"Triệu Bách Xuyên anh nói không phải là Triệu Bách Xuyên đó chứ?"
Cố Thừa Diệu dùng ánh mắt giống như xem thường nhìn Diêu Hữu Thiên một cái: "Nghi thức đặt móng đã mời ai tới, không phải cô thật sự không biết chứ?"
,
"Anh đã mời bí thư Lâm, còn có thị trưởng Chu…"
Phàm là công trình lớn một chút ở thành phố Y, lúc nào mấy người lãnh đạo đó cũng sẽ được mời tham dự.
Có điều mời một Ảnh Đế tới cắt băng ——
Trước không nói đến suy nghĩ của Cố Thừa Diệu không tầm thường, chỉ riêng sự mạnh tay này, chậc chậc, Cố thị đúng là chịu dốc hết vốn liếng.
,
Bởi vì anh tư Diêu Hữu Thế thích vẽ truyện tranh. Để quảng bá tuyên truyền, tập đoàn Chính Phát có một công ty quảng cáo chuyên môn độc lập.
Biết rất rõ phí đại diện phát ngôn và cát-xê của một vài minh tinh điện ảnh.
Hình như cát-xê của Triệu Bách Xuyên là bảy con số, còn chỉ lộ diện một lát. Không làm bất kì việc tuyên truyền gì.
Cố Thừa Diệu không muốn nói chuyện tiếp với Diêu Hữu Thiên nữa, đứng dậy: "Tôi đến công ty trước, bí thư Lâm và cả thị trưởng Chu có thể sẽ đến đó trước rồi, cô đón di@en*dyan(lee^qu.donnn) Triệu Bách Xuyên xong cứ đến thẳng công trường đi."
"Được."
,
Diêu Hữu Thiên bất ngờ nghe lời, ngược lại khiến Cố Thừa Diệu hơi kinh ngạc.
Ánh mắt dừng trên người cô. Hai ngày nay, người phụ nữ này đã an phận hơn nhiều.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Diêu Hữu Thiên bình tĩnh đứng dậy, cùng đi ra cửa.
Cô không có xe, muốn đi đón người, cần thuê xe ô tô trước.
Còn về chuyện giữa cô và Cố Thừa Diệu, chờ cô xong việc mấy ngày nay, sẽ tiếp tục bàn với anh ta một chút.
Khi Diêu Hữu Thiên đến khách sạn, còn hai tiếng nữa là đến nghi thức đặt móng.
Lái xe từ khách sạn này đến công trường cần khoảng 40 phút. Cô biết những minh tinh điện ảnh này đều tương đối kiểu cách, lúc nào cũng muốn để người khác đợi, trước tiên phải chạy đến đón người, nếu không sẽ không kịp nữa.
Diêu Hữu Thiên đi vào khách sạn, đang định lên tầng.
Nhưng vào lúc này bụng hơi quặn lên, Diêu Hữu Thiên vô cùng quen thuộc với cảm giác này.
,
Báo hiệu người bà con nào đó sắp hạ cố đến chơi.
Sắc mặt của Diêu Hữu Thiên hơi thay đổi, không phải người bà con đó định đến vào lúc này đấy chứ?
Tính lại ngày, đúng là chính là mấy ngày này.
Diêu Hữu Thiên lại quay ra khỏi khách sạn lần nữa, tìm một cửa hàng tiện lợi mua vật dụng hàng ngày, rồi lại vội vàng đi đến khách sạn.
,
Từ toilet ra ngoài, Diêu Hữu Thiên thở phào nhẹ nhõm, may mà xử lý kịp thời.
Nếu như đến nơi diễn ra nghi thức đặt móng mới xảy ra chuyện này, vậy thì cô thật sự xấu mặt rồi.
Sửa sang trang phục của mình, Diêu Hữu Thiên đang định đi lên tầng tìm Triệu Bách Xuyên.
Nhưng đang đi về phía hành lang của đại sảnh, lại bị người ta gọi lại.
"Này, cô đứng lại."
,
Một giọng nói trong trẻo nhưng cực kỳ vô lễ vang lên.
Diêu Hữu Thiên quay mặt lại, một người phụ nữ trang điểm tinh tế, mặc trang phục hiệu Chanel đứng ở sau lưng cô.
Diêu Hữu Thiên nghĩ trong đầu một lượt, xác định mình không biết người phụ nữ trước mặt: "Có chuyện gì sao?"
