Lucien đeo găng tay trắng và đứng dậy trước bàn trang điểm. Cầm túi lên, cậu đi về phía cửa phòng ngủ và nhận lấy chiếc quạt vàng mà Patty đưa cho. Cậu mặc một chiếc áo gile trắng vàng có đuôi quết xuống sàn. Với chiếc quần ống chẽn màu trắng trang trí bằng vàng, cậu đi một đôi bốt cao gót màu trắng mẹ cậu đã đặc biệt đặt cho bộ đồ cậu mặc. Tóc câu được chải chuốt, thoa phấn, uốn và kéo sang bên để ngả trên vai. Đuôi sam lỡ được dùng hoa bao quanh, những chiếc cặp tóc nhỏ đính kim cương cố định những sợi tóc vàng dư ra của tóc. Mắt cậu được đánh phấn lót màu đen, đôi môi tô chút màu đỏ rượu, còn má thì được dặm phấn hồng nhạt. Lúc này cậu cảm thấy như thể mình là hoàng tử Edward vậy, thế nên cậu phải cố gắng không cười quá tươi với Patty khi cô tuyên bố cậu là người phụ nữ đẹp nhất cô từng nhìn thấy.
Cậu bước vào hành lang ngay khi cửa bật mở, đặt một tay lên bụng để trấn an. Toàn thể gia đình cậu sẽ tham dự vũ hội Cavendish, và theo truyền thống của Hawthorn, họ đều mặc quần áo bổ trợ cho nhau. Đàn ông mặc đồ đi săn màu xanh điểm vàng, còn phụ nữ mặc màu trắng điểm vàng. Chỉ đến lúc đó Lucien mới nhận ra rằng đúng ra cậu nên phối hợp trang phục với vị hôn phu, và cậu chỉ có thể hi vọng rằng trong vòng năm tiếng kể từ lần cuối họ gặp nhau thì có người đã nghĩ tới việc nhắn tới Heath về màu nên mặc.
Tất cả những suy nghĩ đó bay biến khỏi tâm trí khi Lucien dừng lại ở đầu cầu thang. Heath đứng ở trong phòng khách, đưa cây gậy, mũ, và áo khoác cho quản gia, mặc một bộ vest đen có đuôi, một áo sơ mi màu trắng, áo vest màu vàng, và cà vạt màu trắng. Lucien thậm chí còn không có thời gian mừng vì vị hôn phu của mình đích thực đã phối với màu vàng thì Heath đã liếc nhìn lên. Cảm xúc mãnh liệt trong đôi mắt xám của anh đập vào mắt Lucien khiến cậu nghẹn thở. Toàn bộ căn phòng mờ đi quanh họ, Lucien thấy tim mình đập đồng bộ với dự định. Cậu nhìn theo, nhẹ nhàng di chuyển, khi Heath bước về phía cậu, lên lầu, không nói gì, chỉ hấp háy mắt. Cuối cùng cũng đứng trước mặt Lucien, Lucien ngước nhìn vào đôi mắt vàng tối của anh và hít thở sâu.
“Em là ảo ảnh, đắm chìm trong giấc mơ anh.”
Lucien lắc đầu, muốn từ chối lời nói của Heath, nhưng Heath đã quỳ xuống trước mặt cậu mà không hề báo trước.
“Thứ lỗi cho anh vì đã không trao cho em trước đó, nhưng anh chỉ có thể trách hiện thực rằng suy nghĩ về em đã níu chân anh khiến anh mê mệt đến mức phát hiện rằng mình không thể sống mà thiếu vắng em,”
Heath khẽ mỉm cười nói. “Anh chỉ có thể hi vọng em sẽ chấp nhận món quà này như một sự kính trọng và coi nó là thước đo cho sự thành tâm của anh.”
