Hôm nay đã là ngày xuất viện của Lăng Dĩ Khâm, sức khoẻ của anh đã hồi phục rất nhiều, vết thương cũng không còn đáng lo ngại, hơn nữa tin tức báo chí đã hạ xuống, không rầm rộ chỉ còn vài người bàn tán nhưng ít nhiều cũng chỉ trích Tô Nhược là "hồng nhan hoạ thuỷ."
Từ sáng sớm, Lăng Phu Nhân đã đến phòng bệnh của con trai cho người thu dọn quần áo. Thật ra từ tối qua cả ba đã quyết định việc thu dọn sẽ giao cho Tô Nhược nên hành động hôm nay của bà khiến Lăng Dĩ Khâm và cô ngạc nhiên không ít. Hơn nữa bà còn yêu cầu phải trở về nhà cũ của Lăng Gia để sinh sống.
- " Mẹ, nhà cũ của Lăng Gia rất xa trụ sở chính của Lăng Thị, còn cả công ti của Nhược Nhược, chi bằng con và cô ấy sẽ ở căn hộ của con, cuối tuần sẽ trở về nhà? Mẹ thấy sao?"
Lời nói của Lăng Dĩ Khâm nghe rất có lí nhưng không tài nào thuyết phục nổi bà. Thái độ của bà rất kiên quyết, giọng nói cũng đanh lại
- " Nếu thấy xa trụ sở chính thì con hãy đi làm từ sớm hơn, còn công việc của Tô Nhược thì hãy nghỉ đi, con dâu nhà Lăng Gia bây giờ chỉ hợp để sinh con đẻ cái thôi. Hơn nữa, bây giờ lời bàn tán rất nhiều, để hai đứa ở ngoài không phải lựa chọn tốt."
Tô Nhược nghe xong thì sợ xanh mặt, cô cắn cắn môi, quay sang nhìn Lăng Dĩ Khâm cầu cứu. Cô thích sống với cuộc sống hiện đại, có công việc riêng, tiền bạc riêng, ít nhất không phải quá dựa dẫm vào đàn ông.
- " Mẹ..."
Lăng Dĩ Khâm chưa kịp nói thêm lời nào, Lăng Phu Nhân đã không kiên nhẫn đánh gẫy lời anh
- " Đừng nói nhiều, bây giờ lập tức trở về."
•••
Đi từ bệnh viện đến nhà cũ của Lăng Gia rất xa vì nó nằm ở ngoại thành, đi xe hơi phải mất đến hơn 3 tiếng.
Nhà cũ của Lăng Gia là biệt thự trên núi, rất to và rộng, lấy tên là Thiên Sơn. Xung quanh biệt thự không nhiều nhà dân nên rất yên tĩnh, vắng vẻ, tách biệt với đô thị sầm uất ồn ào đến độ cô độc.
Khuôn viên biệt thự rất rộng, giống như một thảo nguyên xanh rộng lớn không nhìn thấy điểm dừng, khắp nơi đều là các loại cây quý hiếm, từ cổng biệt thự đi đến toà nhà phải đi bằng xe cộ mất gần 5 phút. Biệt thự có bể bơi ngoài trời, sân tennis. Khu nhà ở chia thành hai toà: toà chính và toà phụ.
Chiếc xe dừng trước cửa toà nhà chính, Lăng Phu Nhân và Lăng Dĩ Khâm lần lượt bước ra, sau cùng mới là Tô Nhược. Cô nhìn thấy một người đứng ở cửa chính, xưng là Lâm Quản Gia, thái độ rất cung kính nhưng từ đôi mắt giọng nói ông ấy đối với cô không có thiện cảm. Tô Nhược khó khăn cười đáp lại, cô theo Lăng Dĩ Khâm đi vào sảnh.
Có lẽ vẻ đẹp bên ngoài đã làm Tô Nhược kinh ngạc, sửng sốt vì sự giàu có của nó thì bên trong cái độ xa hoa, xa xỉ ấy cũng không giảm bớt phần nào.
Toà nhà với thiết kế phương Tây, rộng lớn như một mê cung khổng lồ, đẹp đẽ choáng ngợp như toà lâu đài dành cho hoàng tộc. Cô cảm thấy được gia thế của Lăng Gia không phải nhỏ bé mà thậm chí Hàn Gia còn khó mà cạnh tranh nhưng cô không hiểu vì lí do gì Lăng Gia lại nhún nhường cho Hàn Gia trong những ngày ồn ào vừa rồi.