"Cô vừa mới đi vào toilet phải không? Cô có nhìn thấy đồng hồ của tôi không?"
Đồng hồ?
Diêu Hữu Thiên lắc đầu: "Không."
,
"Không?" Người phụ nữ kia quét mắt lên người Diêu Hữu Thiên một cái, cuối cùng dừng ánh mắt trên túi xách ở cổ tay cô: "Đưa túi xách của cô cho tôi xem chút."
Màu mắt của Diêu Hữu Thiên trở nên thâm trầm, nhìn người phụ nữ trước mặt: "Tại sao?"
"Tôi vừa mới vào toilet, đặt đồng hồ xuống bồn rửa tay. Sau đó quên cầm lấy, vừa rồi chỉ có một mình cô vào trong đó, không phải cô lấy thì là ai?"
Giọng điệu người phụ nữ mặc trang phục Chanel hùng hổ dọa người, ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm túi xách trên tay Diêu Hữu Thiên, giống như đồng hồ của cô ta ở ngay trong đó vậy.
,
Bàn tay Diêu Hữu Thiên cầm túi xách khẽ siết chặt lại, hơi quay đầu lại, đánh giá người phụ nữ trước mặt: "Tiểu thư, hôm nay cô ra ngoài không đánh răng sao!"
"Phì." Từ hành lang truyền đến vài tiếng cười. Chỗ này nối liền với sảnh trước của khách sạn, phòng khách, phía sau là nhà ăn của khách sạn.
Người qua lại không ít, đương nhiên cũng có không ít người nhìn thấy màn hài kịch trước mặt.
Khuôn mặt của người phụ nữ tái mét: "Đồ đàn bà chết tiệt, cô nói gì đấy? Cô, cô đã trộm đồng hồ của tôi. Cô giao ra cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
,
Diêu Hữu Thiên nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa đã khai mạc nghi thức rồi.
Không muốn để ý đến người phụ nữ điên khùng này, cô muốn rời đi. Nhưng người phụ nữ đó lại không chịu, chắn ở trước mặt cô: "Cô không được đi, cô làm sai nhưng sợ người khác biết phải không? Cô trả lại đồng hồ cho tôi."
"Tiểu thư." Diêu Hữu Thiên nhìn người trước mặt, cố hết sức để mình duy trì phong độ: "Cô có thời gian quấn lấy tôi ở đây, chi bằng tiếp tục đi tìm một lát đi. Biết đâu có thể tìm được đồng hồ của cô."
Người phụ nữ mặc đồ Chanel đó hoàn toàn không nghe Diêu Hữu Thiên giải thích, dù thế nào cũng giống như đang vu cáo Diêu Hữu Thiên vậy: "Tôi không cần tìm, cô đi vội như vậy, nhất định là đồng hồ đang ở trong túi cô, cô đưa túi của cô cho tôi."
Không thể nói lý.
Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không muốn dây dưa thêm với người phụ nữ trước mặt, nhưng sau khi người phụ nữ đó nói xong, lại còn ra tay.
,
Cô ta vươn tay ra muốn chụp lấy túi xách của Diêu Hữu Thiên, làm sao Diêu Hữu Thiên có thể để cô ta thực hiện được. Cơ thể lùi về phía sau một bước dài.
Tay người phụ nữ kia vẫn siết chặt lấy dây túi xách của cô. Diêu Hữu Thiên đành phải dùng sức kéo lại.
Đối phương không chịu buông tay, người Diêu Hữu Thiên bị lôi theo.
Mắt thấy đã sắp ngã sấp xuống, dưới tình thế cấp bách, Diêu Hữu Thiên đành phải buông lỏng bàn tay nắm chặt dây túi xách ra.
,
Nhưng không ngờ sức lực của đối phương của yếu, cô vừa buông tay, dưới tác dụng của phản lực, người ngã về phía sau.
Vào lúc này giày cao gót đã trở thành sự tồn tại không phối hợp nhất, trong nháy mắt cơ thể mất thăng bằng, cô thậm chí không có sức ngăn cản cơ thể mình ngã về phía sau.
Nhắm mắt lại, Diêu Hữu Thiên đã chuẩn bị xong tâm lý tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Bên hông đột nhiên bị siết lại, sau lưng ấp áp, có người đỡ lấy cơ thể cô, cũng đỡ cô đứng vững.
