Hôn Nhân Tàn Khốc: Tổng Tài Lãnh Khốc Cầu Xin Buông Tha

Chương 20: Tha thứ cho cô



Nhìn thấy bóng dáng của Lăng Dĩ Khâm tiến xa dần, Tô Nhược vội vàng đóng khuy áo, rồi mở cửa xe nhanh chóng chạy đến bên anh.

Hàn Duật ở trong xe rút một điếu thuốc ra hút, khuôn mặt vừa ôn nhu dành cho Tô Nhược giờ lại biến thành hung ác, môi mỏng anh cong lên cười mỉa mai, xong còn buông ra hai từ

- " Đáng đời "

Hàn Duật liền nổ máy xe rồi lao đi. Phút chốc nơi đây chỉ còn Tô Nhược và Lăng Dĩ Khâm, không gian vừa yên ắng, cô tịch.

Phải rất lâu Tô Nhược mới lấy lại giọng nói của mình, cô khẽ gọi tên anh

- " A Khâm, thật ra em chưa có làm với anh ấy "

- " Vậy hai người ở trong khoả thân mà tâm sự với nhau sao! "

Lăng Dĩ Khâm mất bình tĩnh mà gắt lớn, cô có thể nhìn thấy những đừng gân xanh nổi lên ở thái dương anh. Tô Nhược sốt ruột muốn giải thích

- " Em lúc đó chỉ là bi mê hoặc, anh tin em có được không? "

Lúc nói ra những lời này, Lăng Dĩ Khâm cảm thấy cô có thể xấu hổ không? Anh bật cười nhìn thẳng vào mắt Tô Nhược, ánh mắt chỉ còn một mình cô mà đối với Tô Nhược anh chỉ là một trong một số.

- " Tô Nhược, anh phải tin em thế nào đây? "

Tô Nhược không biết phải đáp lại như thế nào. Cô chỉ biết cúi đầu mà cắn môi, cô không dám đối mặt với anh, cô sợ nhìn thấy bộ dạng khổ sở của anh làm trái tim cô cảm thấy tội lỗi vô cùng.

Lăng Dĩ Khâm nắm lấy hai vai Tô Nhược, bóp thật chặt làm cô phải đau đến nhíu mày mà ngẩng mặt lên đối diện với anh. Tô Nhược thấy nước mắt anh sắp chực trào rơi xuống, người đàn ông mà khóc vì mình hẳn là phải yêu mình sâu đậm thế nào. Sau đó, Tô Nhược nghe thấy giọng nói anh lạc hẳn vang lên đầy bi thương

- " Tô Nhược, em xem trái tim anh còn chỗ nào em chưa rạch nát, em rạch nốt đi! "

Lời nói này như mũi tên xuyên thẳng vào người Tô Nhược. Cả người cô mệt mỏi, đau đớn, cô cũng oà khóc, cô ôm lấy thắt lưng của Lăng Dĩ Khâm

- " A Khâm, em biết lỗi rồi, em biết lỗi rồi. Em hứa sẽ không làm anh thất vọng nữa, chúng ta quay về được không? Em sẽ không rời xa vòng tay anh dù là nửa bước. "

Hai tay Lăng Dĩ Khâm đang buông thõng của ôm lấy Tô Nhược, anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Tô Nhược

- " Được, đây là lần cuối anh tha thứ cho em "

•••

Hôn lễ của hai người chỉ còn một tuần là đến. Sau buổi đêm hôm đó, tình cảm của Tô Nhược và Lăng Dĩ Khâm còn trở nên mặn nồng hơn nhưng cá nhân Tô Nhược vẫn còn thấy có điều gì đó rất bất ổn từ anh. Anh cười nhiều hơn nhưng hình như chẳng nụ cười nào là vui vẻ, so với khóc lóc còn khó coi hơn.

Lăng Phu Nhân cũng không làm khó cô nữa, thậm chí trong bữa ăn còn gắp thức ăn cho cô, người ngoài nhìn vào có thể coi đây là chuyện tốt nhưng đối với Tô Nhược đây giống như bị áp bức đến nỗi hít thở cũng khó khăn mà chẳng tìm được manh mối hay sơ hở nào của bọn họ.

Một tuần thoáng chốc trôi qua cũng rất nhanh, Tô Nhược khẽ uống trà, lòng dẫy lên một cỗ hồi hộp, ngày mai là hôn lễ của hai người rồi vậy mà bỗng nhiên trong sự hồi hộp này lại xen cả sự bất an của cô.

Hết Chương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.