Hôn Nhân Ngọt Ngào

Chương 17: Cưới nhau lâu tất nhiên sẽ hợp (1)



Hạ Nhã xoa xoa cái đầu đau nhức. Đêm nay cô đúng là có chút đi quá giới hạn, nhưng mặt khá lại cảm thấy có chút hả hê, cũng không biết Thương Ngao Liệt sẽ có phản ứng như thế nào. Ai nhờ đối phương chỉ trước sau như một cười nhạt nói: “Về nhà.” Cuối cùng, lại thêm một câu trách cứ quan tâm, “Từ nay về sau đừng uống say như vậy.”

Hạ Nhã cãi lại, "Anh đừng quản em...... Em….. em có tâm sự!"

Thương Ngao Liệt hỏi, "Cô gái nhỏ ở tuổi em thì có thể có tâm sự gì."

Trong lòng Hạ Nhã thì thầm, muốn ầm ĩ nói ra rất nhiều chuyện. Giống như anh cùng Hạ Thanh Thuần đến cùng là có chuyện gì? Chẳng lẽ cô ta đã biết cuộc hôn nhân này chỉ là một âm mưu?

Từ trong thang máy ra ngoài, Thương Ngao Liệt quay đầu lại nhìn thoáng qua số tầng 28. Anh dùng tay che miệng, giống như có chuyện suy nghĩ. Hạ nhã móc chìa khóa ra hỏi anh: “Anh còn chưa nói cho em biết, sao hôm nay lại trở về?”

Thương Ngao Liệt từ phía sau tới gần, gần như cả người dán vào sau lưng cô, giống như có một vòng tay ấm áp bao quanh cô, mùi hương cùng nhiệt độ cơ thể quen thuộc của anh, tại hành lang hơi mờ tối ập tới cô từ đầu đến chân. 

Anh cúi người nói bên tai cô: “Hội nghị này quá nhàm chán, nên về sớm.”

Thương Ngao Liệt nói nhàm chán, là muốn nói từ đó không thu hoạch được gì, chỉ là lời này truyền vào trong tai Hạ Nhã, lại biến thành một loại hàm ý khác. Cô có chút xấu hổ, vội vàng tra chìa khóa mở cửa vào nhà.

Nhớ tới anh vừa về tới còn chưa ăn cơm, Hạ Nhã tranh thủ thời gian chạy vào phòng bếp. Thương Ngao Liệt nói tùy tiện làm vài món là được. Cô cũng sợ anh bị đói, liền lấy ra một túi sủi cảo đông lạnh, nhanh chóng bắt nước nấu. 

Chờ sủi cảo chín, Thương Ngao Liệt lẳng lặng nằm trên ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi. Hạ Nhã đặt chén đũa trên bàn trà, cũng không thấy anh có phản ứng. Lông mày anh khẽ chau, môi mỏng mềm mại, cô vươn tay gỡ kính trên sống mũi của anh xuống, muốn cẩn thận nghiên cứu lông mi dày xinh đẹp của anh. 

Khí chất cùng tu dưỡng của người đàn ông này thuộc loại khắc vào trong xương, không cách nào đơn giản xóa được. Mặc dù anh không giống cô đã bỏ ra tình cảm, nhưng cô lại hãm sâu trong đó không tự kiềm chế được. Có thể có cách nào chứ, trước tiên vĩnh viễn mất đi nhà, chỉ là muốn một mình anh mà thôi, còn có cái gì cô không thể buông tha? 

Đúng vậy, làm sao có thể không thích anh. Thương Ngao Liệt là giáo sư, bề ngoài giấu đi tất cả sắc bén, cho nên cô càng thưởng thức tài hoa của anh trong lĩnh vực y học. Còn có lý luận giờ giấc nghiêm khắc của anh, cẩn thận nghiên cứu thí nghiệm. Ngẫu nhiên đối với cô cũng sẽ toát ra một tia cẩn thận săn sóc không dễ bị người khác phát hiện. Mặc dù đây chẳng qua là do ý thức trách nhiệm, mà anh là người đàn ông trầm ổn có trách nhiệm.