Trong khi xác định đã an toàn, Diêu Hữu Thiên mở mắt ra, thứ lọt vào mắt đầu tiên là một gương mặt cực kỳ thanh tú nho nhã.
,
Hình như cô đã từng thấy người đàn ông này ở đâu rồi. Ý thức lóe lên đầu tiên của Diêu Hữu Thiên là người đàn ông người trước mặt rất quen mắt.
Ý thức thứ hai là dáng dấp người đàn ông trước mặt rất cực phẩm.
Không phải kiểu đẹp trai tuấn dật rực rỡ như ánh mặt trời, soái khí ngời ngời như Cố Thừa Diệu.
Người đàn ông trước mặt nhìn dáng vẻ hơn ba mươi tuổi, mày đen cong cong, mắt tựa thu thủy. Thân hình hơi gầy được bộ tây trang thuần đen hoàn mỹ ôm gọn.
Biểu cảm trên mặt tĩnh lặng, yên hòa. Anh mặt mày thản nhiên đứng đó, khiến người ta cảm thấy giống như một cây tùng xanh mướt cứng cáp trong ngày mùa đông. Lại giống như một bức tranh sơn thủy bằng mực tao nhã.
,
"Cô không sao chứ?" Giọng nói hơi trầm thấp, dịu dàng, nhẹ, chậm. Lúc này Diêu Hữu Thiên mới phát hiện ra, mình vẫn đang dựa nửa người vào lòng đối phương.
Mặt ửng hồng, cô đứng thẳng dậy: "Cám ơn."
"Đừng khách sáo.” Vẫn là giọng điệu cực kỳ ôn hòa, người đàn ông trước mặt Die nd da nl e q uu ydo n cực kỳ giống ly trà nóng trong trời mùa đông, ấm áp, mà còn tương đối làm dịu lòng người.
"Cô đừng cho rằng cô tìm người giúp tôi sẽ sợ cô." Người phụ nữ mặc đồ Chanel kia vẫn rất hung hãn, tay lại chuẩn bị định kéo khóa kéo túi xách của Diêu Hữu Thiên ra.
,
Diêu Hữu Thiên kinh hãi một lát, đoạt lấy túi xách trên tay cô ta trước một bước, sau đó dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm người phụ nữ đó: "Vị tiểu thư này, đầu tiên không nói cô không có chứng cứ có thể chứng minh tôi đã trộm đồ của cô, cho dù cô thật sự nghi ngờ. Chuyện tùy tùy tiện tiện lục soát túi xách của người khác cũng là phạm pháp phải không?"
Vẻ mặt người phụ nữ mặc đồ Chanel ngượng ngập, có điều rất nhanh đã ngẩng đầu lên, vẻ mặt vênh váo kiêu ngạo: "Phạm pháp ư? Cô trộm đồng hồ của tôi, tôi lục soát một lát không được sao?"
"Vị tiểu thư này." Người đàn ông vừa nãy thản nhiên lên tiếng: "Không biết đồng hồ bị trộm của cô là hiệu gì?"
,
"Rolex." Người phụ nữ mặc đồ Chanel mặt mũi kiêu ngạo nhìn đôi nam nữ trước mặt: "Tôi bị trộm chiếc Rolex kiểu dáng số lượng hạn chế, trị giá hơn 50 vạn đấy."
Người đàn ông gật gật đầu, không phủ nhận lời của người phụ nữ mặc đồ Chanel, chỉ về phía nhà ăn bên kia hành lang: "Vừa rồi ở nhà ăn, tôi nhìn thấy có một chiếc Rolex rơi trên bàn ăn, đã có nhân viên phục vụ cất đi rồi, cô nên đến nhà ăn tìm mới đúng."
"Anh nói đang ở nhà ăn thì là đang ở nhà ăn à? Nói không chừng chiếc đồng hồ đó đang ở trên người của người phụ nữ này, anh là đồng bọn của cô ta, chờ sau khi tôi đến nhà ăn tìm, các người sẽ chạy trốn."
Lúc người phụ nữ mặc đồ Chanel kia nói, ánh mắt vẫn nhìn Diêu Hữu Thiên chằm chằm, rõ ràng là muốn quấn lấy cô.
Diêu Hữu Thiên đã từng gặp người không phân biệt phải trái, nhưng vẫn chưa thấy người nào không phân biệt phải trái thế này.