Lucien mỉm cười rạng rỡ với Heath và nhìn vào chiếc hộp đen anh lấy ra khỏi túi áo. Lucien giật mình khi mở chiếc hộp ra, một tay ôm ngực kinh ngạc. Nép mình bên trong chiếc hộp trang sức với chiếc nhẫn đẹp nhất cậu từng thấy trong đời. Một viên saphia, viên saphia lớn nhất mà Lucien từng nhìn thấy—lớn hơn cả của mẹ cậu—với kim cương bao quanh, chờ để được đeo lên tay cậu. Mắt Lucien ngập nước.
“Ôi cậu chủ! Cậu không được khóc đâu đấy! Phấn sẽ bị lem mất,” Patty cảnh báo. Lucien bật ra một tiếng cười ướt át khi đưa tay ra cho Heath.
“Vậy thì tôi sợ là sẽ đến vũ hội muộn mất Patty, vì những giọt nước mắt này chẳng cho tôi chút khái niệm nào về việc phấn sẽ bị trôi mất.”
Heath bật cười khúc khích, lấy nhẫn ra khỏi hộp và đeo vào tay cho Lucien rồi hôn nhẹ lên ngón đeo nhẫn. Heath ngước nhìn Lucien và dịu dàng mỉm cười.
“Em đã làm cho anh cực kỳ hạnh phúc,” Heath nói.
“Em cũng cảm thấy hạnh phúc, thật đấy,” Lucien nghẹn ngào. Cậu mỉm cười rạng rỡ và bước lại chỗ Heath đứng.
Lucien quay sang Patty. “Trông tôi tệ lắm sao?”
Patty lắc đầu và vội dẫn Lucien quay về phòng.
Sau đó Lucien choàng chiếc áo choàng lông trắng rồi được Heath đỡ lên xe ngựa. Heath ngồi đối diện với Charlotte, Rourke, và bá tước xứ Whitcomb, còn Lucien ngồi kế bên anh và Yarborough. Xe ngựa đi thẳng từ Điền trang Yorkshire đến Trang viên Cavendish, Lucien phát hiện bàn tay đang đặt trên đùi run nhẹ, găng tay ở tay trái cậu nhô lên quanh chiếc nhẫn. Cậu đã khiến cho mọi người bật cười khi cậu đeo nó lên trên găng tay rồi lại tháo ra và đeo bên dưới găng tay thì mới đi được.
“Em ổn chứ, em yêu?” Heath nói thầm với cậu.
“Vâng.” Lucien gật đầu. “Rất ổn ạ.”
“Ôi Luce, hi vọng là em không lo lắng về Madison Kipling,” Charlotte lên tiếng ở phía đối diện.
“Người thừa kế tước vị Tử tước?” Heath hỏi.
Lucien rên rỉ và cúi đầu xấu hổ.
“Sao em lại lo lắng về Kipling?”
“Khi còn nhỏ Lucien yêu Madison,” Charlotte nói, giọng trêu chọc.
“Thật sao?” Heath có vẻ ngạc nhiên.
“Hai năm trước thì cũng không tính là nhỏ lắm ạ,” Lucien lẩm bẩm. Xe ngựa chìm vào yên tĩnh.
“Nhưng mà, hoàn toàn là đơn phương, thưa ngài công tước. Tôi bảo đẩm,” Charlotte vội nói.
Lucien nhìn Heath, anh đang chăm chú nhìn cậu, cậu gật đầu đồng tình. “Em đảm bảo với anh mà. Ngài Kipling thậm chí còn chẳng biết đến sự tồn tại của em.”
“Chà, vậy thì cậu ta đúng là tên ngốc,” Heath chốt câu cuối.
Không ai nhắc tới chuyện này nữa, Lucien ngồi ngay ngắn, vừa đủ với bộ trang phục, lên đệm ngồi sang trọng trong chiếc xe ngựa xa hoa của Heath. Họ nhanh chóng đến trước Trang viên Cavendish rồi cho xe ngựa xếp hàng đợi. Khi họ đến cửa trước, chồng Charlotte bước xuống trước đỡ cô, còn Lucien được Heath đỡ xuống, anh vẫn luôn mỉm cười từ lúc Lucien bước xuống khỏi xe ngựa.