Thời điểm Hạ Nhã muốn lặng lẽ hôn một cái trên mặt anh, Thương Ngao Liệt tỉnh lại. Anh xoa nhẹ cái mũi thẳng của mình, tầm mặt dời đến trước mặt.

Vẻ mặt giáo sư Thương thâm thúy nói: “Nghe rất thơm."

Hạ Nhã chi tiết đáp: “Em cho thêm dầu vừng......"

________KẹoĐắng……d/đ/l/q/đ________

Chiều nay, Thương Ngao Liệt đã trải qua một đường dài ngồi máy bay, hẳn là cực kỳ dễ chìm vào giấc ngủ. Nhưng mà khi anh nằm xuống chiếc giường đôi trong phòng ngủ thì lại chẳng hề buồn ngủ chút nào, giáo sư Thương không khỏi nghi hoặc, vấn đề là ở đâu?

Bên gối truyền đến tiếng hít thở đều đều vững vàng của Hạ Nhã. Trước đây, cô ở đầu cầu thang cùng người đàn ông khác mập mờ nói chuyện anh cũng truy cứu, đây là căn cứ vào sự tin tưởng hoàn toàn đối với nhau. Chỉ có điều, đụng vào loại chuyện này là đàn ông đều có ý kiến, Thương Ngao Liệt cũng không ngoại lệ.

Anh muốn hỏi, người đàn ông kia đã nói những gì với cô? Anh cũng mốn hỏi, người đàn ông kia đã dạy em cái gì? Dù sao, cô cũng là vợ anh, chỉ anh mới có thể dạy cô, thậm chí là rất nhiều điều không có trong sách vở….. Cô đã làm rối loạn cái gọi là lý trí của anh.

Thương Ngao Liệt khó có được lúc cảm thấy không thể tĩnh tâm. Anh sợ ảnh hưởng đến Hạ Nhã đang ngủ bên cạnh, đơn giản rời giường đi đến phòng khách. 

Ngoài cửa sổ dần dần hiện lên từng tia sáng trắng, Hạ Nhã ở trong phòng ngủ trở mình, đột nhiên cảm thấy khác thường. Cô vươn tay sờ sờ bên cạnh, quả nhiên, không có người, ngay cả chăn mền cũng lạnh lẽo.

Hạ Nhã dụi dụi mắt, từ khe hở phòng ngủ nhìn ra ngoài, chỉ thấy đèn phòng khách sáng lên. Cô rón rén xuống giường, liền nhìn thấy Thương Ngao Liệt cứ như vậy nằm ngủ trên ghế sô pha, trên người còn có một quyển sách so với gạch còn dầy hơn. 

Cô gãi gãi đầu, vừa định gọi anh trở về giường ngủ, thì điện thoại đặt trên bàn trà của anh vang lên. Thương Ngao Liệt buôn ngủ mông lung ngồi dậy, sờ đến điện thoại liền bắt máy. Không chỉ có anh, ngay cả Hạ Nhã cũng nghe thấy tiếng không đè nén mơ hồ truyền từ đầu bên kia, âm thanh quen thuộc của một người phụ nữ. 

Thương Ngao Liệt cầm điện thoại nhích ra xa một chút nhìn tên người gọi, không khỏi nhíu nhíu mày, giọng điệu hòa hoãn: “Thanh Thuần? Sao vậy?”

Đại não Hạ Nhã trong nháy mắt thiếu dưỡng khí. Người phụ nữ kia nửa đêm không ngủ, khóc gọi điện thoại cho đàn ông, tính là chuyện gì?

Lại nghe Thương Ngao Liệt vô cùng có kiên nhẫn nói với bên kia: “Không có chuyện gì…… Là lỗi của tôi.” Giọng nói của anh truyền qua điện thoại nhất định là trầm thấp mà ôn nhu. 

