Hôn Nhân Tàn Khốc

Chương 13



Trong một quán bar tại thủ đô nước Ý, Tần Ngạo lắc ly rượu whisky màu vàng nhạt, những âm thanh ồn ào khiến y cảm thấy càng phiền não, ánh đèn mập mờ chiếu xuống thân hình cao lớn đang bất động ở một góc. Đám người xung quanh mơ hồ cuồng loạn, mùi nước hoa, mùi son phấn, mùi rượu và cả mùi cơ thể lẫn lộn vào nhau.

Một người đàn ông vừa bước vào quán, vẻ ngoài điển trai thu hút sự chú ý của không ít cô gái. Người này tiến thẳng đến chỗ Tần Ngạo, ghé vào tai y nói vài điều.

"Tôi biết rồi. Cho người của chúng ta tiếp tục theo dõi."

Người đàn ông gật đầu với y, nhanh chóng rời đi. Cách chỗ Tần Ngạo đang đứng khoảng 2m, một vụ ẩu đả xảy ra bất ngờ giữa một cô gái trẻ và hai thanh niên có bộ dạng hung hăng.

"Đồ khốn, anh dám giở trò sàm sỡ."

"Vào trong đây rồi còn tự cho mình là thanh cao như vậy, cô em diễn kịch cũng thật giỏi."

Cô gái bị hai người lớn tiếng chèn ép xúc phạm, người xung quanh chỉ như đang xem một vở kịch vui.

"Hay là cùng với thiếu gia vui vẻ một đêm, cũng không để cho em chịu thiệt."

Một tên vươn tay muốn kéo lấy cô gái, nhưng hắn bất giác bị chặn lại bởi một bàn tay to khỏe khác. Tần Ngạo dùng lực bóp mạnh khiến đối phương kêu lên vô cùng đau đớn, lửa giận trong ánh mắt của y như muốn lập tức bẻ gãy tay hắn.

"Người của tao mà mày cũng dám động."

"Mày...mày là thằng nào."

Quản lý quán bar bấy giờ mới vội vã chạy đến nơi, cúi đầu không dám nhìn Tần Ngạo, lí nhí nói trong cổ họng: "Ông chủ... tôi không biết ngài đột nhiên tới nơi này. Mong ngài bớt giận."

Sau lời nói của tay quản lý, hai tên vệ sĩ cao to trực tiếp đem hai gã thanh niên xấc xược đá ra ngoài, ai cũng không thể dời mắt khỏi người đàn ông có khí thế áp đảo đang nắm chặt tay một cô gái kia. Tần Ngạo yên lặng bế bổng cô gái lên, khiến cô vừa bất ngờ vừa hoảng sợ.

Phòng V.I.P trên tầng 5 đặc biệt yên tĩnh, dường như cách biệt hoàn toàn với sự náo nhiệt vội vã dưới kia. Cô gái bị Tần Ngạo hôn đến mờ mịt, trong mắt y chứa đựng vô vàn cảm xúc phức tạp.

"Tiểu Nhu, là em phải không. Tôi tìm thấy em rồi."

"Ông chủ...tôi không phải. Ngài nhận lầm người rồi. Tôi là Xảo Vấn"

Cô không phải là Tiểu Nhu gì đó, cũng không hiểu vì sao người đàn ông này lại hành động như vậy. Nhưng Xảo Vấn cũng không kịch liệt kháng cự Tần Ngạo, bởi dù là cô gái ngu ngốc đến mấy cũng không thể không cảm nhận được vị thế của người đàn ông này. Gương mặt đẹp như tranh, vóc người tráng kiện cao lớn, bộ comple phẳng phiu đắt tiền. Dù là bề ngoài hay khí chất, cũng khó mà cưỡng lại.

Tần Ngạo áp sát Xảo Vấn vào tường, tác dụng của những ly rượu mạnh trước đó khiến thần trí y không còn hoàn toàn tỉnh táo. Y cắn nhẹ vào vành tai cô, giọng nói ôn nhu động lòng: "Gương mặt thế này, giọng nói thế này, còn không phải em ư. Tiểu Nhu, anh chờ đợi em khổ sở biết bao nhiêu."

"Ông chủ...đừng."