Họ đi lên bậc tới cửa và đưa áo choàng cũng như áo khoác cho những người hầu đang đợi. Lucien khoác tay Heath và đi cùng anh vào phòng dạ hội, theo sau là bố mẹ hai bên cùng với bạn bè Heath. Những âm thanh lôi cuốn của điệu Cađri (điệu vũ bốn cặp nhảy thẳng góc với nhau) vang vọng đến tận hành lang khi họ đi vào phòng dạ hội, cả phòng tiệc lộng lẫy trong những bộ trang phục. Lucien phải cố ngăn bản thân lắc lư đầu theo nhạc. Bố mẹ Heath được giới thiệu trước, Lucien chỉ có thể lo lắng nuốt nước bọt. Rồi bố mẹ Lucien bước lên và đưa thẻ cho quản gia để ông giới thiệu.
“Bá tước và Bá tước phu nhân xứ Yorkshire,” quản gia thông báo. Lucien hơi mỉm cười khi bố mẹ cậu bước lên trước rồi bước vào phòng dạ hội. Charlotte và Rourke được giới thiệu kế đó, rồi đến Mary và George, rồi khi Frances và Sophie bước lên, Lucien liền thấy Madison bên kia căn phòng. Cậu nín thở phát hiện bản thân chôn chân tại chỗ trước đôi mắt màu xanh lơ của người thừa kế dòng tộc Cavendish.
Madison cao và gầy, nhưng không lêu nghêu. Thậm chí anh ta gần như chẳng có chút nào gọi là vạm vỡ và cơ bắp như Heath. Nhưng trong khi ở Heath là kiểu cơ bắp cuồn cuộn, nguy hiểm, và sự chiếm hữu đáng sợ thì Madison lại phong nhã, tinh tế, và đẹp đẽ. Với đôi mắt mở to đầy vui mừng khi thấy Lucien như thể lần đầu gặp cậu, anh bắt đầu bước tới.
“Thưa ngài, đây là Công tước xứ Pompinshire và vị hôn thê Lady Lucien Hawthorn,” quản gia giới thiệu. Toàn bộ căn phòng ngừng lại.
Lucien có chút kinh ngạc khi biết rằng Madison Kipling, người đàn ông cậu từng khao khát và mơ ước bấy lâu, cuối cùng cũng thích cậu, để rồi nhận ra không thể có được cậu. Lucien nở một nụ cười thanh thản khi thực sự chỉ muốn cười phá lên, siết nhẹ tay Heath.
“Em sẵn sàng chưa, Người đẹp?” Heath hỏi.
“Không còn nghi ngờ gì ạ.”
Họ bắt đầu bước xuống, mọi ánh mắt đổ dồn vào họ cho đến khi họ xuống tới nơi, và chỉ khi đó họ mới dừng lại. Đó là khoảnh khắc Lucien nhận ra người duy nhất có địa vị cao hơn Heath ở vũ hội là bạn anh, Bá tước xứ Whitcomb. Hiểu được điều đó thì đã vượt quá ngưỡng khiêm tốn rồi. Thậm chí còn hơi đáng sợ.
“Thưa ngài, đây là bá tước xứ Whitcomb,” quản gia nói.
Lucien quay sang chỗ Heath nhìn theo bá tước xứ Whitcomb chống gậy bước xuống, ngẩng cao đầu, kiêu hãnh và khinh khỉnh như thể toàn bộ nhân loại xung quanh anh đều là áo giáp. Anh bước tới đứng cạnh họ và mỉm cười rồi ra hiệu cho nhạc công đợi chỉ dẫn từ anh.
“Tiếp tục chơi nhạc đi,” Bá tước xứ Whitcomb mỉm cười nói. Âm nhạc lại nổi lên, và các vũ công bắt đầu nhảy vũ điệu cađri.
