Hôn Nhân Ngọt Ngào Sai Lầm

Chương 77: Chương 77




Đôi mắt lanh lợi của Yuyi đảo quanh, giả vờ uống hai ngụm rồi bắt đầu nói: "Hôm nay, Bạch Ngọc San đến trụ sở tập đoàn R&S làm thêm giờ, khoảng mười một giờ sáng cô ấy mới đến công ty.

Chuyện này do trợ lý đặc biệt của tập đoàn Từ An Ninh thu xếp.

Tôi không có việc gì nên đi cùng cô ấy.

Trước bốn giờ chiều, cô ấy đã hoàn thành công việc của mình, cô ấy nói rằng mình sẽ đi siêu thị mua nguyên liệuvề nhà nấu bữa tối cho bà Triệu."
Cô dừng lại và nghĩ lại, "Khoảng nửa tiếng sau, tôi đang đi mua sắm thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ San.

Cô ấy nói rằng mình không có thời gian để giải thích.

Nếu sau 20 phút cô ấy không gọi lại cho tôi thì tôi phải gọi cảnh sát đến nhà chính của nhà họ Cố.

San còn nói tôi nhất định không được đến."
Chu Nhất Minh nhanh chóng gõ vào máy tính và ghi âm lại.
Cô lại nói, "Tôi nghĩ chắc cô ấy đã nhận ra trong nhà có nguy hiểm nên đã gọi điện cho tôi." Yuyi đột ngột đứng lên, có vẻ hơi kích động, "Cô ấy không thể là kẻ giết người, phải không? cô ấy tốt với bà Triệu như thế, lớn lên trong trại trẻ mồ côi và luôn coi bà như người thân duy nhất của mình.Cô ấy đã cứu sống bà còn hai mẹ con kia thì sợ cô ấy tranh giành tài sản và luôn bài mưu hại cô ấy.

Cách đây vài ngày Cố Tiêu Tiêu đã vu khống San bán bản thiết kết ô tô cho công ty đối thủ.

Anh không được tin lời họ đổ tội cho San."
"Cảm ơn vì những thông tin quan trọng mà cô đã cung cấp.

Tôi không nghe ai nói, tôi chỉ tin vào sự thật." Anh nghiêm trang nói.
Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, "Tôi nên vào hỏi chuyện Bạch Ngọc San.


Cô có thể đi trước.

Nếu có thông tin hữu ích, hãy liên hệ với tôi." Sau đó, anh đứng dậy.
“Chờ đã.” Yuyi duỗi tay nắm lấy cánh tay anh với vẻ mặt cầu xin, “Tôi có thể gặp cậu ấy không? Làm ơn."
"Không" Anh nói dứt khoát, "Tôi xin lỗi, tôi đang đến phòng thẩm vấn.

Xin hãy tránh ra." Anh ta nói xong, bóng dáng khôi ngô tuấn tú lạnh lùng rời đi.
Yuyi bĩu môi nhìn hắn phía sau, “Keo kiệt.”
Trong khi Yuyi đang đi đi lại lại, anh bất ngờ quay lại.

“ Cô muốn giúp bạn của mình?” Anh hỏi.
" Trước khi mất bà Triệu đã đổi lại di chúc.

Toàn bộ cổ phần dành cho Trần Thiên Hân Và Cố Tiêu Tiêu đều được thêm vào phần thừa kế của Bạch Ngọc San." Chu Nhất Minh nhắc nhở Yuyi, " Vậy...!Cô có tin tưởng bạn mình không?"
Nói xong anh quay lưng rời đi.
" Mình nên làm gì?" Cô muốn gọi cho Cố Ngôn, nhưng cuối cùng cô đã đặt nó xuống không gọi.
Trước cái chết của người thân, việc phân chia di sản, tranh chấp quyền lợi, cô bỗng mất tự tin.
"Mình có thể tin tưởng San, vậy....Liệu Cố Ngôn có tin cô ấy không?" Cô bỗng mất tự tin, từ nhỏ đã quen với những chiêu trò của gia đình giàu có.

Cái gọi là tình yêu mạnh hơn trái tim, và nó quá dễ bị tổn thương khi đối mặt với lợi ích.
Cuối cùng, cô ấy đã gửi cho Chu Nhất Minh một tin nhắn.

"Sĩ quan Chu, tôi tin tưởng bạn tôi.


Xin anh hãy làm rõ vụ này bằng mọi giá.

Cảm ơn!"
Chu Nhất Minh đến phòng thẩm vấn với cuốn sổ ghi chép và máy tính xách tay.

Anh ngồi thẳng dậy, tỏ vẻ thờ ơ, nhìn San trước mặt.
San cứng người ngồi trên ghế, cô ấy không nói, không khóc, không biết đang nghĩ gì.
Nàng vốn đã xinh đẹp, nhưng giờ phút này, cả người nàng như ẩn như hiện trong sương khói, phảng phất có một nỗi u sầu riêng biệt, ánh mắt mang hàm ý thăng trầm của cuộc đời, như đang nói lên nỗi buồn vô tận.
Gần như vào lúc này, sự cân bằng nội tâm của Chu Nhất Minh bị rơi trực tiếp vào cô.

Anh ta thậm chí đã ngừng thở trong vài giây, nhận ra sự hớ hênh của mình, và nhận ra rằng mình thực sự bị thu hút bởi người trước mặt, anh ta nhanh chóng tỉnh dậy, là một cảnh sát, công lý được đặt trên hàng đầu, và anh ta không thể thay thế điều đó bằng cảm xúc cá nhân.
Trong tay anh có một khẩu súng lục tạm thời tịch thu được của San, một khẩu súng lục, trông rất tinh xảo và cao cấp.

