Khi San ra khỏi Yuntian, cô đã cảm thấy hơi nóng.
Cảm giác rất lạ, đêm nay gió thổi hơi lạnh.
Nhưng cô đang trở nên nóng hơn.
Cô mở cổ áo sơ mi ra và thở ra một hơi khiến cô khó khăn.
Yuyi cảm thấy San có chút khác thường, lo lắng nói: "Cậu không sao chứ? Cậu đã uống hết ly rượu của Giám đốc Hàn.
Bây giờ cậu có cảm thấy ổn không?"
“ Tớ không sao.” San vươn tay giúp Yuyi dừng một chiếc taxi, đẩy cô lên xe rồi đóng cửa lại, “ Cậu về sớm nghỉ ngơi đi, tớ đi tàu điện ngầm”
Xe taxi vừa lái đi, Yuyi không quên thò đầu ra, "Ga tàu điện ngầm hơi xa, đi đường phải cẩn thận."
San vẫy tay với Yuyi.
Sau đó, cô quay người đi về phía tàu điện ngầm, quả nhiên là không gần, phải đi bộ hai cây số, băng qua một con hẻm dài và hẹp.
Ngồi trong taxi, Yuyi luôn cảm thấy không ổn nên đã gọi điện cho Từ An Ninh.
Cô biết San tính tình bướng bình, cho dù gặp khó khăn cô ấy cũng sẽ không dễ dàng nhờ vả.
Sau khi cuộc gọi được kết nối.
“Xin chào” Từ An Ninh lễ phép trả lời.
Yuyi nói thẳng, "Trợ lý Từ, anh có rảnh đến câu lạc bộ Yuntian đón San không?"
Từ An Ninh tình cờ đang lái xe cho Cố Ngôn, tối nay anh vừa ăn tối với các nhà đầu tư nước ngoài và chuẩn bị trở về nhà.
Nghe thấy tên San ở đầu bên kia điện thoại, Cố Ngôn giật lấy điện thoại của Từ An Ninh và hỏi: "Chuyện gì xảy ra với San? Chết tiệt, cô ấy lại say rượu?"
Từ An Ninh ngơ ngác nhìn bàn tay trống rỗng của mình, nhưng anh vẫn cẩn thận điều khiển xe.
Yuyi đang cầm điện thoại di động thì đột nhiên đổi thành một giọng nam trầm và từ tính, phát ra tiếng mắng mỏ.
Cô ấy giật mình đến mức suýt ném điện thoại đi.
Sau khi nghe thấy đó là giọng của chủ tịch, mồ hôi lạnh toát ra trên lưng, cô ấy lắp bắp trả lời: " Chủ tịch, San, cô ấy không say.
Tôi, tôi chỉ nghĩ sắc mặt cô ấy có chút không đúng, và cô ấy mặt đỏ bất thường.
Ga tàu điện ngầm lại xa, cô ấy đi một mình, sợ cô ấy ..."
Yuyi vẫn chưa nói xong.
Cuộc gọi đã bị treo.
Chỉ còn lại âm điệu "dududu".
Yuyi không nói nên lời, nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.
Cố Ngôn cúp điện thoại và rủa thầm." Bạch Ngọc San chết tiệt, luôn gây ra cho anh đủ thứ rắc rối."
“Quay xe lại, đi đến khu vực lân cận của Câu lạc bộ Yuntian, và đi dọc theo con đường đến tàu điện ngầm.” Anh nói với Từ An Ninh, rồi lấy điện thoại di động ra và bắt đầu gọi cho San.
San đi một mình trên đường, không có ai xung quanh.
Đêm sâu.
Nhìn lên bầu trời giống như biển đen vô tận, yên tĩnh, bao la và huyền bí.
Cô đi vào con hẻm một mình, đó là con đường gần nhất.
Cô càng lúc càng đi vào sâu hơn, xung quanh là những ngôi nhà đang chờ phá dỡ, cư dân đã dọn đi hết, chỉ còn lại vài ngọn đèn đường, soi lên thứ ánh sáng mờ mờ, ảo ảo.
Thân thể cô càng lúc càng nóng, như lửa đốt tim, thật không thể chịu nổi.
Cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Đúng lúc này, phía sau cô có tiếng bước chân vội vã yếu ớt.
San cau mày, trong lòng có dự cảm không lành.
Trong tiềm thức, cô muốn lấy boomerang của mình ra, nhưng cô nhận ra rằng không mang theo nó.
