng biết cái gì là chủ yếu, thứ yếu
Hôm nay là ngày Cố thị họp hằng năm, cho dù anh muốn xứng danh Bạch Yên
Nhiên, cũng phải đợi Cố thị tuyên truyền đến nơi đến chốn, đợi cuộc hộp
kết thúc mới nói sau
Lúc này thấy Diêu Hữu Thiên đột nhiên xuất hiện trên đài, trong đầu liền hiện lên hai người đã gặp qua vài lần
Tập đoàn Chính Phát? Tập đoàn mới xuất hiện ở thành phố Y? Cũng chưa từng
xuất hiện chung với công ty của anh, bắt đầu hợp tác từ lúc nào?
Anh cũng không chú ý chuyện của công ty, đương nhiên không biết là Cố thị đang ném cành ô liu ra trước
Nhớ đến Diêu Hữu Thiên năm lần bảy lượt tiếp cận mình, cái này, sẽ không phải là một thủ đoạn khác của cô chứ?
Nếu là như vậy, người phụ nữ này, thật đúng là chưa từ bỏ ý định
Suy nghĩ vòng vo, anh không chú ý tới, trong nháy mắt khi Diêu Hữu Thiên
xuất hiện trên đài thì sắc mặt của Bạch Yên Nhiên càng trở nên khó coi
Thân thể cứng ngắc, tê dại, một màn chạm mặt Diêu Hữu Thiên ngày đó hiện ra trước mắt
Thân thể bắt đầu run rẩy, cô không chút nghĩ ngợi lui về phía sau, nhấc chân định chạy ra ngoài, vào lúc này ở phía sau lại xuất hiện thêm một người
Cố Thừa Kỳ vừa đi tới đây đã ôm lấy bả vai Cố Thừa Diệu
Sau khi hàn huyên mấy câu Cố Thừa Kỳ vô cùng bất mãn mở miệng: “Thừa Diệu.
Hôm nay đám người Tống Lãng đều tới đây, em còn vùi ở nơi này làm gì?
Đi. Qua bên kia chơi, nghe nói còn chuẩn bị rất nhiều tiết mục hay.”
“Được.” Cố Thừa Diệu gật đầu, vừa định dẫn Bạch Yên Nhiên đi cùng. Lại phát
hiện không biết từ khi nào Kiều Tâm Uyển đã xuất hiện trước mặt bọn họ
Bà mặc một bồ sườn xám màu tím, đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng phong thái vẫn trẻ trung
“Mẹ.” Cố Thừa Diệu gọi rất nhẹ, vì chuyện của Bạch Yên Nhiên những ngày qua, anh cũng chống lại Kiều Tâm Uyển không ít
“Chào bác.” Đối với người bác cường thế này, Cố Thừa Kỳ vẫn có chút kiêng kỵ
“Bác, bác gái.” Vừa nhìn thấy Kiều Tâm Uyển Bạch Yên Nhiên liền nghĩ đến tờ
chi phiếu kia, còn có ánh mắt khinh bỉ của Kiều Tâm Uyển. Trái tim khẽ
run
“Không phải con muốn đi tìm Tống Lãng sao?” Lúc Kiều Tâm Uyển nói chuyện vươn tay kéo Bạch Yên Nhiên qua: “Con đi đi, mẹ dẫn cô ấy đi giới thiệu với mọi người.”
Vẻ mặt bà vô cùng ấm áp, giống như là đã chấp nhận Bạch Yên Nhiên
Mắt thần của Cố Thừa Diệu thoáng qua lo lắng, sau đó càng thêm nghi hoặc
Mẹ của anh, anh hiểu rõ, dễ dàng lùi bước như vậy, không phải là tính cách của bà
Lại càng không nói nửa thàng trước, vì Bạch Yên Nhiên, bọn họ đã cãi nhau một trận
“Mẹ. Yên Nhiên đi chung với con. Không phiền mẹ bận tâm.”
Vươn tay muốn kéo Bạch Yên Nhiên về trong lòng mình, ánh mắt của Kiều Tâm
Uyển chợt lóe, không chút dầu vết tránh được tay của con trai. Cực kỳ
thân mật giữ Bạch Yên Nhiên bên cạnh mình
“Thừa diệu, con làm cái gì vậy? Sợ mẹ ăn thịt cô ấy hay sao?”