Sự phản kháng yếu ớt trong trường hợp như thế này, đối với đàn ông chẳng khác nào lời dụ dỗ mê hoặc. Xảo Vấn bị y đặt lên giường, từ trong thâm tâm, cô vừa muốn né tránh, lại vừa muốn tiến thân. Cô không phủ nhận, người đàn ông ở trước mặt lúc này, thật sự mang dáng vẻ quá mê hoặc.

"Ông chủ, tôi không phải là Tiểu Nhu. Tôi là Xảo..."

Môi cô bị Tần Ngạo chặn lại bởi một nụ hôn nồng cháy, lưỡi y tiến nhanh vào khoang miệng Xảo Vấn, không ngừng dây dưa. Từ môi xuống cổ, lên xương quai xanh rồi đến bả vai mềm mịn trơn láng.

"Xảo Vấn cũng được. Tiểu Nhu cũng được. Em là của tôi, được không?"

Dịu dàng dụ dỗ nhưng cũng chiếm hữu rõ ràng, Xảo Vấn thấy bản thân thật sự không thể thanh minh thêm điều gì nữa, cũng không nên nói thêm gì nữa. Người đàn ông này, cô cũng muốn.

"Ông chủ."

Quần áo trên người cả hai được trút bỏ, từng nụ hôn nóng rực của Tần Ngạo in xuống làn da trắng ngần của Xảo Vấn. Một hồi kích thích dây dưa, với kĩ thuật của Tần Ngạo, hạ thân cô nhanh chóng ẩm ướt, vòng tay mềm mại ôm siết lấy cổ y, ánh mắt dần dần bộc lộ vẻ quyến rũ.

"Ông chủ, em là của ngài."

Quả nhiên, Tần Ngạo vô cùng hài lòng với lời nói ngọt ngào tận cùng này của người ở dưới thân, y ôm chặt vòng eo nhỏ gọn của Xảo Vấn, đem "Tiểu Ngạo" mạnh mẽ tiến vào hậu viên.

"Ưm."

Một cơn đau ập đến khiến Xảo Vấn cong người, khuôn mặt hiện lên khó chịu, sự xâm nhập xa lạ khiến cô vừa đau đớn lại vừa kích thích. Ở nơi giao hoan một dòng máu đỏ tràn ra, như bông hoa mẫu đơn nở rộ trên nền tuyết trắng. Tần Ngạo kinh ngạc trong phút chốc.

"Em..."

Xảo Vấn mỉm cười với y, cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt đẹp đẽ mê người của Tần Ngạo, những giọt mồ hôi li ti trên trán khiến bộ dạng nhất thời càng thêm yếu đuối.

"Ông chủ, em nguyện ý."

Một nụ hôn lướt qua môi Xảo Vấn, Tần Ngạo nhìn ngắm gương mặt cô, nhất thời sinh ra một loại ảo giác. Y chậm chạp vận động hạ thân, cho đến khi Xảo Vấn đã quen dần với sự tiếp xúc giữa hai cơ thể, tốc độ của Tần Ngạo mới được đẩy nhanh lên, càng ngày càng dồn dập khiến cô phát ra những âm thanh yêu kiều.

"Ưm..a..."

Cơ thể Xảo Vấn rung lắc theo mỗi lần ra vào của Tần Ngạo, y ở trên người cô dần trở nên tham lam và đòi hỏi, muốn cô ngày càng nhiều hơn.

"Ưm...đừng...ông chủ nhanh quá!"

Cô than lên một tiếng, móng tay găm vào bả vai người đàn ông, cơ thể kích thích không chịu nổi, nhưng mỗi một chữ phát ra cổ họng đều khiến Tần Ngạo vận động càng mạnh hơn, mỗi lần đều muốn tiến công vào đến tận cùng, hơi thở y nóng rực gấp gáp.

"Ân...em không chịu nổi."

"Tôi giúp em."

Một dòng chảy nóng bỏng như đang tràn vào cơ thể Xảo Vấn, môi cô bị nụ hôn cuồng nhiệt lấp đầy, thân dưới và cột sống hơi đau nhức, vòng tay của người đàn ông mạnh mẽ chiếm giữ. Vào thời khắc này Xảo Vấn cuối cùng cũng phát hiện, cô muốn chiếm hữu y biết bao nhiêu.

Cô nhất định phải có được y!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.