“Cho phép tôi mời công nương điệu nhảy này?” Bá tước xứ Whitcomb cúi người hỏi Lucien. Lucien giật mình, mọi người xung quanh cũng vậy. Được bá tước xứ Whitcomb mời nhảy, đặc biệt là khi mọi người đều biết anh ta là một anh hùng, không chỉ là một sự ngạc nhiên mà còn là niềm vinh hạnh lớn lao. Bá tước xứ Whitcomb còn rất nổi tiếng là người chỉ nhảy một điệu duy nhất, và thật vậy, người mà anh ta chọn nhảy cùng cũng được coi là người phụ nữ danh giá nhất.
“Rất hân hạnh, thưa ngài. Tuy nhiên, tôi sẽ coi đó là ngài không đòi hỏi quá cao,” Lucien nói, híp mắt.
Bá tước xứ Whitcomb. “Tôi xin giành tặng em lời thề trân trọng nhất.” Anh đưa khuỷu tay ra cho Lucien, và, sau khi buông tay Heath, Lucien khoác tay bá tước xứ Whitcomb rồi theo anh ra sàn nhảy. Khi cậu đứng đối diện với bá tước xứ Whitcomb, Lucien để ý thấy Frederick, em trai của Arlington, thấy cậu ta đi xuyên qua đám đông, và rồi khuất tầm mắt. Khi Lucien và bá tước xứ Whitcomb bắt đầu nhảy, âm nhạc lập tức ngừng và thay đổi.
Lucien nhận ra bá tước xứ Whitcomb có lẽ không thông thạo điệu cađri. Thế nên tay vì điệu đó, thì khúc van lại nổi lên, Lucien thở phào và vỗ tay vui mừng.
“Tôi thích điệu van lắm, thưa bá tước, nhưng chưa có cơ hội để nhảy ở ngoài,” cậu thốt lên.
Bá tước xứ Whitcomb nhướn mày—không nghi ngờ gì, anh nhìn thấu màn trình diễn nhạt nhẽo của Lucien—nhưng sự biết ơn phản chiếu trong ánh mắt anh nói lên anh đánh giá cao điều đó. “Chà, vậy thì tôi rất vui có được cơ hội là người đầu tiên em nhảy van cùng.”
Khi bá tước xứ Whitcomb cúi chào, Lucien rụt rè, rồi đặt tay trái mình lên bờ vai rộng của Orley và tay phải đặt lên bàn tay to lớn của người đàn ông ấy. Cậu đã bỏ ngoài tai những lời phản đối của những giáo viên lớn tuổi vẫn luôn không chấp nhận cho nhảy điệu van ở vũ hội và giữa những con người “tươm tất”, mặc dù điệu van đã được chấp thuận bởi một số thành viên ưu tú của Almack từ hai năm trước. Thay vì lo lắng, cậu thả lỏng thân thể và bắt đầu thả mình theo những bước nhảy. Cậu mỉm cười với bá tước xứ Whitcomb, bỏ qua vài lần anh hơi vấp ngã khi xoay, mà thay vào đó để âm nhạc truyền vẻ đẹp và ánh sáng tới thân thể mình. Cậu bắt gặp cái nhìn của Heath đứng ở một bên sàn nhảy nhìn theo, niềm tự hào tỏa sáng lấp lánh trong đôi mắt anh, Lucien mỉm cười thật tươi với anh.
“Em thật sự thích cậu ấy đúng không?” Bá tước xứ Whitcomb hỏi. Lucien quay sang nhìn anh, giật mình vì câu hỏi bất ngờ nên hơi vấp.
“Tôi mới là người phải vấp té. Chứ không phải em.” Bá tước xứ Whitcomb bật cười, khi Lucien ngã chúi vào anh trong giây lát, khiến cho những người đang nhảy quanh họ hay đang quan sát họ phải xì xào tự hỏi tại sao họ không hề chú ý đến việc Orley hấp dẫn và điển trai đến thế nào.
Hay ít nhất đó là điều cậu nghi là họ đang bàn tán. Trong xã hội thượng lưu lúc nào chẳng có bao nhiêu là đồn đãi.
