Hôn Nhân Ngọt Ngào Sai Lầm

Chương 76: Chương 76




Bên trong hội trường đồn cảnh sát.
San đã được đưa đến phòng thẩm vấn một mình, và một cảnh sát sẽ tiến hành thẩm vấn sơ bộ.
Chu Nhất Minh đang ngồi vào bàn làm việc, anh cần phân loại sơ bộ tài liệu để quyết định bắt đầu.
Lúc này Yuyi đã đến nơi, đường đi cũng bị kẹt xe, cô đã lãng phí rất nhiều thời gian, khi nhìn thấy Chu Nhất Minh, cô ấy vội vàng chạy về phía trước.
Khuôn mặt xinh xắn và quyến rũ lúc này mới phồng lên tức giận, tức giận nói: "Cán bộ Chu, chuyện gì xảy ra vậy? Tôi nghe người ngoài nói rằng có đã chết? Bây giờ anh coi bạn tôi là kẻ giết người.

Bị bắt? Làm sao có thể!"
"Cô gái, cẩn thận lời nói." Chu Nhất Minh cau mày.
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, "Tôi xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại."
Nhìn số người gọi quen thuộc trên điện thoại, anh cau mày, bước đến nơi không có ai, ấn nút trả lời.
Đầu bên kia điện thoại, có một giọng nói của một một người phụ nữ, " Nhất Minh, đừng ở thành phố K nữa, về đi.

Mẹ rất nhớ con.

Trước đây, mặc dù cha mẹ đã sắp xếp hôn nhân cho con.

Như con bé đó rất tốt tính, con chỉ cần về gặp mặt thôi, không thích thì từ chối."
"Mẹ, bây giờ con đã mấy tuổi rồi? Mẹ vẫn sắp đặt hôn nhân? Mẹ thực sự đã thay con đính hôn? Nghe nói đó là con gái của Lâm Giang Thần, tên là Lâm Vy, đúng không? Mẹ thực sự cho rằng con không biết gì cả.

Đề cập đến chuyện gặp mặt ?! Con nghe nói cô ấy chạy trốn khỏi nhà vì bị ép kết hôn, cô ấy không ở thủ đô.

Tại sao không thuận theo tự nhiên mà cứ phải tính trước.Thôi con đang bận tạm biệt." Anh cau mày, cúp điện thoại và quay trở lại.
Anh ta tốt nghiệp thạc sĩ trường Luật Bắc Kinh, vốn dĩ anh ta muốn lên tòa án cao nhất ở thủ đô, nhưng anh không muốn ở lại thủ đô, bố mẹ suốt ngày thúc giục chuyện cưới sinh, còn cô gái kia là con của một quan chức cấp cao, anh không thể chịu đựng được.


Anh ấy thà tự mình chạy đến thành phố K và làm cảnh sát nhỏ bé còn hơn, chỉ cần thoải mái là được.

Hơn nữa, công việc cơ bản của cảnh sát hình sự, anh thấy rất thú vị.

Tập trung giải quyết vụ việc.
Chỉ nghĩ đến đây, anh ngẩng đầu nhìn thì thấy Yuyi đang hai tay chống nạnh, chờ anh như cá nóc căng phồng.
Anh vuốt trán, cô gái này tên là Yuyi đúng không, cô cũng là một cao thủ khó tính.
Nhìn thấy anh, Yuyi lao tới.
Cô nói không ngớt, ánh mắt rực lửa.

"Cảnh sát Chu.

Anh có biết không? Tôi đã gọi cảnh sát! San yêu cầu tôi gọi cảnh sát.

Cô ấy có thể có linh cảm rằng điều gì đó sẽ xảy ra.

Khi trở về nhà, cô ấy đã gọi cho tôi và nói nếu cô ấy không liên lạc với tôi trong vòng 20 phút, thì gọi cho cảnh sát! Làm sao cô ấy có thể là kẻ giết người? Nhìn này, đây là thời gian cô ấy gọi cho tôi." Yuyi xúc động và mất kiểm soát giọng nói của mình.

Cầm điện thoại và lắc nó trước mặt anh.
“ Cô nói vậy, có đoạn ghi âm không?” Anh hùng biện hỏi.
“Ghi âm?” Yuyi sửng sốt, “Làm sao tôi có thể ghi âm trong trường hợp khẩn cấp như vậy? Khi tôi nhận được cuộc gọi từ cô ấy, làm sao tôi có thể đoán được rằng đó là một vấn đề khẩn cấp và nguy hiểm, và làm sao tôi có thể nghĩ đến việc ghi âm.

"
“Vì vậy, không có đoạn ghi âm, ai có thể chứng minh rằng Bạch Ngọc San đã yêu cầu cô gọi cảnh sát?” Anh lắc đầu và cười nhẹ.

"Thưa cô, cô hãy bình tĩnh.

Cuộc điều tra là về bằng chứng.

Trước hết, cô ấy có phải là kẻ giết người hay không cần phải được tòa án xác định.

Đồn cảnh sát của chúng tôi chỉ có trách nhiệm điều tra và thu thập chứng cứ.

Thứ hai, ngay cả khi Bạch Ngọc San gọi cho cô gọi cảnh sát thì hoàn toàn có thể là cô ấy cố tình làm vậy.

Tôi làm vậy là để giải tỏa nghi ngờ.

Và hiện tại cô đang can thiệp vào công việc của tôi." Anh lạnh lùng bác bỏ.
"Anh! Anh đúng là tên cảnh sát vô dụng!" Yuyi tức giận.

