Trong tầng hầm xây dựng một đài quyền anh khổng lồ, lúc này hiển nhiên là đấu trường chợ đêm trong truyền thuyết, đồng dạng cũng là khu không chịu khống chế của luật pháp.
Tiền tài, bài bạc, huyết tinh, tử vong, mỗi một thứ đều tập trung tại nơi đánh cuộc dưới lòng đất này, ở đây mọi người đánh cuộc ngoại trừ tiền tài, còn có sinh mệnh.
Ngọn đèn dưới tầng hầm chói mắt, trong mắt mọi người đều tràn ngập hưng phấn, lạnh lùng cùng khát máu.
Hạ Nhã hốt hoảng luống cuống, may mắn có Thương Ngao Liệt vẫn luôn nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình. Bọn họ đứng ở trụ cột hơi nghiêng, nhìn Lãnh Dương đã thay xong quần quyền anh cùng băng vải màu trắng cột trên tay, toàn thân tản ra đầy năng lượng.
"Rốt cuộc là thế nào?" Hạ Nhã chỉ vào mũi Lãnh Dương mắng: “Anh lại đắc tội với người khác?”
Lãnh Dương làm mấy cái hít đất, làm nóng thân thể.
Sau đó, hắn mới đứng lên, buột chặt băng vải màu trắng trên tay, giương cằm về một phía khác trên đài, “Nhìn thấy mặt đám người kia không? Bọn họ muốn chơi chết anh.”
Hạ Nhã nghe được toát mồ hôi lạnh, tâm thần có chút không tập trung xoắn mười ngón tay.
Thương Ngao Liệt ý bảo hắn giải thích rõ ràng, Lãnh Dương liền thở dốc một hơi nói: “Cái người châu Á kia, chính là đối thủ một mất một còn của cố chủ chúng tôi, lần trước bọn họ phát hiện tôi có “quý nhân” giúp đỡ, làm cho hắn cảm thấy mất mặt. Lúc này tôi đến đây thay cố chủ làm việc, không may đụng trúng hắn….. Người Mỹ bên cạnh hắn, mới là ông chủ của nơi này.
Bằng không bằng người đàn ông mắt đen này, tại Las Vegas căn bản không có địa vị gì, đều là nhờ ông chủ kia đứng sau chống lưng.
Vô luận Lãnh Dương nói gì, Hạ Nhã đều cảm thấy lúc này mạng nhỏ hắn khó bảo toàn, cô thở sâu hỏi: “Vậy bây giờ…. Anh đây là muốn làm gì?”
Lãnh Dương làm động tác kéo dãn cơ.
"Bọn họ muốn cùng anh chơi đùa, trò này gọi làm mèo vờn chuột. Nói là mời đấu thủ quyền anh nổi danh chợ đêm, muốn hắn đánh cùng anh một trận. Nếu anh thắng, có thể mang theo số tiền lớn thắng cuộc rời đi, nếu thua......"
Hắn không nói tiếp nữa, chỉ là không sợ nhún vai.
Hạ Nhã quả nhiên không nhìn thấy chút mềm yếu cùng nhát gan nào trên người Lãnh Dương. Cô biết rõ hắn không hổ là người đàn ông đỉnh thiên lập địa. Trên người hắn, cô có thể nhìn thấy phong thái của quân nhân, hắn giống như vĩnh viễn không chịu thua, cũng không sợ hãi, hắn là người đàn ông Trung Quốc cứng cỏi!
"Quyền anh anh có được không?” Thương Ngao Liệt thình lình hỏi hắn.
"Không được còn có thể làm sao? Nếu tôi lâm trận bỏ chạy, vậy thì thật sự xong rồi. Huống chi dù thế nào tôi cũng không thể liên lụy hai người.”
"Đều tại em liện lụy anh mới đúng! Em thật sự là không có mắt….. Sớm biết như vậy thì đã không gọi anh rồi.” Có lẽ, nếu cô sớm phát hiện khác thường, còn có thể để cho Thương Ngao Liệt nghĩ cách giúp đỡ Lãnh Dương. Tình huống hiện tại này thật sự là hết cách xoay chuyển rồi.
Hạ Nhã nước mắt lưng tròng, kéo lấy Thương Ngao Liệt hỏi: “Anh có cách gì giúp anh ấy hay không?”
