Hôn Nhân Ngọt Ngào

Chương 16: Cưới chui (5)



“Biệt uyển Cố gia” không chỉ có bề ngoài tráng lệ, mà ngay cả một gian phòng khách nho nhỏ cũng đều cực kỳ đẹp đẽ. Tranh cổ tinh tế, lò sưởi trong tường, mái hiên được điêu thợ thủ công nổi danh điêu khắc….. Khắp nơi đều lộ ra nét đẹp cổ xưa. 

Thương Ngao Liệt đóng cửa phòng, ngồi vào trước laptop anh mang theo, toàn tâm toàn ý đọc luận văn. Hạ Nhã ngẩn người, đảo mắt thật sự tập mãi thành thói quen, trong lòng không nói nên lời là thất vọng hay là nhẹ nhàng thở ra, dứt khoát không để ý đến anh, đi làm chuyện của mình. 

Nói thật, cô còn thật thích anh bận rộn. Con ngươi dưới gọng kính dày cộm, ngưng tụ đủ để làm tan rã lòng tin người khác.

Hạ Nhã xử lý hết một túi bánh làm thủ công, thuận miệng hỏi anh: “Mẹ anh tức giận, vấn đề không giải quyết, anh vĩnh viễn đều sẽ bị kẹp ở giữa.”

Thương Ngao Liệt an ủi, "Yên tâm, mẹ rất nhanh sẽ tìm tới anh.”

Hạ Nhã còn rất đắc ý, cảm thấy nói ra lời này chính bản thân cô quá hiểu chuyện rồi. “Thầy Thương, biểu hiện vừa rồi của em không tệ phải không? Ba em mà biết em có thể nghe lời như vậy, chắc chắn sẽ cười đến rụng răng luôn.”

Động tác gõ chữ của Thương Ngao Liệt chậm lại, quay đầu híp mắt suy nghĩ nhìn cô một hồi rồi nói: “Không sai, hiện tại rất hiểu chuyện.”

Hạ Nhã mím mím môi, nhìn bóng lưng phía sau của anh, trong lòng hung hăng vừa động. Cô liền tiện tay cầm một cái bánh, từng bước một cọ đến bên cạnh bàn Thương Ngao Liệt, trước khi đối phương còn chưa kịp lên tiếng, cô đã đánh bạo đặt mông ngồi trên đùi anh.

Thương Ngao Liệt hiển nhiên bị cô làm kinh ngạc đến ngây ngốc vài giây, ho khan một tiếng, giống như sợ cô sẽ té ngã, theo phản xạ hai tay liền vòng qua ôm lấy eo cô. 

Hạ Nhã không nói hai lời trước tiên nhét cái bánh trong tay vào miệng anh, “Em mua ở “Tiệm bánh Tư gia” anh thay em nếm thử xem cái bánh này có vị gì.”

Thương Ngao Liệt không kịp né tránh, đành phải cắn một cái, trả lời cô, “Là vị bí đỏ.”

Lúc này Hạ Nhã mới cầm lấy nửa miếng bánh còn dư lại tự mình ăn, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa. “Vận khí của anh thật không tệ, đây là hương vị em thích nhất.”

Thương Ngao Liệt ngưng mắt nhìn nụ cười của cô, biểu tình trên mặt anh vẫn giữ lại một tia bình tĩnh. 

Không nói được đến tột cùng là thích nhiều bao nhiêu, hoặc là tình yêu tạm thời cũng chưa nói tới. Nhưng giữa hai người xác thực đã xảy ra một chút phản ứng hóa học, làm cho anh có chút trở tay không kịp.

Suy nghĩ thoáng qua, Thương Ngao Liệt đưa tay đè lại cái ót của cô, ép cô càng thêm sát lại gần. Bàn tay nhỏ bé của Hạ Nhã nắm lấy vạt áo của anh, hô hấp có chút thở không ra hơi.