“Vâng, tôi đoán vậy,” Lucien thừa nhận. “Dù tôi phải thừa nhận là tôi không biết rõ về anh ấy như tôi cảm thấy mình nên biết. Nếu tôi cưới anh ấy, không phải tôi nên biết mọi thứ về thời thơ ấu của anh ấy sao? Kỳ vọng, ước mơ, nỗi sợ hãi của anh ấy? Những thứ này đều ngoài tầm hiểu biết của tôi, và điều đó làm tôi cực kỳ tức giận.”
Bá tước xứ Whitcomb gật đầu. “Em biết gì về cậu ấy?”
Lucien nghiêng đầu sang bên, suy nghĩ câu hỏi. “Tôi biết anh ấy tốt bụng hơn nhiều so với những gì người ngoài nghĩ. Anh ấy lãng mạn, dù có vẻ đó là một phát hiện mới mẻ mà anh ấy chỉ để lộ khi đi với tôi. Anh ấy có thể khá tinh quái. Anh ấy khôn ngoan. Anh ấy chín chắn, tham vọng và có chí hướng. Anh ấy chung tình và thành thật. Anh ấy khiến tôi cười. Anh ấy nồng nhiệt và săn sóc. Anh ấy còn dũng cảm nữa.”
Bá tước xứ Whitcomb. “Tại sao lại phải thế, tôi tin em biết nhiều hơn thế về vị hôn phu của mình trong vài tuần hơn bất cứ người phụ nữ nào hiểu biết về người chồng họ trong suốt cả cuộc đời.” Anh vỗ lên eo Lucien. “Tự tin lên, cậu bạn nhỏ. Hiểu biết đi kèm với thời gian. Với thời gian và khoảng cách. Điều mà khiến cho tình yêu thăng hoa và trở thành gốc rễ kéo họ xuống thật sâu đến nỗi họ không thể rời đi.”
Ánh mắt Lucien lấp lánh, cậu nhỏ giọng cười. “Đàn ông phục vụ trong quân đội đều nói lời lãng mạn như vậy, hay là chỉ riêng anh và công tước xứ Pompinshire?”
Bá tước xứ Whitcomb bật cười sảng khoái khiến cho vài cặp đôi xung quanh giật mình khi đang nhảy. “Tại sao à, tôi tin rằng điều đó chỉ giành riêng cho chúng ta thôi.”
Âm nhạc đi đến hồi kết, Lucien hơi bước lùi lại rồi cúi người chào thật thấp và mỉm cười khi vị bá tước cúi chào mình. Cậu đứng dậy và khoác tay bá tước xứ Whitcomb rồi đi sang một bên nơi Heath đứng đó với gia đình mình và gia đình Lucien.
“Sao thế Lucien, trông con thật là đáng yêu,” Rowena nhận xét với nụ cười vui vẻ.
“Cám ơn bà.” Lucien buông tay bá tước xứ Whitcomb ra và nhìn theo đầy cảm thông khi anh dùng gậy để đi tới ghế ngồi xuống cạnh Rosemary.
“Ôi thưa ngài. Ngài có muốn gia nhập với cánh đàn ông ở phòng đánh bài không?” Rosemary hỏi, hạ tầm mắt quan tâm.
Bá tước xứ Whitcomb bật cười và lắc đầu. “Không thưa quý ngài. Ông tôi nuôi dạy tôi thành một người đàn ông đúng mực không hứng thú với những trò chơi về cơ may và cá cược. Thay vào đó, tôi thể hiện bản thân trong các trò chơi về thể thao và kỹ năng. Tôi thách thức trí óc và thân thể, chứ không phải số phận.”
“Ngài đúng là một người đàn ông trẻ tuổi thông tuệ,” Rowena mỉm cười nói.
“Nếu tôi có đứa cháu gái nào khác thì đã gả nó cho ngài rồi.”