Anh là cây cỏ cứu mạng duy nhất cô tin tưởng.
Nhưng Thương Ngao Liệt cũng không có cách nào dưới loại tình huống này đưa ra thủ đoạn kịp thời gì, anh không biết rõ bối cảnh thân phận của đối phương, không thể mù quáng dùng cách gì để áp chết thế lực phía đó, huống chi bình thường đa số ra vào tổ chức nghiên cứu, cùng hắc đạo căn bản là không có qua lại.....
"Trận này nếu không phải Lãnh Dương đụng phải đối thủ một mất một còn, vậy hắn muốn chơi Lãnh Dương còn phải nhìn xem ông chủ Mỹ kia có đồng ý hay không.
Lãnh Dương đối với lời này tỏ vẻ đồng ý, “Cho nên, chúng tôi cũng chỉ thuận theo ý trời thôi.”
Lúc này tay quyền anh đối phương phái ra đã lên đài, dưới đài khán giả phát ra một trận hoan hô vang dội.
"Chúc anh may mắn đi.” Lãnh Dương nói xong, phóng người lên đài.
Hai bên tuyển thủ mặt đối mặt đứng ngay ngắn, trọng tài thân hình hơi mập mạp tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Hạ Nhã khẩn trương ở dưới đài nắm chặt tay Thương Ngao Liệt, cô cũng không biết, giáo sư Thương chỉ nhìn tất cả trong mắt, còn bắt đầu phân tích số liệu anh am hiểu nhất.
Tuyển thủ nước Thái tuy vóc dáng nhỏ, chính là thái quyền mãnh liệt lưu loát, kỳ thật hắn cùng với Lãnh Dương thực lực tương đương, chỉ là Lãnh Dương thiếu thứ quan trọng nhất là kinh nghiệm.
Tuyển thủ người Thái Lan hiển nhiên là có kinh nghiệm trong trận đấu, chiêu chiêu nhanh nhẹn hung ác, lại bắt lấy khe hở đối phương, hai người đều ra chiêu mạnh mẽ vang dội, nhất thời có chút tinh bì lực tẫn.
Đang lúc này, đối phương thật vất vả bắt được một nhược điểm của Lãnh Dương, phần gối thúc lên công kích bụng dưới của hắn. Hai đầu lông mày Lãnh Dương đột nhiên thay đổi, như là bị đau, Thương Ngao Liệt thầm thấy không ổn.
Quả nhiên, kế tiếp mặc dù Lãnh Dương cũng dùng hết chiêu số để đối phó người nọ, nhưng đã rơi xuống thế hạ phong, cùng đối phương quần đánh một hồi, cuối cùng một cú bị hắn đánh ngã trên đất.
Đây là cuộc so tài quyền anh trong chợ đn, không có yêu cầu nghiêm khắc như cuộc thi chính quy, cho nên càng thêm thử thách kỹ xảo đánh nhau sinh tử kịch liệt. Trên lôi đài căn bản không có luật lệ chuẩn, cho dù là bị tổn thương nặng cũng sẽ không bị trọng tài ngăn cản.
Vì vậy, chuyện đáng sợ nhất xảy ra, Lãnh Dương bị tay người Thái cứng rắn đè xuống đất đánh, không ngừng tràn ngập bên tai Hạ Nhã, chỉ có khán giả phía dưới phát hiện hắn đang tiếp cận cái chết mà vang lên từng trận hoan hô quỷ dị
Cô không khỏi nắm tay thành quả đấm, giơ tay bịch kín mắt, nước mắt từ giữa kẽ tay không ngừng chảy ra.
Mặc dù không thấy được hình ảnh, nhưng Hạ Nhã có thể từ âm thanh cùng khứu giác cảm giác được đau đớn cùng trạng thái hấp hối của Lãnh Dương. Trong không gian bịt kín này, chỉ có mùi máu tươi đậm đặc tản ra trong không khí.....
Thương Ngao Liệt đột nhiên xoay người lên đài, Hạ Nhã nhất thời không thể nhìn thấy….. Sao anh lại nhảy lên? Anh cũng đã nhìn về phía ông chủ nước Mỹ kia, cao giọng nói: “Hắn thua, thay người.”