Đáy mắt của anh đều là ý cười trêu ghẹo, “Vậy để anh nếm thử một chút.”

Lời còn chưa dứt, anh đã là ngẩng đầu hôn lên môi cô.

Trong lòng Hạ Nhã không yên, cô rõ ràng cảm giác được nụ hôn này rất khác so với những lần trước, khẩn trương đến mức phải dùng sức kiềm chế mới không có kêu ra tiếng, trong lòng có một vài suy nghĩ vui mừng hiện ra khiến cô cố gắng đè nén cảm giác sợ hãi xuống.

Hạ Nhã mềm nhũn tựa vào trước ngực anh, nụ hôn của anh từ trên môi anh dời đến chiếc cổ mảnh mai trắng nõn của cô, nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực của cả hai càng thêm mãnh liệt, cô còn ngửi thấy được mùi trà mát lạnh thanh nhã trên người anh. 

Thương Ngao Liệt dùng lực không nói tới có bao nhiêu mạnh, chỉ là sau khi cầm lấy cổ tay cô, cho dù cô có tránh thế nào cũng không thoát ra được. Khuôn mặt Hạ Nhã đỏ bừng, hô hấp dồn dập, con ngươi ngập nước. Hai tay anh vòng qua mông cô, đột nhiên nâng cả người cô lên, ôm cô đi đến bên giường. 

Hạ Nhã ngã người nằm xuống giường, tiếp theo liền đưa tay tháo mắt kính của anh xuống. Thương Ngao Liệt ghé vào bên tai cô, rất có kiêng nhẫn dụ dỗ, tròng mắt đen láy dẫn theo chú ý tứ hàm xúc ngày trước không có.

Hai người ngã xuống giường lại hôn nhau thật sâu, trong miệng còn có mùi thơm bí đỏ nhàn nhạt. Trên người Hạ Nhã còn có loại mùi hương thiếu nữ đặc biệt, phản phất có thể làm cho đàn ông còn chưa ăn vào miệng, xương cốt toàn thân đã mềm một nửa, còn dư lại một nửa lại bị tình dục khống chế. Nhìn qua giống như bị lửa dục thiêu đốt đến thương tích đầy mình. 

Thương Ngao Liệt lại không hề mất đi phong độ nho nhã. Anh dùng ánh mắt không để lại dấu vết lướt qua thân thể cô từ trên xuống dưới một lần, thời điểm cởi nút áo cô, mới lộ ra khát vọng, đó là tham muốn giữ lấy, chinh phục của mỗi người đàn ông.

Ngoài cửa sổ, nhánh cây lay động tạo ra bóng dáng loang lổ, Thương Ngao Liệt không vội hành động, mà anh lặng lẽ quan sát cô. Hạ Nhã nằm trên mặt giường lớn mềm mại, quá trình chờ đợi vĩnh viễn là vô cùng lo lắng cùng gian nan.

Những chiếc bánh thủ công mới mua về không biết là bị ai làm rớt xuống đất, nhưng lại không người nào để tâm liếc nhìn. Thân thể nóng bỏng của hai người tiếp xúc với nhau, quanh thân Hạ Nhã toát ra vẻ gợi cảm, là một loại hấp dẫn trí mạng. 

Thân thể có lồi có lõm bị anh hoàn toàn áp chế dưới thân, tay anh theo áo chen vào, sờ đến da thịt mềm mại nhẵn nhụi, lại hướng lên trên hai khối đẩy đà, hình dáng hoàn mỹ.

Hạ Nhã ngượng ngùng không biết nên tránh ra hay là đón ý hùa theo, hô hấp càng trở nên kịch liệt. Cũng do lòng hiếu kỳ, cô sợ hãi vươn tay ra, muốn đẩy cái thứ nóng hổi cứng ngắt chống đỡ trên bụng cô ra.