Những ngày này cô sống trong phòng chờ nhân viên của tập đoàn, và cô ấy không mang theo bên người.
Thực sự tồi tệ! Tiếng bước chân sau lưng cô ngày càng gần.
San quay lại trong tiềm thức.
Một người đàn ông đeo khẩu trang đột ngột tăng tốc chạy tới, trên tay cầm bình xịt, xịt mấy phát vào người cô.
Cô ngửi thấy mùi ether nồng nặc và nhanh chóng bịt miệng và mũi.
May mắn thay, hít không nhiều.
Trước mắt run rẩy, ý thức của cô có chút uể oải.
"Tít.tít.tít..."
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, xung quanh quá yên tĩnh, nhạc chuông đặc biệt đột ngột, ngay cả Lưu Sướng, người đã tấn công cô, cũng phải sửng sốt.
Tầm nhìn của San dần mờ đi, cô mơ hồ thấy có vẻ như Cố Ngôn đang gọi, cô cảm thấy nhẹ nhõm và như nhìn thấy một tia hy vọng.
Nhưng khi cô nhấn nút trả lời, điện thoại trong tay cô đã bị Lưu Sướng đá văng ra xa, điện thoại bị ném xuống đất rất xa.
“ Anh là ai, định làm gì!” San cố gắng hết sức để tỉnh táo, vòng tay ôm mình để bảo vệ chính mình.
“Yo, cô ta không nói dối tôi, cô em trông xinh đẹp, và thật xứng đáng để tôi phải vất vả đến đây.” Lưu Sướng nheo mắt nhìn San.
Một tay tên của hắn đã đặt lên vai cô.
Trong lòng San có cảm giác buồn nôn.
“Cô gái nhỏ, em có cảm thấy cơ thể mình rất nóng không? Em thật sự đang muốn một người đàn ông ngay bây giờ!” Lưu Sướng từng bước đến gần, cười xấu xa dưới lớp khẩu trang, hắn đẩy San vào một góc.
Hắn nóng lòng muốn nếm thử.
San thở gấp gáp, sắc mặt đỏ lên, lông mi run rẩy.
Bây giờ cô cũng hiểu rằng mình chắc chắn đã bị bỏ thuốc.
"Cút đi.
Cút đi." Cô vùng vẫy cánh tay của mình, cố gắng rũ bỏ sự đụng chạm ghê tởm của hắn, nhưng cô bất lực.
“Cô gái nhỏ, đừng lo lắng,anh sẽ tới thỏa mãn em ngay lập tức.” Lưu Sướng xoa hai tay vào nhau, trong mắt hiện lên vẻ bi3n thái.
"Xé" một tiếng, anh xé toạc lớp áo sơ mi của cô, nhìn ngực cô hai mắt hắn sáng lên, điều này quá dễ đoán.
Nếu không phải An Vân Tây nhất quyết bắt anh đeo khẩu trang, anh thật sự muốn tháo nó xuống, để vui vẻ hơn.
San dùng hết sức nhấc chân và đá vào hoạ mi của hắn.
“A.” Lưu Sướng hét lên một tiếng, đau đớn cúi người, che kín đũng qu@n, toàn thân vặn vẹo đau đớn, xoay tròn tại chỗ.
Tận dụng thời cơ này, San đã thoát khỏi tay Lưu Sướng và chạy đến cuối con hẻm bằng tất cả sức lực còn lại của mình.
Chỉ cần cô chạy ra khỏi con hẻm và ra đường chính, cô sẽ được cứu.
Đáng tiếc là cô khó chịu quá, toàn thân nóng như lửa đốt, chân không còn chút sức lực.
“Con chó cái hôi thối, mày đi đâu vậy?” Sau khi Lưu Sướng hoàn hồn, lập tức đuổi theo.
Xung quanh yên tĩnh và bí ẩn.
San loạng choạng dưới chân và ngã xuống đất, cô ấy yếu đến mức không thể đứng dậy được nữa.
Thấy rằng Lưu Sướng sắp đuổi kip.
Trong mắt San hiện lên một tia tuyệt vọng, ý thức hỗn loạn, thân thể nóng rực, vô lực phản kháng.
Lưu Sướng từ phía sao đi tới " Chát" hắn gián cái tát như trời đánh xuống mặt San.
Và điều cuối cùng trong tâm trí cô là Cố Ngôn, một hy vọng nhỏ nhoi..