Có bảo vệ xông lên cầm súng chỉa thẳng vào đầu Thương Ngao Liệt, chỉ là anh căn bản không hề sợ hãi, ngược lại Hạ Nhã đã sợ tới mức chân mềm, cô vịn lấy trụ cột bên cạnh không ngừng run rẩy.
Thương Ngao Liệt không quan tâm đến những họng súng đen ngòm kia, anh nghĩa khí nâng Lãnh Dương lên, nhàn nhạt nhìn về phía thính phòng, chỗ ngồi không chỉ có chủ nơi này, còn có kẻ thù của Lãnh Dương.
"Ai cho bọn mày thua liền rời khỏi? Thua thì phải để mạng lại."
Thương Ngao Liệt nói: “Các người đêm nay đã đánh cược mạng, vậy thêm một người cũng không là gì đi.”
"Mày?” Người đàn ông châu Á tựa hồ khinh miệt, “Một người chân thọt như mày, nhiều lắm là đi tham gia thế vận hội Olympic người tàn tật thôi.”
Lời của hắn đưa tới chế nhạo của mọi người.
Thương Ngao Liệt không nhanh không chậm trả lời, “Kỳ thật thân thủ của tôi cũng không tệ lắm.”
Người đàn ông châu Á đứng lên, liếc Hạ Nhã dưới đài, chỉ chỉ cô nói: “Đi, nếu mày cũng thua, liền để người phụ nữ bên cạnh lại.”
Sắc mặt Thương Ngao Liệt lạnh lẽo, giọng điệu càng chém đinh chặt sắc, “Tôi chỉ đánh cược mạng.”
Ông chủ nước Mỹ ngồi ở chỗ kia mở miệng: “Có tình có nghĩa, rất không tồi!” Hắn cảm giác, cảm thấy người đàn ông trước mắt này cũng không phải nhân vật tầm thường, chính là nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được anh là ai, cái này ngược lại khơi lên hứng thú trước nay chưa từng có của hắn.
"Mạng của người này còn rất đáng giá, tôi muốn rồi.” Người đàng ông nước Mỹ nói xong, cúi đầu phân phó thuộc hạ lập tức chuẩn bị một tuyển thủ khác chờ lệnh, cũng mang Thương Ngao Liệt đi thay quần áo.
Hạ Nhã phá giọng hét lên ầm ĩ, Thương Ngao Liệt nghe vào trong tai, “THƯƠNG NGAO LIỆT!!! Anh điên rồi phải không?”
Thương Ngao Liệt chỉ ý bảo cô không cần phải đi theo, anh chỉ chỉ Lãnh Dương đang trong trạng thái hôn mê, nói với cô: “Chăm sóc hắn.”
Hạ Nhã vô lực ngồi bẹp dưới đất, cô nhìn thấy mặt mũi Lãnh Dương toàn là máu, càng thêm bất lực lau nước mắt.
Hiện tại cái gì cũng không thể suy nghĩ, cũng không thể nghĩ ra cái gì, chỉ có thể tin tưởng người đàn ông của cô có thể giải quyết, bọn họ có thể sẽ không chết tại lôi đài quyền anh vĩnh viễn không thấy mặt trời này......
Thương Ngao Liệt đổi quần áo xong mới xuất hiện lại trước mắt Hạ Nhã, cơ bụng, bờ lưng rộng, còn có hình xăm màu đen mơ hồ lộ ra ở chân trái của anh, làm cho toàn thân anh không thể tìm thấy chút khí chất lịch sự của giáo sư nào nữa.
...... Hạ Nhã không hiểu, anh là làm sao làm được?
Còn nữa, tại sao, bước đi của anh......so với người bình thường còn ổn định hơn nhiều…….
Ông chủ người Mỹ lựa chọn người đánh với anh là một người đàn ông Mỹ da đen, đồng dạng cũng là một người nổi danh quyền vương trong chợ đêm.
Kẻ thù Lãnh Dương âm trầm phun ra một câu: “Nhớ kỹ, thắng, ba người bọn mày có thể đi, thua......"
"Còn có tiền thưởng." Thương Ngao Liệt liếc nhìn ông chủ nước Mỹ bên cạnh, nói với bọn họ: “Tôi thắng, không có tiền thưởng sao?”
