Li hôn là việc tôi nghiêm túc suy nghĩ, cũng là việc tôi muốn làm từ lâu.
Chính Mã Hàm Đông đã đề nghị trước, còn mẹ chồng tôi suýt nữa đã giơ hai tay tán thành, thế thì tôi còn gì mà phải lưu luyến?
Ban đầu tôi luôn cảm thấy, mình đã làm chuyện có lỗi với chồng, là lỗi của tôi, nhưng nếu tôi không nói ra sự thật mà cứ muốn li hôn thì chồng tôi chắc chắn không đồng ý, bây giờ thì tốt rồi, đỡ khiến tôi khó xử.
“Uông Tử Mạt, thì ra cô đã có tính toán trước!” Mã Hàm Đông bước vào nắm chặt bàn tay mắng chửi, “Cô cố ý lừa lấy thẻ ngân hàng của tôi là vì muốn lấy tiền của tôi đúng không? Cô đúng là đồ tiểu nhân đê tiện!”
“Anh muốn nói sao thì nói, tôi không muốn giải thích.” Tôi chẳng muốn phản ứng, “Tóm lại nếu anh có ý kiến với việc phân chia tài sản thì cứ gặp nhau trên tòa, tôi tuy không phải người ham tiền nhưng những thứ nên thuộc về mình thì tôi sẽ không từ bỏ. Mã Hàm Đông, nếu anh là đàn ông thì nên rộng lượng li hôn, đừng có tiểu nhân quá, nếu không chuyện càng lớn ra thì người mất mặt chính là anh.”
Mã Hàm Đông sau khi được lên làm phó khoa thì càng cố gắng để được lên cao nữa, muốn mau chóng được làm trưởng khoa, thế nên anh ta cần nhất chính là thể diện.
Anh ta giận đến mức thở phì phò, đưa một tay nắm lấy áo tôi, tay còn lại giơ nắm đấm lên, “Cô…”
“Anh đánh đi.” Tôi cười nhạt, cũng không phản kháng hay tránh né, “Anh đánh tôi bị thương thì tôi càng có cớ bạo hành gia đình để kiện li hôn, lúc đó thì anh càng phải bồi thường nhiều hơn cho tôi.”
Mã Hàm Đông liền đẩy mạnh tôi ra, nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn thấy ma.
Tôi loạng choàng lùi ra sau rồi lại tiếp tục thu dọn.
Thật ra trong cái nhà này, những thứ thật sự thuộc về tôi không nhiều, tôi chỉ lấy vài vật dụng quan trọng mà thôi, ngay cả chồng tôi còn không cần thì mấy thứ đồ linh tinh khác tôi lại có thể tiếc rẻ sao?
Sau khi dọn được một túi, tôi liền xách ra ngoài, khi đến cửa còn nhắc nhở một câu: “Tôi sẽ mời luật sư đến làm thủ tục phân chia tài sản với anh, nếu không đạt được thỏa thuận thì tôi sẽ khởi kiện, anh tự lo liệu đi.”
Dứt lời, tôi xách túi đi thẳng, một cơn gió thổi qua, khiến tôi cảm thấy cả người khoan khoái, như vừa cắt đi được một khối u trong cơ thể vậy.
Không cần biết tôi và anh rể sẽ đi được đến đâu, nhưng ít ra hiện giờ tôi thấy nhẹ nhõm rất nhiều.
Anh rể chợt gọi điện đến: “Tử Mạt, mẹ gọi điện đến cho anh, nói em đã chuyển cho bố một trăm ngàn, hỏi anh em lấy đâu ra nhiều tiền như thế, em không sao chứ?”
Tôi cười đau khổ, bố mẹ tôi đương nhiên biết tôi phải sống khổ cực ra sao ở nhà chồng, cũng biết tôi không thể nào lập tức rút ra được nhiều tiền như thế, cảm thấy không yên tâm nên mới gọi điện hỏi anh rể.
“Tử Mạt?”
“Em muốn li hôn, anh rể.” Tôi hơi lạc giọng, “Em muốn nhờ anh làm luật sư cho em, giúp em trong vụ kiện này, được không? Nhưng em nói trước, em không có tiền trả cho anh đâu.”
Anh rể yên lặng một lát, sau đó nói bằng giọng run rẩy: “Tử Mạt, em không gạt anh chứ? Em có nghiêm túc không? Tử Mạt, em đừng tàn nhẫn quá, em nói đi, có phải là thật không?”
“Đương nhiên là thật, nhưng mà không phải vì anh đâu.” Tôi tỏ rõ lập trường, “Là do em và chồng em… à, không, kể từ hôm nay thì anh ta không còn là chồng em nữa, em và Mã Hàm Đông tình cảm rạn nứt, không thể tiếp tục nữa nên phải li hôn.”
“Được, không thành vấn đề!” Anh rể liền nhận lời ngay, “Anh sẽ giúp em vụ này! Sẽ nghe theo em hết!”
Tôi cúp máy, ngẩng mặt nhìn bầu trời, ừm, rất xanh, nhưng có hơi nhòa đi vì lệ trong mắt tôi.
Đồ ngốc, quá ngốc, có gì mà khóc chứ?
Chẳng qua chỉ là rời bỏ một người trước giờ bao giờ thật lòng yêu mày, giải thoát khỏi cuộc hôn nhân khiến mày đau khổ, có gì mà khóc chứ?
Mọi chuyện đều đã qua rồi, sau này, mày phải sống vì bản thân!
Khi tôi đến nhà chị, anh rể ra mở cửa, tôi liền chào một tiếng anh rể.
“Tử Mạt, chuyện này là sao? Sao em lại đột nhiên li hôn?” Chị vội vàng hỏi tôi, “Chuyện này có phải đột ngột quá không? Tại sao vậy?”
Bình thường vì không muốn chị phải lo lắng nên tôi rất ít khi nhắc đến chuyện giữa tôi với Mã Hàm Đông và mẹ chồng, có lẽ chị luôn nghĩ tôi sống rất hạnh phúc, thế nên mới phản ứng thế này.
Về mặt này thì chị thật sự không hiểu tôi như anh rể.
“Cũng không phải đột ngột, em cảm thấy không thể sống chung nữa, tình cảm bất hòa, thế nên li hôn cho xong.” Tôi thản nhiên nói.