Trong phòng khách sạn, nhạc nền đã biến thành tình ca lãng mạn.
Có lẽ là hiện nay không khí thuận lợi, sòng bạ quả thực quá mức xa hoa, tình cảnh như thế rõ ràng làm cho Hạ Nhã sinh ra một loại hoảng hốt cuộc sống đặc biệt không chân thực, đôi mắt ướt át, cô lấy tay che mắt, đột nhiên nhịn không được nghĩ, nếu bắt không được hạnh phúc trước mắt, nên làm thế nào cho phải?
Vì vậy đôi mày thanh tú Hạ Nhã nhíu nhẹ, khẽ nói: “Thầy Thương….. Đời này em rốt cuộc không thể gặp được người đối với em tốt hơn anh, nếu không có anh, em phải làm sao đây?"
Thương Ngao Liệt cũng không nghĩ tới trong miệng cô đột nhiên lại chạy ra một câu như vậy, anh đưa tay đặt trên môi cô, làm hành động trấn an.
Lời khen ngợi Hạ Nhã chuẩn bị còn chưa kịp nói nên lời, đối phương đã không thể chờ đợi được ôm lấy cô.
Thương Ngao Liệt nhẹ nhàng đặt cô vợ nhỏ trên giường, tháo gỡ đôi tai mèo trên đầu. Hạ Nhã quay lưng lại bò vài bước trên giường, từ bóng lưng nhìn thật đúng là giống như một con mèo nhỏ đáng yêu.
"Cái đuôi...... Ngắn như vậy?" Thương Ngao Liệt đưa tay níu lại cái đuôi nhỏ xù lông của cô. Hạ Nhã bị ép xoay người lại, giơ hai tay ôm lấy eo của anh. Cô sờ đường cong thắt lưng rắn chắc của anh, vuốt ve qua lại, động tác tràn ngập tính khiêu khích. “Vì mèo còn chưa lớn nên đuôi ngắn không được sao?”
Thương Ngao Liệt nghe xong khóe môi hơi giương lên, một tay nâng đùi phải của bà xã nhỏ lên, buộc cô phải bày ra tư thế làm cho người ta xấu hổ.
"Mới vừa rồi anh rốt cuộc đi gặp người nào vậy?” Tuy nói lúc trước không có làm khó dễ, nhưng mà trong lòng Hạ Nhã vẫn nhớ kỹ.”