Hạ Nhã cũng không thể nghe tiếp được nữa, nhẹ nhàng khép cửa phòng ngủ lại. Cô ngây ngốc nằm ở trên giường, nước mắt nặng nề rơi, từng giọt từng giọt ướt cả gối đầu. Tại trong đêm khuya yên tĩnh, yếu ớt, cô đơn, bất lực, cô sao có thể ngăn lại người phụ nữ kia? Thì ra anh lại có thể dùng giọng nói dịu dàng như vậy đi dỗ dành phụ nữ.

Trước mắt tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, đôi mắt cô đẫm lệ mông lung nhìn chiếc đèn bàn mới mua đặt trong phòng ngủ. Lúc đó cô nghĩ, Thương Ngao Liệt có thói quen đọc sách trước khi ngủ. Thì ra đều là do cô tự mình đa tình, cô thật sự là người dũng cảm, đáng tiếc lại gặp không đúng người. 

Hạ Nhã hít mũi một cái, khóc một lúc cảm thấy toàn thân đều mệt mỏi. Ngọn đèn màu cam từ phòng khách vụn vặt chiếu đến, cô trừng mắt nhìn một chút, bất tri bất giác liền thiếp đi. 

Giữa ý thức hỗn độn, một câu nói trước cửa thang máy của Lãnh Dương cực kỳ rõ ràng hiện lên trong đầu cô. Lúc đấy giọng nói anh còn lộ ra chút đùa giỡn: “Muốn kích thích người đàn ông, đối với em mà nói thật ra không có gì khó khăn, em chỉ là phải nhớ kỹ......"

Chỉ có hoàn toàn nhục nhã, mới tính là trả thù thật sự.  

_________KẹoĐắng`````d?đ?l?q?đ_________

Đêm lạnh như nước.

Thương Ngao Liệt cúp điện thoại, từ trên ghế sô pha đứng dậy, cũng thả lại quyển sách dầy cộm kia về chỗ cũ. Anh trở lại phòng ngủ, trước mắt là một mảnh đen kịt, liền dựa vào ánh trăng bên ngoài cửa sổ đi đến bên giường. Thời điểm muốn nằm xuống, một vệt nước mắt trong suốt làm cho anh có chút kinh ngạc. 

Người đàn ông dịu dàng thở dài, dùng ngón tay lau khô nước mắt nơi khóe mắt của cô vợ nhỏ. Tiếp theo là vệt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đầu ngón tay thon dài cuối cùng chuyển đến dưới cằm cô. Anh nghiêng người nâng cánh tay, ngắm nhìn khuôn mặt cô một lúc lâu.

Nếu quả thật có người muốn hỏi, đối với một nửa còn lại anh có mong đợi gì? Đã từng tự mình suy nghĩ sâu xa mấy bận, cũng không có câu trả lời. Chỉ là hiện tại, có lẽ vì tiếp xúc với cô gái nhỏ Hạ Nhã vừa yếu ớt vừa kiên cường, vừa dịu dàng vừa ngang ngược này, giống như cô chính là đáp án mà anh tìm kiếm lại chờ đợi lâu nay. 

Thật là muốn chết, cô rõ ràng không tính là quá hiền lành, cũng không tính quá chững chạc….. Có lẽ, cô tới chính là vừa vặn. 

………………

Sau khi từ Hạ Môn trở về, hơn một tháng nay, Thương Ngao Liệt trong dự liệu lại bắt đầu cực kỳ bận rộn. Chỉ là cùng lúc đó, anh vô tình cố quan sát phát hiện, cuộc sống hôn nhân cùng Hạ Nhã giống như trở về giai đoạn vừa xấu hổ vừa lễ phép lúc vừa kết hôn. Thái độ của cô đối với anh ôn hòa, không thể nói là có bao nhiêu quan tâm, cũng không thể nói là có bao nhiêu lạnh lùng. 

Đợi đến khi Thương Ngao Liệt có tinh lực suy nghĩ lại vấn đề này, anh cũng chỉ có thể cho là bởi vì cô tức giận vì bị anh vắng vẻ. 

