Theo quy tắc luật lệ nhà họ Lăng thì sau bữa cơm tối, tất cả người nhà đều phải ngồi nói chuyện và uống nước ở phòng khách để thêm gần gũi và hiểu nhau hơn. Nhưng, cho đến đời Lăng Hoại thì gần như việc ngồi uống nước cùng nhau ở phòng khách lại giống một trận chiến quy mô nhỏ giữa người thân trong Lăng Gia hơn. Tất cả mọi người đều mang theo đôi mắt có hận ý, có giễu cợt, có khinh thường, chẳng ai coi đối phương là bạn, là máu mủ.
Tô Nhược vẫn sợ hãi mà dính sát lấy Lăng Dĩ Khâm từ lúc bước ra khỏi phòng, cô cảm tưởng chỉ cần mình rời anh nửa bước thôi là đã gặp hiểm hoạ chết người rồi. Nhưng, người tính thì không bằng trời tính, cho dù Tô Nhược có trốn thật kĩ trong cái dinh thự này, họ vẫn tìm được cách tóm lấy cái đuôi của cô để kéo cô ra ngoài.
Vì vậy, khi cô vừa thả lỏng bản thân mình một chút thì người phụ nữ lạ mặt kia liền tới bên cô, bà dịu dàng như một người mẹ mang theo ý cười ngồi xuống cạnh Tô Nhược.
- " Nhược Nhược phải không? Con thật là xinh quá, đúng là dâu trưởng nhà Lăng Gia."
Tô Nhược có phần giật mình hốt hoảng lại thêm ngại ngùng nên cô còn đang xấu hổ chưa kịp thốt lên lời cảm ơn, người phụ nữ kia lại tiếp tục
- " Da mặt con mỏng như vậy sao? Ta mới khen có một chút liền đỏ mặt. Haha, đúng là một cô gái đáng yêu."
Lần này, bà ta vừa dứt lời, Lăng Dĩ Khâm đã cường ngạnh vòng tay ôm chặt lấy eo nhỏ của Tô Nhược, giọng nói bảy tám phần lãnh đạm vang lên
- " Được mẹ hai khen bà xã của tôi quả thật tôi rất vinh hạnh nhưng vẫn hơn là bà tránh xa vợ tôi một chút, tôi sẽ thoải mái rất nhiều."
Nhưng đối mặt với sát khí và uy hiếp của Lăng Dĩ Khâm, bà ta chẳng lấy làm sợ hãi, ý cười trên môi còn đậm hơn. Bà ta vươn tay ra vuốt lấy cái má trắng hồng của Tô Nhược, nhưng ngón tay bà ta rất dài, khi chạm đến mặt mình Tô Nhược liền thấy đau đến nhíu mày.
- " Tô Nhược, ta là Phụng Ái Khoan, nhớ kĩ tên của ta, cũng nhớ kĩ ta là vợ hai của ba chồng con cũng là mẹ hai của con."
Nói sau, nụ cười của bà ta cũng tắt ngúm, vẻ hiền hậu trên mặt liền thay thế bằng vẻ gian ác tàn độc vốn có. Bà ta không ngồi lại mà liền đứng dậy đi ra khỏi biệt thự chính. Không khí quái dị kì cục này cũng vì thế mà giảm đi một nửa nhưng sự áp lực vẫn còn rất nhiều, Tô Nhược thấy rằng một phút trong căn phòng khách này như một giờ chậm rãi trôi đi. Tivi vẫn chiếu những bản tin thời sự, mọi người xung quanh không ai nói một câu, chẳng có vẻ gì là một gia đình ấm áp. Mãi cho đến khi, từng bước chân trầm ổn tiến dần vào phòng khách, một giọng nói đầy vẻ khiêu khích vang lên khiến tất cả mọi người đều ngước nhìn
- " Gia đình họ Lăng thân mến, con đã về đến nơi rồi đây."
•••
Người nói câu đó là Lăng Thái Vĩ, là em trai sinh đôi của Lăng Dĩ Khâm. Khuôn mặt hai người nói có thể nói là giống nhau như hai giọt nước duy chỉ có phong cách và khí chất là khác nhau. Nếu như Lăng Dĩ Khâm là một người toát lên vẻ đĩnh đạc và trưởng thành thì Lăng Thái Vĩ lại có vẻ "công tử bột" và thiếu chín chắn hơn. Anh ta luôn mang một vẻ ung dung, bất cần đời, lúc nào cũng nở nụ cười nửa miệng. Khi vừa nhìn thấy anh ta, Tô Nhược có phần giật mình hoảng hốt, bởi một phần là lần đầu tiên biết điều này, phần nhiều là ánh mắt anh ta mang vẻ thù địch rất lớn.
Anh ta tiến đến chỗ mẹ Lăng, ôm lấy bà tỏ vẻ giống như một con mèo nhỏ và nịnh nọt
- " Lăng phu nhân cao quý của Lăng Gia đừng luôn nhìn con với ánh mắt trách móc như thế. Lần này con trai mẹ sẽ không đi ăn chơi phiêu bạt như vậy đâu."
Lăng phu nhân cũng chỉ biết cười trừ, đánh vào mu bàn tay của Lăng Thái Vĩ rồi lên tiếng nhắc nhở
- " Đừng giở trò ở đây, có anh cả và chị dâu con kia kìa."
Lúc này Lăng Thái Vĩ mới đảo mắt qua chỗ Lăng Dĩ Khâm và Tô Nhược. Dáng vẻ của Lăng Dĩ Khâm không thay đổi gì cả, anh vẫn bình tĩnh xem tivi, tay trái thì ôm chặt lấy Tô Nhược khiến cô ép sát vào người mình, thỉnh thoảng còn cúi xuống hôn vào chóp mũi hay mí mắt của cô khiến cô đỡ buồn ngủ. Còn Tô Nhược thì bị Lăng Dĩ Khâm làm loạn đến nỗi không còn chú ý đến việc gì khác, chỉ biết xấu hổ và rúc sâu vào trong vòng tay anh.
Lăng Thái Vĩ nhìn một màn trước mắt mình liền nở nụ cười lạnh, anh ta đứng dậy, cứ thế rảo bước đến chỗ hai bọn họ. Khi Tô Nhược có một bóng người đứng chắn ánh sáng thì cô mới từ từ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đùa giỡn vạn phần của Lăng Thái Vĩ mà nói một câu