Cơ thể Bạch Yên Nhiên run rẩy không ngừng, những người tụ tập trước cửa phòng đó, những ánh mắt đó, lúc này tất cả đều quét lên người cô.
Cô cảm thấy mình đã sắp không đứng vững được nữa, nỗi đau bị phản bội đã đè nát nơi yếu mềm nhất của đáy lòng cô.
Thừa Diệu, Thừa Diệu...
Sao anh có thể phản bội em? Phản bội tình yêu của chúng ta?
Đầu ngón tay run run, cô muốn đi lên trước vài bước để đánh thức Cố Thừa Diệu hỏi cho rõ, nhưng cánh tay lại bị người ta níu lại lúc nào không biết, sau đó kéo ra bên ngoài.
,
Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Vũ một cái, chuyện ở đây đã để đàn ông giải quyết rồi, tiểu bạch hoa[1] trước mặt này để bà giải quyết thật ổn thỏa.
[1] tiểu bạch hoa: chỉ người phụ nữ bề ngoài nhu nhược, đáng thương nhưng nội tâm xảo quyệt hiểm ác.
Cầm lấy cánh tay Bạch Yên Nhiên, gần như là nửa kéo nửa đẩy lôi cô ra bên ngoài.
Khoảng cách không cần quá xa, dẫn thẳng người đến phòng nghỉ bên cạnh.
"Cô Bạch, vừa rồi cô muốn làm gì?"
"Cháu... cháu..." Đôi mắt Bạch Yên Nhiên đỏ lên, nhìn Kiều Tâm Uyển với vẻ mặt nhu nhược, hoang mang lắc đầu: "Cháu... cháu không biết. Cháu...”
"Nếu như cô muốn tìm Thừa Diệu hỏi rõ ràng, tôi khuyên cô có thể không cần nữa." Kiều Tâm Uyển hoàn toàn sẽ không cho cô cơ hội đi tìm Cố Thừa Diệu nữa.
"......"
"Cô vẫn chưa nhìn rõ tình hình hiện giờ sao? Cô Bạch. Ngay từ lúc cô dùng thủ đoạn lừa gạt để khiến Thừa Diệu đồng ý cưới cô, cô đã phải nghĩ sẽ có ngày hôm nay."
"Cháu..." Cô không có, lúc ấy cô thật sự cho rằng mình mang thai. dinendian.lơqid]on Chỉ là về sau có chuyện xảy ra, khiến cô có phần nói không nên lời. Không phải cô cố ý, không phải...
"Cô làm sao? Cô hoàn toàn không xứng với Thừa Diệu." Kiều Tâm Uyển thật sự thấy chướng mắt với Bạch Yên Nhiên.
Trước hết không nói đến xuất thân của cô, chỉ với bộ dạng quê mùa hèn kém kia, ngay cả một cọng lông tơ của con gái bà cũng không bằng.
Không có gia giáo không có bằng cấp không có chút tu dưỡng nào thì thôi đi, còn chưa vào cửa đã khiến Cố Thừa Diệu như mất hồn rồi.
,
Cả người không ra làm sao. Ba mẹ cũng có thể không cần, gia đình cũng có thể không cần. Chỉ nhớ đến người phụ nữ kia.
Nghĩ như vậy, bà lập tức nổi giận.
Như thế sao có thể chấp nhận Bạch Yên Nhiên được? Lại càng không nói đến tài liệu bà đã điều tra ra, người phụ nữ trước mặt rất khó mang thai. Gần như tính là không thể sinh con.
Bản thân không thể sinh con, lại dùng thủ đoạn lừa gạt nói dối mình đã có thai. Sao cô ta không suy nghĩ một chút, ngộ nhỡ bà đồng ý thật, Thừa Diệu còn tin hơn.
Mười tháng sau, cô ta tìm đâu ra một đứa bé? Đến lúc đó, có phải cô ta vẫn muốn tiếp tục lừa gạt không?
Hay là dứt khoát ôm con của người khác đến để lừa dối Cố Thừa Diệu?
Chỉ cần bà nghĩ đến những chuyện về sau người phụ nữ kia có thể làm ra thì đã cảm thấy ghê tởm như nuốt phải một con ruồi. Sao có thể thích người trước mặt được?
"Bác gái...”
"Cô Bạch. Mời gọi tôi là bà Cố." DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Nói thẳng không nể mặt chính là để người phụ nữ phía trước biết khó mà lui: "Cô Bạch, Thừa Diệu không hợp với cô, cho dù nó có yêu cô bao nhiêu. Các người cũng không thể ở bên nhau. Quả thật tôi không thể chi phối ý nghĩ của Thừa Diệu, nhưng Cố thị có thể. Ba của nó cũng có thể."
/
"Nếu như Thừa Diệu khăng khăng muốn ở bên cô, tôi không ngại cắt đứt quan hệ mẹ con với nó, sau đó khiến nó hai bàn tay trắng. Mặc dù GC là do Cố Thừa Diệu sáng lập, song với năng lực của Cố thị, muốn để một công ty đến bước đường cùng cũng không khó. Cô ở bên nó, không kiếm được chút lợi ích nào đâu. Ngược lại, sẽ làm liên lụy nó."
"Nếu cô thật sự yêu nó, lập tức tránh xa nó một chút."
Kiều Tâm Uyển dùng thái độ bức ép, giọng điệu hăm dọa chặn kín con đường cuối cùng của người phụ nữ trẻ tuổi trước mặt. Không để ý tới phản ứng của Bạch Yên Nhiên, rời đi.
Lần này, người phụ nữ kia tuyệt đối không thể gả vào nhà họ Cố.