Ông chủ kia cười lên ha hả: “Được, anh thắng, tiền thưởng gấp đôi!"
Trọng tài mập lùn lập tức làm thủ thế, Hạ Nhã nhắm mắt lại, căn bản không dám nhìn trận đấu sinh tử sắp diễn ra. Nhưng mà, cuộc tranh tài này trong mắt Thương Ngao Liệt, không hề lo lắng.
Anh như củ cẩn thận dùng lý trí phân tích hành vi của đối phương.
Người da đen này sức rất mạnh, nhưng thiếu linh xảo. Thương Ngao Liệt quan sát cách ra quyền của đối phương, đối nhiên vung một quyền ra, đón lấy, chính là quyết đoán tay trái vung quyền, tay trái tiếp tục tung quyền, liên tục dùng sức. Người đàn ông da đen đá qua bên cạnh một cái, hướng bên phải mượn lực.
Thương Ngao Liệt mãnh liệt đánh tới đối thủ, luôn tại trước lúc đối thủ phản kích đã bảo vệ bản thân. Cả đêm cước bộ của anh phảng phất trôi lơ lửng trên đài, thông thuận vô cùng, giống như quỷ hồn. Ngoại trừ tiếp vài cú vung tay của đối phương, người nọ căn bản không cách nào làm trọng thương anh.
Hạ Nhã dần dần bị tiếng hô của người bên cạnh làm cho hiếu kỳ, cô hơi mở hé mắt, phát hiện Thương Ngao Liệt trên đài thân thủ rõ ràng không phải dưới tay tuyển thủ quyền anh chuyên nghiệp kia.
...... Thật là quỷ dị.
Thương Ngao Liệt nhất định không có gián đoạn luyện tập quyền anh, nếu không dưới quyền cước mạnh mẽ kia đã sớm làm anh bại trận!
Hạ Nhã hơi buông lỏng tinh thần, cô nghĩ, anh nhất định là có một khoảng thời gian không ngừng huấn luyện, nếu không tổ hợp tiến công phòng thủ, quyền cước phối hợp kia, như thế nào lại mạnh như vậy?
Thậm chí, người ngoài nghề như cô còn xem hiểu, mỗi một động tác nho nhỏ liên tiếp của Thương Ngao Liệt đều đạt tới trạng thái tốt nhất, bởi vì anh biết rõ những thứ này liên quan đến thắng bại cuối cùng.
Người da đen vẫn như cũ hung hãn mạnh mẽ, nhưng Thương Ngao Liệt kết hợp công phu quyền cước Trung Quốc mượn sức dùng lực, cũng sẽ không chịu thiệt. Trừ lần đó ra, quyền anh của anh còn trung hòa thêm Thái Quyền uyển chuyển mà cứng rắn, bởi vì không theo nguyên tắc, điểm ấy ngược lại trở thành lá chắn cho Thương Ngao Liệt.
Lúc này, anh trực tiếp dùng khuỷu tay đánh lên chỗ hiểm giữa cằm cùng lỗ tai của đối phương...... Một kích trí mạng!
Y như người đàn ông Thái vừa rồi đối với Lãnh Dương, Thương Ngao Liệt bắt được cơ hội này không buông tha. Anh đuổi sát dồn sức đánh, ba kích liên tục, tổ hợp quyền….. Người da đen mấy lần nghĩ đứng lên, cuối cùng lại không còn sức.
Thương Ngao Liệt lấy phương thức KO, toàn thắng!
Người đàn ông mồ hôi dầm dề đứng trên đài quyền anh, anh lau vết máu bên môi, cắn giật băng vải bó trên tay làm cho anh khó chịu kia. Tuy nhiên gò má bên phải bị đánh hơi bầm xanh, nhưng loại ánh mắt sắc bén giãy dụa từ trong sinh tử, đủ để dao động lòng người.
Hạ Nhã đứng ở dưới đài, bắt đầu dần dần cảm nhận được hơi thở xa lạ lạnh lẽo thấu xương trên người anh.
Giống như, dưới đáy lòng Thương Ngao Lịêt cất giấu vô số lời, trong lúc này đều là nặng nề trôi nổi khó có thể thắng số lớn bí mật, mỗi một bí mật đều không thể nói, vừa nói, chính là rung chuyển trời đất, kinh động tứ phương......