Trước đây cô bị mù nên tưởng anh đẹp trai? Cô cũng đã tìm mọi cách để hỏi số điện thoại của anh nhưng hóa ra chỉ là một thứ cặn bã.
“Thưa cô, xin hãy chú ý lời nói và hình ảnh của mình.” Đôi lông mày dài xinh đẹp của anh giật giật.

Đối với cô gái trước mặt, anh hết sức kiềm chế và lễ phép.
Nói xong, anh trực tiếp đẩy cô đi qua, anh còn rất nhiều việc phải làm.

Có nhiều nghi vấn về trường hợp này.
"Đừng đi, tôi còn chưa nói xong!" Yuyi không biết sức mạnh đến từ đâu, cô đột nhiên quay lại và nắm lấy vai của anh.

Người phụ nữ khi tức giận rất đáng sợ.

Chu Nhất Minh trong lòng đang nghĩ đến vụ án, nhưng lại bị Yuyi từ phía sau túm lấy, mặt đất vừa mới bị nước kéo đi, vết nước vẫn còn.
Sức nặng của cơ thể anh cùng với cô mỏng manh nhẹ nhàng bị kéo vào nhau, hai người dựa vào nhau.
Yuyi không có thời gian để hét lên và nhìn chính mình ngã xuống.

Thấy vậy, đầu sắp đập xuống đất.

Ngay lúc đó, anh đột nhiên quay người lại, một tay vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, dùng tay kia ôm chặt lấy sau đầu, dùng lồ ng ngực rộng lớn che chở cho cô.
Mặt đất nghiêng ngang với nhau.

Nó dừng lại sau hai vòng.
“ Ừm.” Yuyi chỉ cảm thấy trên môi có thứ gì đó ấm áp mềm mại, sờ vào cảm thấy rất dễ chịu.
Trong cú sốc, cô từ từ mở mắt vì sợ hãi, chỉ để thấy khuôn mặt đẹp trai phóng to của Chu Nhất Minh đang ở trước mặt cô, và có vẻ như đó là môi anh đang chạm vào mỗi cô!
Một cơn tê dại như điện giật chảy khắp cơ thể.

Ở trong vài giây, đầu óc không kịp phản ứng.

Hai đôi môi dính chặt vào nhau, như quên cả thới giới.
Chu Nhất Minh cũng vậy, anh chưa từng hôn bao giờ, lúc này cảm thấy nhẹ nhàng như có mây trên bầu trời.
Khi Yuyi là người đầu tiên phản ứng, cô không biết mình có sức mạnh ở đâu để đẩy anh ra.
Cô nhảy dựng lên vừa mắng vừa lau môi, "Bah, bah, tên cảnh sát lưu manh, sao dám động vào tôi, nụ hôn đầu đời của tôi."
Anh đứng dậy, giật mạnh bộ đồng phục cảnh sát nhăn nhúm trên người, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Nhìn thấy Yuyi đang la lên, thu hút mọi người xung quanh, anh ta không khỏi dừng lại, "Tôi không cố ý! Không phải là tại cô kéo tôi trước.

Đừng nói nữa."
Lúc này, những người khác trong đồn cảnh sát lần lượt nhìn về phía bên họ, với ánh mắt mới lạ và tò mò.
"Có người dám gọi Chu Nhất Minh là cảnh sát lưu manh! Rất thú vị."

"Sao anh không nói?! Cảnh sát lưu manh! Tên vô lương tâm! Cảnh sát....."
Anh không thể chịu đựng được nữa, bước tới dùng một tay che môi cô, kéo cô vào bàn làm việc trong góc.

"Được rồi, đừng nói nữa.

Hãy cho lời khai về việc của bạn cô đi."
Trong lòng bàn tay, anh chạm vào đôi môi mềm mại ấm áp của cô, khi nhớ lại nụ hôn vừa rồi, anh vội vàng buông tay như bị bỏng.
"Hừm.

Vậy là xong.

Cho tôi số điện thoại cá nhân của anh." Yuyi cuối cùng cũng hài lòng.
“Cái gì?” Chu Nhất Minh sửng sốt.
Yuyi sốt ruột giật lấy điện thoại di động, nhanh chóng bấm gọi cho mình.

Sau đó cô trả lại điện thoại cho anh, " Được rồi, tôi có thể hỏi riêng anh nếu tôi có bất cứ điều gì thắc mắt trong tương lai ."
Anh cau mày, tại sao anh lại có cảm giác như đang bị trêu chọc vậy?
Chu Nhất Minh lấy sổ ghi chép và bút ra, nhìn đồng hồ và nói với cô, "Tôi còn có chuyện cần giải quyết, cô mau giải thích cặn kẽ những gì cô biết."
Yuyi ngồi ở trên ghế đối diện khịt mũi, "Loại thái độ làm việc này rất không tốt."
“Bắt đầu thôi.” anh hơi nhướng mi, chuẩn bị thu âm.
“Không có cà phê à?” Yuyi ngẩng đầu nhìn xung quanh, dò hỏi, “Tôi thấy các nhân viên cảnh sát khác đã cung cấp cà phê hoặc trà cho người bị thẩm vấn.

Thái độ phục vụ của anh không tốt.

Chúng tôi đều là người dân mà.”
Anh hít một hơi thật sâu, kìm nén lửa giận trong lòng, đứng dậy, đi tới máy pha cà phê pha một tách cà phê hòa tan, đi lại đạt trước mặt cô, "Được rồi? Chúng ta bắt đầu đi?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.