Mọi người bật cười, nhưng Lucien cảm thấy Heath đang ngồi bên cạnh căng thẳng.
Lucien biết bà không có ý xúc phạm đến vị hôn phu của cậu, dù là rõ ràng Heath đang nghĩ như vậy. Cậu mở miệng định nói với Heath vì cậu hiểu được vì sao Heath đột nhiên căng thẳng.
“Lady Lucien, em ngày càng đáng yêu hơn kể từ lần trước tôi gặp em đấy,” Madison lên tiếng phía sau.
Lucien quay đầu khỏi cái nhìn đột nhiên lạnh lẽo của bà Rowena sang Madison. Cậu cúi chào và mỉm cười. Cậu nhận thức một cách rõ ràng thân thể gần như đang run lên của vị hôn phu và thầm thắc mắc lý do tại sao.
“Ngài quá khen rồi.” Cậu chỉ về phía gia đình mình. “Tôi tin là ngài còn nhớ mẹ và bà tôi?”
“Có chứ.” Madison mỉm cười và cầm tay họ hôn nhẹ lên lưng bàn tay họ. “Rất vinh dự lại được nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của quý bà.” Madison nhìn qua gương mặt của những người đàn ông ở đó, khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười đểu rồi nhanh chóng biến mất. Việc Lucien cúi chào gần như khiến hắn ta vui lên trông thấy, nhưng, nhớ đến cách cư xử và thực tế là họ có bạn nhảy đi cùng, hắn đành phải dằn lòng mời các thành viên của gia đình cậu ngồi xuống ghế trường kỷ hai chỗ ngồi cùng với ngài Kipling.
Ghế “tête-à-tête”
“Còn đây là chị gái tôi, Lady Kent, và vợ, Lady Merseyside, Lady Theodore Hawthorn, và Lady Sophie Hawthorn.” Cậu chỉ vào từng người, mọi người đều hơi mỉm cười và cúi chào với Madison, rồi cậu chỉ sang chỗ khác. “Và đây là Công tước phu nhân xứ Cumbria, mẹ chồng tương lai của tôi, mẹ của vị hôn phu của tôi, Công tước xứ Pompinshire và cũng là người thừa kế tước vị Công tước xứ Cumbria.” Lucien rất hài lòng khi thấy Madison cứng hàm vì lời nói của cậu trước khi nghiêng người hôn lên tay mẹ của Heath rồi quay sang lịch sự cúi chào anh. “Còn đây là Bá tước xứ Whitcomb, một người bạn thân của công tước xứ Pompinshire.”
“Và cũng là bạn của cậu,” Bá tước xứ Whitcomb lên tiếng với một nụ cười bí ẩn.
Cậu quay sang nói với Madison. “Và cũng là bạn của tôi nữa.”
“Chào ngài,” Madison cúi chào trịnh trọng. Hắn đứng đó với đôi mắt ánh lên vẻ hứng thú, “Tôi có thể nói, thay mặt bố mẹ và toàn thể gia đình tôi, chúng tôi nên làm thế nào để thể hiện niềm vinh hạnh khi được tiếp đón ngài ở vũ hội của Trang viên Cavendish đây?”
Bá tước xứ Whitcomb nghiêng đầu. “Thực ra được ngài mời mới là đặc ân của tôi, thưa ngài Kipling. Tôi không thường ra ngoài lắm. Tôi e rằng vết thương mình gặp phải trong khi phục vụ Hải quân Hoàng gia khiến tôi khá hướng nội. Tuy nhiên, theo yêu cầu của những người bạn thân nhất, Công tước xứ Pompinshire và Lady Lucien, tôi đành phải bắt bản thân hạ cố xuất hiện nơi đây.” Anh rút ngắn lại lời nói khi chăm chú nhìn Madison như thể cố gắng xác nhận sự hiện diện, nhưng bộ mặt thiếu quan tâm của ngài công tước đã sớm lọt vào tầm mắt anh.