"Tiểu thư ——"
,
Cô định mở miệng, nhưng lại bị người đàn ông kia ngăn lại.
“Xin chờ một chút."
Lúc anh nói, lại nhìn về phía sau một cái.
Lúc này Diêu Hữu Thiên mới phát hiện, một người đàn ông mặc áo T-shirt, đội mũ lưỡi trai đứng đằng sau bọn họ.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai bước nhanh về phía nhà ăn, rất nhanh nhân viên phục vụ của nhà ăn đã tới, trên tay cầm một chiếc đồng hồ.
"Tiểu thư, đây là đồng hồ của cô sao?"
Mũ Lưỡi Trai đã kể sự tình với nhân viên phục vụ, bọn họ vừa đến đã lấy chiếc đồng hồ ra.
,
Mắt người phụ nữ mặc đồ Chanel kia chợt lóe lên, thần tốc giành lấy chiếc đồng hồ: "Đúng vậy, đây chính là đồng hồ của tôi."
"Tiểu thư." Diêu Hữu Thiên cười lạnh, đã tìm lại đồng hồ rồi sao? Cô vẫn chưa đồng ý đâu: "Cô khẳng định chiếc đồng hồ này là của cô à?"
"Đương nhiên."
"Nhưng vừa rồi rõ ràng cô nói đồng hồ của cô mất ở bồn rửa tay, nhưng chiếc đồng hồ này lại tìm thấy ở nhà ăn. Vậy có thể không phải là đồng hồ của cô. Chi bằng chúng ta báo cảnh sát, để cảnh sát đến giúp cô tìm đồng hồ."
"Đây là đồng hồ của tôi, không cần báo cảnh sát."
,
"Cô chắc chắn chứ?" Diêu Hữu Thiên không quên, nếu như vừa rồi không phải người đàn ông bên cạnh có lòng tốt xuất hiện, không đưa tay đỡ cô, mình đã ngã rồi. Mà dáng vẻ hung hăng của người phụ nữ trước mặt khiến cô có cảm giác cô ta đang nhắm vào mình: "Hay là biết rõ thì tốt hơn, chi bằng chờ một lát, rồi lại có người nói mình rơi đồng hồ ở nhà ăn, sau đó tùy tùy tiện tiện tới đổ oan cho người khác."
"Tôi nhớ nhầm, không được sao?" Mặt người phụ nữ mặc đồ Chanel đỏ bừng lên, oán hận nắm chặt tay thành quyền: "Người phụ nữ này, tôi nói đồng hồ là của tôi thì chính là của tôi."
Cũng không nhìn người có mặt ở đây, oán hận trừng mắt nhìn Diêu Hữu Thiên một cái, nhanh chóng rời đi.
Mà nếu như hôm nay Cố Thừa Diệu ở đây, nhất định sẽ nhận ra người phụ nữ mặc đồ Chanel này, chính là chị tốt lúc trước của Bạch Yên Nhiên —— Luna.
,
Bóng dáng người phụ nữ kia chạy trốn giống như phía sau có quỷ truy đuổi vậy.
Diêu Hữu Thiên khẽ nheo mắt lại, chuyện ngày hôm nay, tại sao cô lại cảm thấy người phụ nữ kia hơi kỳ quái?
,
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô lại cảm thấy người phụ nữ kia giống như cố ý nhắm vào mình vậy. Nhưng rõ ràng cô không nhận ra cô ta.
Diêu Hữu Thiên có chút khó hiểu cau mày, rốt cuộc người phụ nữ đó là ai?
Xoay người lại mới phát hiện ra người đàn ông kia và người đàn ông đội mũ lưỡi trai đã không thấy đâu nữa.
A. Cô còn chưa nói một tiếng cảm ơn với người đàn ông đó mà.
10 phút sau, Diêu Hữu Thiên đã sắp xếp ổn thỏa cho mình, hơn nữa xác định thời gian không có vấn đề gì đang đứng trước phòng tổng thống.
Khi nhìn thấy người ra mở cửa là người đội mũ lưỡi trai vừa rồi, cô kinh ngạc một lát.
Mãi đến khi người đàn ông mặc tây trang màu đen lại xuất hiện lần nữa trước mặt mình, lúc này cô mới phản ứng lại.
"Anh là Triệu Bách Xuyên?"