Chủ Nhật, giáo sư Thương khó có khi được nghỉ ngơi ở nhà, Hạ Hã từ phòng sách mang ra một tấm thảm tập yoga, để xuống một chỗ trống trong phòng khách. Cô mặc một bộ đồ thể thao rộng thùng thình, một đầu tóc dài được buột lên, lông mi tinh xảo nhấp nháy, thật là mê người. 

Vóc người của cô vốn là yểu điệu lung linh, chân dài trắng nõn theo động tác nâng mũi chân mà càng trở nên thon dài. Khi còn bé Hạ Nhã đã học múa ballet chính tông, sau khi lớn lên thời điểm nghỉ hè cùng ra ngoài trường học một chút múa hiện đại. Trong lúc này, tư thế múa ballet tiêu chuẩn, đặt biệt là động tác duỗi thân, một chân cô giơ lên đến trên lưng, ánh mắt Thương Ngao Liệt toàn bộ tập trung vào trên người cô. 

Hạ Nhã thả chân xuống, ngay sau đó là một động tác gập eo ưu nhã. Thương Ngao Liệt đi đến trước sô pha, đặt ly trà xuống bàn, cứ như vậy thanh thản ngồi phía sau, còn mở TV. Cuối cùng anh ở đó xem TV, bên cạnh còn tùy ý nhấp mấy ngụm trà xanh. 

Hạ Nhã hơi xấu hổ né tránh ánh mắt nóng rực của anh, tiếp tục thực hiện động tác kéo dãn cơ của cô. Hai người dù chưa trải qua chuyện vợ chồng thực sự, nhưng cô vợ nhỏ này lại toát ra dáng vẻ say mê hấp dẫn vạn phần.

Thương Ngao Liệt hớp một ngụm trà nhuận yết hầu, quan minh chính đại nói chuyện chính sự cùng Hạ Nhã: “Em cần phải nhanh chóng làm quen đề bài anh giao cho em, mặc khác xem chút ít sách giáo khoa về quen hệ sinh vật hóa học cùng phần tử sinh vật học, bồi dưỡng hứng thú của em.”

Hạ Nhã hoang mang hỏi, "Tại sao?"

Thương Ngao Liệt trực tiếp nói: “Học lên tiến sĩ là vì anh muốn em có thể lựa chọn cái này làm chuyên ngành.”

Hạ Nhã ngẩn ra, ai nói cô muốn học tiến sĩ?

Thương Ngao Liệt quan sát nét mặt cô liền biết đối phương nghĩ gì. “Em đừng nói với anh em cảm thấy học đến thạc sĩ đã là bản lãnh lớn rồi.”

Hạ Nhã đọ sức nói: “Vậy cho dù có học tiến sĩ…… Em cũng không nhất định học sinh vật học.”

Tầm mắt của anh xẹt qua cơ thể dụ hoặc của cô, vừa rồi làm động tác dãn cơ thì da thịt mềm mại trắng tuyết trước ngực càng có thể nhìn thấy rõ ràng.....

Thương Ngao Liệt trực tiếp nói: “Em thật sự yêu thích mỗi ngày tại phòng thí nghiệm đối mặt với những động vật nhỏ đó?”

Hạ Nhã: "......"

Nhớ lúc ấy đang làm luận văn khoa dược lý chính quy, cũng đã hối hận muốn chết. Lần lượt lặp đi lặp lại trình tự làm những thí nghiệm kia, đến cuối cùng chỉ có thể ghé vào cống nước bên cạnh nôn khan. 

Nuôi chuột trắng nhỏ cho đến giai đoạn nhất định, dùng thuốc. Lần thứ nhất thử tiêm vào nước muối sinh lý, lần thứ hai thử tiêm vào atropine, lần thứ ba thử..... Sau đó là giải phẩu, lại đi đo lường. Có động vật nhỏ còn phải làm hô hấp nhân tạo cho bọn nó, nối xương cổ bị gãy. Lặp đi lặp lại, tàn nhẫn mà chết lặng.