Đợi cô dùng tay sờ đến bộ vị nóng hổi càng ngày càng trướng to kia, người đàn ông phía trên phát ra một tiếng thở dài, anh vô cùng kiên nhẫn vuốt ve bừa bãi cơ thể cô......

Rốt cuộc, tiếng gõ cửa thanh thúy làm cho bọn họ giật mình hoàn hồn. Thương Ngao Liệt nghe thấy Hạ Thanh Thuần ở ngoài phòng nhỏ giọng nói: “Thương Ngao Liệt, bây giờ anh có tiện không? Dì nói bị nhức đầu......"

Thương Ngao Liệt vội đứng dậy, chỉ là anh vẫn còn có chút chìm đắm trong không khí mập mờ trong phòng, nhất thời cũng không hiểu vì sao bản thân lại luống cuống như vậy. Là bởi vì anh nhịn quá lâu sao? Mỗi đêm, cô vợ nhỏ đều ngủ bên cạnh anh, anh lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn......

Thương Ngao Liệt bị túi giấy dưới chân làm cho thoáng vấp một cái, lúc này mới phát hiện thì ra là túi bánh bị rơi đầy đất. Hạ Nhã ngồi trên giường lần nữa mặc lại áo, trong lòng không khỏi có chút buồn bực.

Thương Ngao Liệt quay lại thấy cô đã ăn mặc chỉnh tề, mới ra mở cửa, giọng điệu bình thản hỏi đối phương: “Làm sao vậy?”

Hạ Thanh Thuần chấp hai tay biểu thị xin lỗi, bất đắc dĩ nói: “Aiz, anh cũng biết, không phải vì muốn để con trai qua nhìn dì một cái hay sao?”

Thương Ngao Liệt suy nghĩ một chút liền rõ, cuối cùng xoay người trưng cầu ý kiến của Hạ Nhã: “Anh đi xem, một lát sẽ trở lại.”

Thật lâu sau, Hạ Nhã mới không tình nguyện gật đầu một cái.

Không cần nhiều lời, Thương Ngao Liệt bị mẹ Thương kéo anh lại để anh bên cạnh làm người chăm sóc, nhất thời không về được. Hạ Nhã chờ mòn mỏi, liền tự rửa mặt, sau đó đi ngủ sớm. 

________KẹoĐắng///d.đ.l.q.đ________

Sáng sớm ngày hôm sau, có người giúp việc đến gõ cửa phòng bọn họ. Thương Ngao Liệt xuống giường mở cửa, sau khi trở về liền nói với Hạ Nhã, mẹ anh muốn cô xuống giúp làm bữa sáng. 

Thương Ngao Liệt đeo kính suy nghĩ một lát, “Hẳn là bà đã nghĩ thông suốt, đây là lấy cớ muốn hòa hợp với em.” 

Vì vậy Hạ Nhã không dám chậm trễ, vội vàng ăn mặc thích đáng đi xuống lầu.

Quả nhiên, tuy nói thái độ mẹ Thương không tính là nhiệt tình, nhưng mà nói chuyện cũng không còn đâm người giống ngày hôm qua. Bà thậm chí còn dạy Hạ Nhã cách làm bữa sáng chính tông mà người nhà họ Thương hay ăn.

Cố nữ sĩ cũng đi qua giúp một tay, nhìn Hạ Nhã mặt mày hớn hở. 

Mẹ Thương nấu cháo, đưa lưng về phía Hạ Nhã nói: “Bên ngoài bất luận là ngang hàng, hay là lớp trưởng bối nhà họ Thương đều nói nhà họ Thương đã sinh ra một ông cụ non. Rất nhiều người đều biết, một năm kia xảy ra nguy cơ phá sản, hại chết vô số người, vô số công ty, xí nghiệp đóng cửa. Lúc ấy nhà họ Thương cũng không có người quản lý, đều là do ba Ngao Liệt lúc trước…. cái gì cũng không quản, vứt cho hai mẹ con chúng ta liền đi. Về sau đứa con trai mới mười mấy tuổi của ta chỉ có thể gánh vác trọng trách này, vì nhà họ Thương dốc hết tâm huyết, dùng ít nhiều thủ đoạn….. cuối cùng mới có thể giữ vững cơ nghiệp, bù đắp lỗ lã cùng cục diện bị thu mua.”