Nếu anh ấy đọc đúng, đó là "Nhân chứng Pavna" phiên bản giới hạn dành cho phụ nữ.

Và điện thoại di động của cô, màn hình vỡ hiển thị vài cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Cố Ngôn.
Đột nhiên, điện thoại di động của San lại vang lên.

ID người gọi là cuộc gọi quốc tế.
Vì không tiện bị quấy rầy trong quá trình điều tra, Chu Nhất Minh trực tiếp cúp máy, sau đó tắt điện thoại của cô.
"Chúng ta có thể bắt đầu.


Cô có quyền giữ im lặng, nhưng mọi lời cô nói sẽ trở thành bằng chứng trước tòa." Anh hắng giọng và nghiêm nghị nói.

Anh bật máy tính lên, sẵn sàng bắt đầu ghi âm.
Tuy nhiên, San vô cảm và không nói gì.
Thấy vậy, anh đóng máy tính, nhìn lên và nói: "Có vẻ như cô Bạch không tin tôi."
"Cô Bạch, cô muốn uống cà phê hay trà sữa không? Nước chanh mật ong cũng có." Anh chậm rãi hỏi.
San sững sờ một lúc, không ngờ Chu Nhất Minh lại hỏi chuyện này.
“Đây là dịch vụ mà sở cảnh sát nên cung cấp.” Anh cười nhẹ.
“Không, cảm ơn.” San lạnh lùng từ chối.
Anh phớt lờ cô, rời khỏi phòng thẩm vấn và đi ra ngoài để rót một cốc nước chanh mật ong.
Anh quay lại phòng thẩm vấn, đặt lên bàn trước mặt San, nước chanh và mật ong vẫn còn bốc khói nghi ngút, khói trắng bốc lên trong phòng thẩm vấn tối om đặc biệt bắt mắt.
"Được rồi.

Bây giờ bắt đầu đi, khẩu súng lục này có phải là của cô không?" Anh ngồi vào chỗ và bật lại máy tính, "Cô Bạch, cô có thể tin tưởng tôi.

Vừa rồi, tôi đã ra ngoài và tắt tính năng giám sát trong phòng thẩm vấn.

Bây giờ, không ai có thể nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong.

"
“Tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện một chút.” Anh nói lớn từng chữ.
Đôi mắt đen láy, ánh lên tia sáng dai dẳng.

San nhìn vào đôi mắt trong veo của anh và cảm động trước ánh mắt đầy uy nghiêm và chính trực.
"Đó là khẩu súng lục của tôi." Cô nhẹ nhàng nói, "Tôi có giấy phép sử súng."
" Cô có biết bắn không? Tài thiện xạ thế nào?"
San khẽ liếc nhìn anh, thẳng thừng trả lời: "Tài thiện xạ của tôi hơn anh."
Chu Nhất Minh sững sờ một lúc, anh không ngờ cô lại trả lời như vậy, giọng điệu cao ngạo, lại vô cùng tự tin.

“Nếu tôi là kẻ sát nhân, nếu lúc đó muốn trốn thoát thì sao phải chờ bốn tên cảnh sát vũ trang các người xông vào.” Cô dừng lại, vẻ mặt khinh thường “Hai giây là đủ để giải quyết rồi.”
Chu Nhất Minh choáng váng, anh biết những gì cô nói lúc này là sự thật.
“Tại sao cô lại mang theo một khẩu súng lục?” anh hỏi lại.
"Hàn Kim, anh có nhớ không? Kể từ khi bị đánh thuốc và bị tấn công, tôi đã luôn mang theo nó để phòng thân." San trả lời.
Anh gật đầu, biết rằng điều đó thực sự hợp lý.
"Lúc mười hai giờ, một chiếc xe quân sự Humvee đến nhà, và một người phụ nữ bước vào nhà và rời đi lúc một giờ.

Nhưng cô ấy không phải nghi phạm, bởi vì bà Triệu đã chết từ bốn đến năm giờ.

Cô có nghĩ về điều gì đáng ngờ khác không?"
Humvees? ! San sững sờ, người tới phải là An Vân Tây, hóa ra người mà bà muốn gặp một mình hôm nay chính là An Vân Tây.
"Lúc bốn giờ, tôi nhận được một cuộc gọi đe dọa.

Số điện thoại này chưa từng thấy bao giờ, và giọng nói của hắn đã được xử lý." San kể lại, "Anh ta nói qua điện thoại, hãy trở lại nhà ngay lập tức đi một mình! Dám gọi cảnh sát, Triệu Cẩm Dung sẽ chết! "
Anh nghe xong liền ngồi thẳng dậy, thói quen nghiệp vụ của cảnh sát hình sự khiến anh nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản.

Anh lật xem hồ sơ điều tra trên tay, "Khi nãy cô được hỏi sao đã không đề cập đến vấn đề này.

Tại sao?"
Môi cô khẽ giật, lộ ra một đường vòng cung hoàn mỹ, giống như cười mà không phải cười.
"Cán bộ Chu, anh nghĩ thế nào?"
Anh kinh ngạc trước cô, anh thở nhẹ, điều chỉnh hơi thở rồi nói: "Cảm ơn cô Bạch đã tin tưởng.

Tôi sẽ điều tra kỹ lưỡng cuộc gọi này.

Tuy nhiên, có vẻ bên kia rất khéo léo, có thể sử lý giọng nói cẩn thận chắc không phải nghiệp dư.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.