Lucien muốn cười phá lên khi nghe Bá tước xứ Whitcomb nói và biết rằng Madison không muốn nghe rằng bá tước xứ Whitcomb sẽ không tham dự vũ hội vì cậu và Heath. Tất nhiên là, sự giáo dục và chỗ đứng xã hội ngăn không cho Madison thể hiện sự chán ghét, nên hắn nghiêng đầu rồi quay sang Lucien.
“Lady Lucien của tôi. Giờ mới là nguyên nhân tôi xuất hiện trước mặt em. Tôi không chắc về khả năng khiêu vũ của em, nhưng tôi tự hỏi, liệu em có thể mở lòng, dành một chỗ cho tôi được không? Tôi rất muốn được nhảy một bản với em,” Madison nói với ý cười xấu xa nơi đáy mắt. Lucien cảm thấy thân thể Heath ngày càng căng thẳng, cứng rắn như một cây sồi hùng vĩ, không chịu khuất phục và kiên cường, dường như thân thể anh gầm lên một tiếng gầm nhỏ. Lucien siết tay vị hôn phu và cúi chào mỉm cười.
“Ngài Kipling, tôi rất vui được nhảy với ngài. Cũng đã lâu rồi chúng ta không làm gì chung đụng,” Lucien nói.
Cậu quay sang nhìn Heath và hi vọng Heath có thể đọc được trong ánh mắt của cậu rằng khiêu vũ không thể hiện được điều gì. Khi Heath gật đầu khẽ đến mức gần như không thể nhìn thấy, Lucien thở phào nhẹ nhõm. Lucien cúi chào Heath, thả tay anh ra và tiếp nhận cánh tay của Madison, để hắn dẫn cậu ra sàn nhảy vũ hội.
Lucien bắt đầu tiến vào vị trí nhảy côticông, nhưng Madison lại giơ tay lên và ra hiệu cho ban nhạc, rồi một chuỗi nhạc chậm của van vang lên. Lucien nhướn mày nhìn Madison rồi đưa mắt nhìn quanh đám đông khi tiếng xôn xao nổi lên về sự trơ tráo của Madison. Một vũ hội mà lặp lại hai điệu van là cực kỳ không thỏa đáng. Van là điệu nhảy của hai thân thể đam mê, khao khát được đụng chạm và dán vào đối phương hơn bất kỳ điệu nhảy nào khác trong một bối cảnh lịch sự. Lucien không chắc là Madison đang dự định gì khi làm vậy, nhưng cậu biết mình không thể tránh né lúc này. Không phải là khi mọi người đang theo dõi cậu.
Cô-ti-công (cotillion): điệu nhảy tập thể, phổ biến ở châu Âu và châu Mỹ vào thế kỉ thứ 18. Điệu nhảy truyền thống là cho bốn cặp đôi trong một đội hình hình vuông.
Cậu đặt tay trái lên vai và tay phải trong tay Madison rồi bắt đầu khiêu vũ. Cậu cứ dõi nhìn theo khuôn mặt không thể giãn ra của Heath cho đến khi Madison hắng giọng, và rồi Lucien ngước nhìn lên. Thấy được vẻ ham muốn đen tối không thể chấp nhận được trong đôi mắt Madison, Lucien liền lục tìm trong tâm trí một chủ đề để thảo luân.
“Tôi nghĩ là tôi đã nhìn thấy ngài Remmington trong buổi vũ hội lúc nãy,” cậu cẩn trọng nói.
Madison cứng người một chút rồi khịt mũi, “Ôi công nương, em hấp dẫn tôi biết bao! Em nghĩ rằng tôi sẽ thực sự cho phép con út của nhà Remmington đến dự vũ hội ở Trang viên Cavendish sao?”
Lucien nhướn mày khi nghe tiếng khịt mũi của Madison, cậu đã phải kìm lại để không đẩy người đàn ông này ra vì ghê tởm. “Ngài Kipling, ngài cũng biết đấy, gia tộc Remmington khá thân thiết với gia tộc của tôi. Ngài nói về họ như thể họ là hạ đẳng của xã hội vậy.”