Hạ nhã nghe mẹ Thương nhắc lại chuyện cũ, hốc mắt không khỏi trở nên ẩm ướt, xúc động chạm đến dây cung dưới đáy lòng của cô. Cô nhớ lại trước đó Thương Ngao Liệt đã nói ba Hạ đã giúp đỡ cho anh, có lẽ là chỉ trận biến cố này?

"Đứa nhỏ này, từ nhỏ trải qua không suông sẻ, cho nên ta luôn trông mong Ngao Liệt có thể có một người vợ hiền lành, chăm sóc nó thật tốt. Con cũng biết, khi bận rộn thì cái gì nó cũng mặc kệ, thân thể cũng không lo, làm sao ta có thể buông xuống được.”

Hạ Nhã chân thành nói, "...... Dì, người yên tâm, con nhất định sẽ tận tâm chăm sóc tốt thầy…..Thương Ngao Liệt.”

Mẹ Thương thở dài, vẻ mặt rất là sầu não.

Cố nữ sĩ nói xen vào: “Người đã già, đều đem hy vọng gởi gắm lên người con chái, ai không hy vọng con cái không có việc gì đều có thể hầu hạ dưới gối, đó mới là may mắn khó được.”

Mẹ Thương nghe như có điều suy nghĩ. Lời chị bà nói vẫn còn có chút đạo lý, nghĩ đến lòng bảo hộ của bà quả thật quá nặng, mà bà cảm giác chính là sợ hãi, cuối cùng có một người phụ nữ khác muốn cướp đi đứa con độc nhất, cũng là người bà yêu nhất.

"Ta cho con biết, nếu Ngao Liệt thật muốn vì con cùng ta cắt đứt quan hệ mẹ con, ta nhất định không chấp nhận được.”

Hạ Nhã gật đầu, “Không có xử lý tốt quan hệ này, con cũng có rất nhiều chỗ không đúng, ngày đó còn làm cho mẹ tức giận như vậy thật là không có lễ phép......"

Cố nữ sĩ cười rộ lên, "Được rồi được rồi, chuyện cũng đã qua rồi.”

Mẹ Thương cũng nói: “Từ nay về sau con không có việc gì bận thì đi theo ta học một chút, nghe thấy không?”

Hạ Nhã ngoan ngoãn đồng ý, "Dạ, nghe rồi."

Mẹ Thương ho khan vài tiếng, “Còn có, thừa dịp con còn trẻ, ít nhất là sinh hai đứa, lưu lại người nối dỗi cho nhà họ Thương.”

Mặt Hạ Nhã ửng đỏ, nghĩ thầm cũng phải có người chịu phối hợp mới được nha. Tối hôm qua thật vất vả mới chờ được thời cơ, là do mẹ quấy rầy.

Lát sau, Cố nữ sĩ cắt đứt suy nghĩ miên man của cô, “Chuẩn bị ̣không sai biệt lắm, con gọi mọi người xuống ăn sáng đi.”

Thời điểm Thương Ngao Liệt ra khỏi phòng, ở trên hành lang cùng Hạ Thanh Thuần không hẹn mà gặp. Hai người đồng thời cười chào hỏi nhau, liền tính toán cùng đi xuống lầu.

Thương NgaoLiệt nhìn thấy vòng tay thủy tinh hồng nhạt trên tay cô, trong lòng nổi lên một cổ áy náy thật lâu chưa có, tư vị này thật là không được tốt cho lắm. Lúc này anh mở miệng: “Lời hôm qua là tình huống bức bách, bị bất đắc dĩ.”