Thật sự không thể trách cô kinh ngạc được. Nghiêm túc mà nói, cô chưa bao giờ để ý tới tin tức giải trí, cũng không xem phim nhiều.
,
Đương nhiên, cô đã từng xem một bộ phim của Triệu Bách Xuyên, nhưng người trên phim và người trước mặt hoàn toàn là hai người khác nhau.
Thì ra không chỉ phụ nữ, đàn ông đã hóa trang và chưa hóa trang cũng cho người ta hai cảm giác khác biệt.
Chẳng trách trước đó thấy anh ta hơi quen.
Vẻ mặt Triệu Bách Xuyên thản nhiên, nhìn thấy Diêu Hữu Thiên cũng không hề lên tiếng, ngược lại người đàn ông đội mũ lưỡi trai đã nói trước: "Cô là ——"
"Chào anh." Diêu Hữu Thiên lập tức nhớ ra mục đích hôm nay mình tới đây, lấy từ trong túi xách ra danh thiếp của mình đưa tới tay Mũ Lưỡi Trai: "Tôi tên là Diêu Hữu Thiên, nghi thức đặt móng mà hôm nay Triệu tiên sinh được mời tham dự là do công ty chúng tôi và công ty Cố thị cùng hợp tác."
,
"Tôi tới đón Triệu tiên sinh."
Từ đầu đến cuối vẻ mặt Triệu Bách Xuyên đều thản nhiên. Khẽ gật đầu với Diêu Hữu Thiên, sau khi dặn dò Mũ Lưỡi Trai thu dọn một lát thì cùng xuống tầng.
Trong thang máy, Diêu Hữu Thiên lại nói cảm ơn lần nữa: "Triệu tiên sinh, vừa rồi cảm ơn anh."
Nếu như không phải anh đưa tay ra, mình đã bị ngã rồi.
"Không cần cảm ơn." Ôn hòa giọng điệu, mơ hồ lộ ra chút xa cách.
Diêu Hữu Thiên cảm thấy hình như đối phương không muốn nói chuyện nhiều với mình, cũng không lên tiếng nữa.
,
Cô biết có nhiều nghệ sĩ tính khí tương đối kiêu, nghĩ Triệu Bách Xuyên đã hai lần làm Ảnh Đế, cá tính có chút cao ngạo cũng là bình thường.
Đi xuống tầng, lúc này tài xế đã chờ một lát ở cổng mở cửa xe ra, mời Triệu Bách Xuyên lên xe.
Triệu Bách Xuyên không lên xe, mà nhìn Diêu Hữu Thiên một cái, Mũ Lưỡi Trai cũng nhìn cô: "Không phải cô lái xe sao?"
Diêu Hữu Thiên lắc đầu: "Không. Tôi không biết lái xe."
,
Diêu Hữu Thiên biết chuyện này sẽ khiến rất nhiều người cảm thấy khó tin. Có điều quả thực cô không biết lái xe, cũng không có xe.
Triệu Bách Xuyên không hề tranh luận nhiều về vấn đề này, bình tĩnh lên xe.
Dọc đường không ai nói một lời. Trước giờ công việc của Diêu Hữu Thiên chưa từng liên hệ với Ảnh Đế hay minh tinh điện ảnh như thế này.
Mà Triệu Bách Xuyên chỉ đến giúp bọn họ cắt băng, lộ mặt mà thôi. Đã lấy mất cát-xê bảy con số.
Mặc dù kiểu tuyên truyền này rất cần thiết, nhưng Diêu Hữu Thiên lại cảm thấy hơi lãng phí.
Chỉ là một nghi thức đặt móng thôi. Song lại mời Ảnh Đế.
Ánh mắt Diêu Hữu Thiên không nhịn được lại nhìn Triệu Bách Xuyên thêm một cái. Chỉ vừa nhìn, cô đã phát hiện ra, vào ngày nắng nóng thế này, Triệu Bách Xuyên vẫn mặc tây trang, đeo cà vạt.
Anh ta không nóng sao?
Khi đối diện với vẻ vô cùng kinh ngạc trong ánh mắt Mũ Lưỡi Trai, cô mới phát hiện mình đã hỏi nghi vấn ra miệng rồi.
Vẻ mặt trở nên ngại ngùng, nhất là khi phát hiện ra ánh mắt Triệu Bách Xuyên vẫn luôn nhìn cô chằm chằm.