Trước không khí căng thẳng của Lăng Phu Nhân và Tô Nhược, Lăng Dĩ Khâm vẫn bình thản, bổ xong quả táo đặt vào đĩa cho mẹ mình. Rồi anh mới đứng dậy tiến về phía Tô Nhược, ôm lấy cô sải bước về phòng ngủ
- " Dĩ Khâm, con đứng lại đó cho mẹ! "
Lăng Dĩ Khâm rất biết nghe lời, anh dừng bước quay đầu lại hỏi mẹ
- " Có chuyện gì sao mẹ? "
- " Con. Con còn không đuổi con hồ li tinh lòng dạ ác độc đó đi sao! Để cô ta thêm một ngày mẹ chịu không nổi! "
Bà Lăng tức giận nói, ánh mắt tràn đầy lửa giận, chỉ thẳng tay vào Tô Nhược mà quát to khiến Tô Nhược phải giật mình cúi đầu.
Lăng Dĩ Khâm cười ôn hoà, nhìn Tô Nhược sợ hãi xen lẫn run rẩy chui vào lồng ngực anh làm ánh mắt Lăng Dĩ Khâm tràn đầy ấm áp
- " Cô ấy làm sao có thể làm hại con và Lăng Thị được, phải không Nhược Nhược? "
Nói xong còn nâng cằm cô lên hôn một cái vào chóp mũi của cô, sau đó tiến về phòng ngủ mặc sự quát tháo của Lăng Phu Nhân.
Đặt Tô Nhược xuống giường, Lăng Dĩ Khâm uy nghiêm ra lệnh
- " Cởi áo ra! "
Tô Nhược hốt hoảng như con thỏ muốn tìm chỗ trốn. Cô xấu hổ hỏi lại
- " Anh thật sự muốn làm sao? "
Thấy Lăng Dĩ Khâm không đáp lại, cô nghĩ rằng mình có lẽ chọc giận tên tổng tài này rồi, đành phải thở dài ỉu xìu
- " Dĩ Khâm à em mệt lắm rồi, để... "
- " Anh nói em cởi áo ra để anh bôi thuốc vào chỗ phỏng "
Giọng nói của Lăng Dĩ Khâm cắt ngang câu nói dở dang của cô. Phút chốc căn phòng im bặt, sự ngượng ngùng của cô lan toả, mặt Tô Nhược đỏ như gấc, thẹn quá hoá giận, đá vào nam nhân đê tiện còn đanh vụng trộm cười nhạo cô
- " Anh còn cố tình cười em sao? Anh nói năng không rõ ràng làm em hiểu nhầm. Tại anh, tại anh "
Lăng Dĩ Khâm cúi người ghé vào tai cô mê hoặc nói nhỏ
- " Là tại anh không rõ ràng hay tại em muốn nghĩ không đúng đắn? "
Dứt lời còn cười nửa miệng vô cùng xấu xa làm cho Tô Nhược vừa ngượng vừa giận quay mặt đi không muốn trả lời.
Hành động đáng yêu của Tô Nhược này làm sao không khiến trái tim của Lăng Dĩ Khâm tan chảy cơ chứ. Quá ngọt ngào! Anh ngồi xuống, lấy thuốc ra đầu bông rồi chấm nhẹ lên bả vai của Tô Nhược.
Vết phỏng này đang phồng lên nên rất là xót khiến cho Tô Nhược co rút người lại, rồi còn theo thói quen cắn chặt môi làm cánh môi cô bắt đầu rướm máu.
- " Anh tin em. "
Trong bầu không khí này, bỗng dưng Lăng Dĩ Khâm nói ra ba từ, đủ cảm động, đủ hàm ý.
- " Tại sao? "
Tô Nhược nghẹn ngào hỏi lại, tại sao anh lại yêu thương cô đến như thế? Hà cớ gì phải tin tưởng người con gái vô tình không chấp nhận tình cảm của anh lại làm anh thêm đau khổ vô cùng? Suy cho cùng, có lẽ do Lăng Dĩ Khâm quá yêu cô. Yêu đến mất lí trí vẫn yêu, yêu đến không cần cô đáp lại
- " Chỉ cần là em nói, anh sẽ tin, em nói không phải chính là không phải. "
Câu nói của anh làm viền mắt Tô Nhược đỏ lên, nước mắt chực trào muốn rơi xuống
- " Anh là đồ ngốc sao, sao lại khiến em ân hận đến chết như vậy? Sao lại khiến em cảm động đến nỗi muốn khóc to lên "
Lăng Dĩ Khâm không đáp, anh chỉ lặng lẽ cười, đôi mắt xẹt qua tia đau thương. Anh ôm cô vào lòng để cô khóc trôi đi những uất ức của mình.
Tô Nhược em biết không, vạn lần cảm động của em không đổi được bằng một lần rung động. Nghĩ đến đây trái tim anh co rút, nước mắt của Lăng Dĩ Khâm chảy ngược vào trong, cơ hồ đau hơn Tô Nhược rất nhiều