Không cách nào từ nay về sau vạch rõ giới hạn, bởi vì anh còn có “trách nhiệm” trong người. 

Hạ Thanh Thuần đập cánh tay anh, “Được rồi, còn phải giải thích sao? Em còn không biết anh. Ổn định lòng quân mới là quan trọng, giáo sư Thương, tiền đồ của anh rộng mênh mông.”

Nụ cười trên mặt Thương Ngao Liệt còn chưa kịp giương cao, đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc của Hạ Nhã. Cô hiển nhiên là đã hiểu lầm ý tứ của anh.

"Em tới...... Gọi mọi người xuống ăn sáng......"

Giọng Hạ Nhã cứng ngắt, ngực như bị người ta nổ tung ra một cái hố.

Cô níu lấy cổ áo trước ngực, một đường chạy xuống cầu thang. Trái tim thình thịch đập không ngừng, đầu giống như là bị rót đầu hồ nhão nặng trịch.

Thường thường, mọi người đều thích chôn sâu một vài sự thật, sau đó tự mình bịa ra một lời nói dối, lừa gạt mọi người, từ từ ngay cả bản thân đều tin rằng đây mới là thật sự.

Nhưng người đàn ông kia so với ai đều tỉnh táo. Anh có thể ở trước mặt mẹ Thương chống đỡ đủ phần diễn, lừa gạt mọi người, thậm chí lừa gạt cô. Anh làm cho cô suýt cho rằng lửa tình nhen nhóm giữa bọn họ trong lúc đó đều là thật. Đáng tiếc, người đã từng lớn lên từ nhỏ với anh, giúp đỡ anh, thậm chí…. Sống nhờ vào nhau chính là người kia. Cho tới bây giờ đều không phải là cô.

Một người đàn ông thông minh bình tĩnh như vậy, bằng vào chút đạo hạnh của cô căn bản không so được.

Hạ Nhã nghĩ, khó trách người ta thường nói: Tình yêu sẽ làm cho con người bất lực, nhung nhớ không thể tự kiềm chế, kết quả không thể đoán trước, hạnh phúc không thể miễn cưỡng.

_________KẹoĐắng~~~d?đ?l?q?đ__________

Ngày nghỉ nháy mắt trôi qua, Thương Ngao Liệt liền dẫn Hạ Nhã trở về thành phố Tây Linh, thu xếp hành lý một chút, anh chuẩn bị ra nước ngoài tham dự hội nghị học thuật. 

Trước khi đi, Hạ Nhã ngồi trên ghế sô pha xem phim Hàn, ăn khoai tây chiên, cũng không biết cô có thật sự chú tâm vào TV hay không. Thương Ngao Liệt nói tới nói lui với cô cũng chỉ đơn giản mấy câu như: “Nhớ khóa kỹ cửa phòng, ăn uống đúng giờ, ra ngoài nhớ kiểm tra kỹ khí gas….” Vài chuyện vụn vặt. Anh thấy mặt cô không biểu tình, cũng không có ý định tiễn anh, anh đành phải thở dài tự mình đi.  

Thời gian thoáng cái đột nhiên trở nên nhàn rỗi, Hạ Nhã cả ngày suy nghĩ tìm chỗ ra ngoài ăn chơi. Vì vậy mỗi khi trời tối, Lãnh Dương tại quán bar nhìn thấy một cô gái nhỏ buồn bực không vui bên cạnh, nhịn không được hỏi: “Hắn đối xử với em không tốt?”

Hạ Nhã lắc đầu nói, “Anh ấy ngoại trừ bận rộn vẫn là bận rộn, vừa bận lo sự nghiệp, vừa bận lo gia đình, vừa phải lo cho người vợ trên danh nghĩa là em, vừa muốn bớt thời gian cùng hồng nhan tri kỷ của anh ấy nâng cốc vui cười…. Em cũng thay anh ấy thấy mệt mỏi.”