Hạ Nhã gắng gượng trải qua. Cô học dược lý lâm sàng có thể thay xưởng thuốc điều chế thuốc mới, cũng có thể tiến hành giám sác tác dụng phụ của những thuốc củ. 

Thương Ngao Liệt như muốn cố gắng thuyết phục cô: “Anh nói rồi, chuyện xưởng thuốc em không cần quan tâm, từ nay về sau anh tạm quản lý xưởng thuốc cho em, một khi nghiên cứu chế tạo thuốc mới, đương nhiên cũng sẽ làm cho xưởng thuốc nhà họ Hạ thu lợi.”

Hạ Nhã nghe xong lời này không khỏi mừng thầm, lấy tiếng tăm của giáo sư Thương tại giới học thuật, hẳn xem khi là chiêu bài đi. Trong lòng cô vẫn ôm lấy tâm tình này, nhưng lại cố ý làm ngược lại: “Anh can thiệp vào tự do của học trò, dạy hư học trò, tính là giáo sư gì chứ?”

"Hạ Nhã, anh không hy vọng em quá cực khổ.” Thương Ngao Liệt trịnh trọng nói với cô, “Anh sẽ cố gắng toàn lực chỉ dạy em. Em sẽ phát hiện, em không giống người thường, em cùng với người khác không giống nhau.”

Đây là lời khen ngợi phụ nữ thích nghe nhất. Tuy nhiên, cô biết rõ anh không có ý này. Suy nghĩ thoáng một cái, Hạ Nhã có cảm giác toàn thân run lên, ấm áp trải rộng kinh mạch mỗi một chỗ trên người. Nhưng nhớ lại tư tình của người đàn ông này cùng Hạ Thanh Thuần, cô vừa nghĩ liền nổi lên cảm xúc muốn trả thù.

Thương Ngao Liệt vì cô tỉ mỉ sắp xếp, anh nói: “Chờ tháng 9 em khai giảng, trước tiên có thể đến lớp lý thuyết sinh vật học cùng kỹ thuật nghe một chút, tạo điều kiện cho các môn học chuyên ngành.”

Hạ Nhã bất đắc dĩ buông tay, “Thầy Thương, trình tự làm việc của anh quả nhiên rõ ràng. Em lại thật muốn biết, mục tiêu cuộc sống của anh là gì? Giải thưởng Nobel y học?”

Thương Ngao Liệt cười cười, từ chối cho ý kiến. “Em đây lại đang làm gì?” Hạ Nhã nhìn quần áo và đạo cụ của mình, trả lời: “À, cuối tuần này hội học sinh muốn tổ chức một “buổi dạ vũ tốt nghiệp.” Đôi hàng mi xinh đẹp của cô khẽ chớp, “Em nghĩ, thầy Thương hẳn là không rãnh, cho nên em hẹn Lãnh Dương, để anh ấy đi theo giúp em…… khiêu vũ."

Thương Ngao Liệt hơi ngẩn ra, bàn tay đặt trên đùi không tự chủ được nắm chặt thành quyền.

Hạ Nhã từ thảm yoga đứng lên, “Khó có dịp anh về nhà ngủ, buổi tối anh ngủ trên giường đi, em ngủ sô pha. Em ngại thời tiết nóng.”

Lúc này, Thương Ngao Liệt có thể khẳng định, cô vợ nhỏ là đang chiến tranh lạnh với anh. 

_________KẹoĐắng:::::d>đ>l>q>đ_________

Đến ban đêm, Hạ Nhã nằm mơ.

Cô nắm lấy cổ áo Thương Ngao Liệt, vô cùng căm phẫn rống giận: “Em mới thi đậu thạc sĩ, anh lại muốn em học tiến sĩ. Anh rốt cuộc là muốn như thế nào?”

Thầy Thương ấp a ấp úng trả lời: “Anh…. Anh muốn em cùng anh…… phu xướng phụ tùy!"

Sau đó, cô liền tỉnh giấc, còn ra một thân mồ hôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.