Những người làm vẫn tiếp tục công việc của mình, nhìn thấy Lăng Phu Nhân và Lăng Dĩ Khâm thì chào hỏi nhưng tuyệt nhiên không để Tô Nhược vào trong mắt. Điều này làm cho Tô Nhược vừa ngượng ngùng vừa tủi thân, căn bản hoàn cảnh này không giống với trong phim cô xem là họ phải xếp thành hai hàng, cung kính tôn trọng cô là Lăng Thiếu Phu Nhân, đường đường chính chính làm vợ Lăng Dĩ Khâm.
Cả ba người không về phòng nghỉ trước mà lập tức tới thẳng phòng ngủ chính ở trên lầu ba. Ở trên lầu ba tuy rộng nhưng chỉ có hai phòng, một phòng ngủ và một phòng đọc sách. Tuy nhiên, căn phòng ngủ chiếm diện tích rất rộng, phải bằng hai căn hộ của Lăng Dĩ Khâm cộng lại.
Khi Tô Nhược theo hai người tiến vào trong phòng thì cô mơ hồ nghe thấy tiếng rên rỉ ngâm nga của người phụ nữ và tiếng hít thở ồ ồ của người đàn ông. Tiếng ra vào va chạm vang lên từng đợt không hề thuyên giảm. Cô vừa run rẩy, vừa lo sợ nhưng nhìn Lăng Phu Nhân hay Lăng Dĩ Khâm đều rất bình thản giống như chuyện này quá đỗi bình thường, luôn xảy ra với họ.
Chìm đắm trong suy nghĩ của mình, nên Tô Nhược không hề biết mình đã đến nơi từ lúc nào, chỉ khi tiếng chửi mắng gầm lên cô mới giật mình, ngước mắt lên nhìn.
Đập vào mắt cô là một người đàn ông đã ngoài 50 tuổi và người phụ nữ đáng tuổi cô quấn lấy nhau trên chiếc giường, dấu tích hoan ái hiện khắp cả người cô ta nhưng cô ta không có nổi một nét xấu hổ, ngại ngùng.
- " Thưa ba, đây là vợ của con Tô Nhược. Sau này con và cô ấy đều ở đây, xin ba hãy chiếu cố."
Tô Nhược vì lời nói của Lăng Dĩ Khâm mà hoảng hốt, nếu người đàn ông này là ba của anh thì chẳng phải ông ấy đang ngoại tình sao? mà còn ngay trước mắt vợ và con trai nữa!
- " Không còn gì nữa thì cút ra ngoài! Mà tôi đã dặn bà bao nhiêu lần rồi, lúc tôi đang hoan ái đừng có tiến vào!"
Tiếng gầm thét của ông ấy rất to, khuôn mặt cũng thiếu kiên nhẫn nhưng Lăng Phu Nhân cũng không đáp lại, chỉ máy móc gật đầu rồi bỏ ra ngoài trước, sau đó Lăng Dĩ Khâm mới đưa cô ra ngoài.
Hai người dẫn bà về phòng nghỉ trước rồi mới trở về phòng của mình. Phòng ngủ của cô và anh là phòng trước kia của anh, chỉ là bây giờ sửa sang lại cho giống phòng của hai người. Thiết kế bên trong cũng rất xa hoa, đúng chất với sự giàu có.
Tô Nhược nằm trên giường, đôi mắt mệt mỏi muốn nhắm chặt, cô rầu rĩ nói
- " Dĩ Khâm, đi một vòng nhà anh em đã thấy mệt muốn chết."
Lăng Dĩ Khâm mặc áo choàng từ phòng tắm đi ra, nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường lầu bầu than vãn liền thấy buồn cười. Anh tiến gần về phía cô, hạ người xuống, đưa mặt gần sát mặt cô, những giọt nước trên tóc cũng vì thế mơ rơi xuống người Tô Nhược, anh dụ hoặc lên tiếng, một bàn tay vẽ theo đường nét khuôn mặt cô
- " Mới như vậy đã cảm thấy mệt mỏi, thử nói xem tối nay cùng anh triền miên thì còn cảm thấy như thế nào?"
Tô Nhược đứng trước sự dụ dỗ như thế làm sao không đỏ mặt được, cô yếu ớt đặt tay lên ngực anh cố sức mà đẩy ra, đầu cũng quay đi bên kia, khó khăn xua đuổi Lăng Dĩ Khâm
- " Tha cho em đi... Hôm nay, rất mệt đấy, chỉ muốn đi ngủ thôi."
Tô Nhược vừa dứt lời, Lăng Dĩ Khâm liền cúi xuống hôn lên chóp mũi của cô, sau đó mặc kệ mái tóc còn ướt mà nằm xuống giường ôm lấy cô vào lòng
- " Được, cả hai chúng ta cùng đi ngủ. Lát nữa dậy ăn tối còn phải mệt mỏi hơn."