Trong lòng Hạ Nhã biết, không cần mang hai người đi so sánh, nhưng bây giờ nghĩ đến, đàn ông như Lãnh Dương, có việc liền nói, yêu hận rõ ràng cũng thật đáng yêu. Ít nhất, khi hắn có ngày nghỉ liền bay hơn nửa vòng Trái Đất tới gặp cô, sẽ nghe cô càu nhàu, các loại nén giận không rời những chuyện nhỏ nhặt.

Chỉ là cô tự nhận bản thân cũng không phải là người cuồng ngược. Loại chuyện bị đè trên sàn nhà cưỡng hiếp nếu không phải là người đàn ông mình yêu, sẽ làm cho người ta phản cảm.

Hai người nói chuyện chọc cười cho đến nửa đêm, Hạ Nhã mắt thấy thời gian không còn sớm liền nói muốn về nhà. Lãnh Dương làm hết phận sự tiễn cô đến dưới lầu, cô ở trước cửa thang máy nói chúc ngủ ngon với hắn. 

Lãnh Dương lại không vội vã đáp lại, mà đột nhiên bước tới, cánh tay chống trên tường, yên lặng nhìn cô.

"Tối nay em uống rượu, có muốn anh tiễn em đi lên hay không?” Trên người anh còn lưu lại hơi thở kiêu ngạo của người quân nhân, lúc nói chuyện mang theo một chút bá đạo.

Hạ Nhã không tính là người quá kém trong việc uống rượu. Cô mím môi lắc đầu, con ngươi ngập nước. Gương mặt xinh đẹp bị gió đêm thổi qua, nổi lên rặng mây ửng hồng. Cô cười nói: “Không sao, một mình đi thang máy đã quen rồi.”

Lãnh Dương không bỏ được, động tác dịu dàng ngang nhiên xông qua ôm eo cô. Hắn chỉ cảm thấy vòng eo cô còn không một nắm tay, làm cho trái tim người ta lay động. “Anh chỉ một lòng với em, em lại nở làm tổn thương sao?”

Hạ Nhã liền giật mình, sau khi lấy lại tinh thần cô vội nói, "Anh lại tới! Buông tay!"

Lãnh Dương chẳng hề để ý, “Đừng gấp, em nhìn xem là ai đến…. Anh trai đang báo thù cho em.” Hắn rất nhanh lại thì thào mấy câu bên tai cô, lúc này mới giả bộ thân mật buông cô ra.

Sau lưng, một tay Thương Ngao Liệt cầm áo khoác, bên chân đặt vali hành lý, vẻ mặt anh bình tĩnh, nhìn không ra có gì khác thường.

Hạ Nhã há miệng, nhỏ giọng hỏi một câu rất thất sách, “Sao anh trở về sớm vậy....."

Thương Ngao Liệt đẩy gọng kính trên sóng mũi, nói với cô: “Anh vừa xuống máy bay, trong nhà có gì ăn không?”

Lãnh Dương chợt huýt sáo, cắt đứt màn tiểu biệt thắng tân hôn của hai người. Thương Ngao Liệt quay đầu lại nhìn hắn, hơi gật đầu một cái coi như chào hỏi.

Lãnh Dương lại không muốn cùng anh khách khí, gọn gàng dứt khoát mở miệng: “Em ấy sợ đi thang máy, có khi ban đêm thà rằng một mình bò lên 28 tầng thang bộ. Em ấy cũng chán ghét tiếng pháo nổ, à, còn có tiếng sét, buổi tối nhất định sẽ không ngủ được. Giáo sư Thương, anh rốt cuộc có biết em ấy thích ăn gì? Không thích ăn gì hay không?”

Lãnh Dương cũng không thật sự chờ đối phương trả lời. Hắn mập mờ liếc Hạ Nhã, cười nói: “Tiểu Nhã, anh sẽ chờ em. Cũng đừng quên những chuyện hôm nay anh dạy em......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.