Hôn Nhân Tàn Khốc: Tổng Tài Lãnh Khốc Cầu Xin Buông Tha

Chương 12



- " Ba hôm rồi không được gặp nhau, tôi rất nhớ em, em thì sao? "

Chỉ cần một câu nói như vậy khiến mọi tế bào cơ thể của Tô Nhược dường như đông cứng lại, cô khó khăn ngẩng đầu nhìn anh, chạm vào đôi mắt có nhu tình của Hàn Duật khiến cho trái tim cô run rẩy

- " Sao vậy Tô Nhược? "

Vừa nói anh vừa nâng cằm cô lên, hôn nhẹ vào chóp mũi.

- " Hàn Duật "

- " Hửm? "

Trước sự dịu dàng như nước của Hàn Duật khiến cô tức điên lên không nhịn được mà nở nụ cười chế giễu

- " Lúc này thì tỏ vẻ ân cần, tỏ vẻ dịu dành với tôi, thế tại sao anh không như vậy lúc tôi còn một lòng một dạ với anh, lúc đó ngoài anh ra tôi thậm chí còn không nghĩ cho bản thân. Anh vốn không trân trọng bây giờ ăn năn hối lỗi có ích gì? Có ích gì? "

Cô dùng tất cả sức lực mà hét lớn với anh. Tô Nhược chỉ muốn không rơi vào cái hố sâu mãi không thoát ra được. Cũng không muốn chỉ một vài hành động ôn nhu của Hàn Duật có thể đánh đổi tất cả năm tháng đau thương nhất mà cô yêu anh. Cô không muốn, một chút cũng không. Chỉ cần nghĩ đến sự bi thương ấy, nghĩ đến sự vô tâm mà anh luôn dành đến là trái tim tự khắc đau đớn vạn lần.

- " Tô Nhược, tôi xin lỗi "

Hàn Duật áy náy vô cùng, vừa muốn chạm vào khuôn mặt cô liền quay đi, làm cho bàn tay anh hụt hẫng. Anh mím môi mỏng, đưa một tay giữ gáy Tô Nhược, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh

- " Tô Nhược, em còn yêu tôi không? Dù chỉ là một chút, chỉ cần như vậy... "

Tô Nhược không do dự nhìn anh, vào lúc đó cô cảm thấy hoảng hốt vì đôi mắt Hàn Duật chỉ có một mình cô, giống như trái tim anh hiện tại của chỉ có mình Tô Nhược. Tô Nhược hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói

- " Tôi đã kết hôn rồi Hàn Duật, yêu hay không yêu, đều không quan trọng nữa "

Dứt lời cô liền đưa bàn tay cho anh xem. Chiếc nhẫn ở ngón tay áp út toả sáng đến chói mắt khiến Hàn Duật xúc động muốn chặt đứt ngón tay của cô đi! Chết tiệt! Ánh mắt đầy nhu tình phút chốc hoá lạnh băng, anh căm giận bóp chặt cổ cô khiến Tô Nhược hít thở không thông

- " Li hôn với tôi chưa được ba tháng đã vội vội vàng vàng đi tìm chồng mới! Mẹ kiếp, đồ đàn bà lăng loàn, vô liêm sỉ! "

Nói xong tay trái anh thả ra khỏi cổ Tô Nhược nhưng tay phải nhanh chóng cho cô một bạt tai khiến cô ngã nhào ra đất, Tô Nhược ho khan ra máu, mặt cô rất đau, cổ họng hít thở cũng không thông mà trái tim lại ro rút liên hồi. Hàn Duật tức giận vô cùng, anh không hề mảy may một chút hối hận nào với hành động của mình. Chỉ " hừ " lạnh một tiếng rồi đi lên xe và phóng đi

Tô Nhược không nhìn theo anh, đôi mắt đẫm lệ làm mọi thứ trước mắt cô mờ nhoà, cúi cùng cô lại oà khóc, nỗi đau cả thể xác lẫn tinh thần như ăn mòn cơ thể Tô Nhược.

Hàn Duật, lần này em thật sự hạ quyết tâm, sẽ không yêu anh, không quan tâm đến anh, bởi cuối cùng em nhận lại được gì? Nếu anh đã động lòng với em, hay là để kiếp sau, em sẽ đến sớm hơn cô ấy để theo đuổi anh, có được không?

Hết Chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.