“Tôi không có ý xúc phạm, thưa Lady Lucien, tôi bảo đảm. quý ngài Remmington cũng không quá tệ như những người khác, và nghĩ tới thì, anh ta đã đến đây. Muốn bàn chuyện kinh doanh với tôi. Nhưng không đúng lúc và cũng chẳng đúng chỗ.”
Lucien cau mày. Suy nghĩ sao Madison phải vội vã hẹn gặp nhà Remmington như vậy nảy ra trong trí óc? Đặc biệt là khi chuyện đó vừa mới xảy ra.
Sự lo lắng dấy lên, nhưng cậu chưa kịp đắm chìm sâu hơn, thì một phần khác trong câu nói của Madison lại vang lên trong tâm trí.
“Mà ngài nói ngài thấy ai còn tệ hơn cơ, ngài Remmington,” cậu hỏi.
“Anh ta là người rất nguy hiểm, Lucien,” Madison nhỏ giọng nói.
“Ai cơ?” Lucien hỏi, hạ tầm mắt bối rối.
“Công tước.” Madison lắc đầu khi xoay người Lucien.
“Có rất nhiều câu chuyện về việc anh ta tham gia những trận chiến ở East End chỉ vì sở thích. Anh ta đã bị gọi ra đấu tay đôi vài lần, và Lord Thorbishare nói rằng Công tước xứ Pompinshire săn người trên mảnh đất của mình thay vì săn cáo. Chưa kể đến những hành động của anh ta trong chiến tranh.”
Lucien bật ra một tiếng cười nhỏ. “Thorbishare không phải là kẻ ngốc, và ai cũng biết điều đó. Công tước xứ Pompinshire không nguy hiểm với tôi. Anh ấy chỉ hơi nguy hiểm với những ai tìm cách làm hại những người yếu đuối hay người thân của anh ấy thôi. Nhưng tôi không phải một người trong số đó. Cám ơn ngài đã quan tâm, nhưng thực sự không cần làm bản thân gặp rắc rối. Và ngài làm sao biết về nhiệm vụ của anh ấy trong chiến tranh chứ? Theo tôi biết thì ngài mới là người chẳng làm gì trong chiến tranh năm 1812 cả.”
Madison hơi nhún vai lắc đầu. “Có thể là vậy, thưa công nương, tôi nghe được vài chuyện. Việc bố tôi không sẵn lòng mua một chỗ đứng giúp tôi phục vụ trong quân đội hoàng gia thì cũng không ngăn cản tôi nghe được vài truyền thuyết về những sự kiện đê tiện rò rỉ trong các doanh trại kệch cỡm hay những trận chiến ghê tởm. Sao em lại gắn bó với một người như vậy chứ Lucien?”
“Đã lâu rồi ngài không gọi tôi là Lucien, vậy mà tối nay ngài lại gọi tôi bằng cái tên đó hai lần. Tại sao vậy?”
Madison dịu dàng cười với cậu, một nỗi lo lắng hình thành trong Lucien. “Tối nay khi em bước vào, lần đầu tiên trong suốt một thời gian dài tôi mới gặp em. Thật sự gặp em. Em không còn là đứa con út của bạn bè của bố mẹ tôi. Em còn từng là, vẫn đang là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp. Lần này tôi đã nhìn thấy tất cả những điều đó hiện hữu, và tôi biết mình phải cư xử đúng mực khi vẫn còn có thể làm vậy.”
“Nhưng ngài không thể làm vậy,” Lucien từ chối. “Tôi đã đính hôn với ngài công tước, Madison. Tôi sẽ kết hôn với anh ấy. Việc đó đã được báo chí công bố rồi.”
“Em có thể từ hôn. Việc như vậy lúc nào chẳng xảy ra. Tối nay chúng ta có thể tới Gretna Green và bỏ trốn. Khi chúng ta quay lại thì đã quá muộn rồi.”