Tôi không lo Thái Thái sẽ quay lại với Viên Chấn, cô ấy là người con gái quật cường nhất mà tôi từng gặp, một khi đã quyết định thì không bao giờ hối hận.
Sáng sớm hôm sau, Thái Thái thức dậy đã quay về là cô gái không gì có thể làm gục ngã trước đây.
Thái Thái vừa ăn, vừa nói: “Mấy ngày hôm nay nằm trên giường tao đã nghĩ thông suốt về chuyện tình cảm, thấy bản thân khi ở bên Viên Chấn giống như bị trúng tà, hoàn toàn là dáng vẻ uất ức của cô con dâu, hiện giờ tao rất muốn trở về quá khứ tát cho bản thân khi ấy hai cái bạt tai.”
Thấy Thái Thái vẫn còn đang bị thương nên tôi quyết định lại bỏ qua cho cái tật nói ngọng của cô ấy.
Quả nhiên tôi là một cô gái tốt bụng. He he he
Tôi hiểu rõ một đêm không thể nào làm giảm đi vết thương trong lòng Thái Thái, nhưng ít nhất cô ấy đã tìm lại chính mình.
Chúng tôi đều mất phương hướng khi yêu sai, dần dần mất đi con người thật của mình.
Thực tế, khi bạn cần thay đổi bản thân để thích ứng với một mối tình, thì điều đó chứng tỏ mối tình ấy, bạn nên suy nghĩ đến việc chia tay.
Bởi vì cuộc sống này không có gì đáng quý hơn khi mình là chính mình.
Tôi bỗng dưng nghĩ đến gì đó, cười nói: “Lần trước gặp nhau tao thất hôn (li hôn), lần này gặp lại đến lượt mày thất tình, mày nói xem hai đứa mình có được coi là chị em hoạn nạn có nhau không?”
Ngừng một chút, tôi lại hỏi: “Nhưng dù cho thất hôn hay là thất tình, chỉ cần qua đi rồi thì mọi chuyện coi như sẽ tốt đẹp lên. Dù cho sau này vẫn còn gặp phải chuyện buồn, trải qua lần đau khổ bi thương này, những chuyện buồn ấy chẳng qua chỉ như gãi ngứa, hoàn toàn không có lực sát thương.”
Hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng tây, Thái Thái lại có thể nói chuyện một cách nghiêm túc: “Thật ra Ninh Chân, mỗi ngày trên thế giới này đều có người chết vì chiến tranh loạn lạc, vì đói rét hay vì bệnh tật, chúng ta vẫn còn sống, vẫn có sức khỏe, đã là hạnh phúc lắm rồi.”
Tôi tán thành những gì Thái Thái nói.
Đứng trước sự sống và cái chết, tình yêu chẳng qua cũng nhẹ tựa lông hồng.
Trước khi rời đi, “thương binh” Thái Thái hẵng còn tám nhảm được: “Đúng rồi, mày li hôn lâu như thế, lẽ nào không gặp được vận đào hoa nào sao? Mặc dù mặt không xấu thì cũng xinh đấy, nhưng mà cũng phải gặp được anh nào mắt mù chứ.”
Tôi thấy cái tài độc mồm độc miệng này của Thái Thái đã thành thần rồi.
Tôi lập tức nghĩ đến đóa hoa đào rực rỡ Vu Viễn kia.
Tôi nói hết chuyện dây mơ dễ má giữa tôi và Vu Viễn cho Thái Thái nghe, hơn nữa còn nhiều lần miêu tả kỹ lưỡng sự mặc cảm, do dự của tôi.
Thế nhưng Thái Thái nghe xong lại không thèm để ý đến những cảm thụ lộn xộn của tôi, chỉ hỏi một câu: “Mày thích anh ta ư?”
Tôi ngây người.
Đúng thế, khi nhận thức được quan hệ ám muội giữa tôi và Vu Viễn, tôi đã nghĩ rất nhiều, nhưng duy nhất không nghĩ tới một điều: tôi thích Vu Viễn ư?
Không thể phủ nhận, đích thực tôi có hảo cảm với Vu Viễn, con người Vu Viễn vốn dĩ rất dễ khiến người khác có hảo cảm.
Nhưng tình cảm của tôi với anh ấy có đến mức tình cảm giữa nam và nữ không?
Tôi có chút hoảng hốt.
“Nghĩ cho kĩ đi.” Thái Thái than nhẹ một hơi, đôi mắt u ám nhìn tôi: “ Ninh Chân, đối với tình yêu, không cần quá lạc quan cũng không cần quá bi quan. Chúng ta rất khó ở bên cạnh người mình yêu nhất. Nhưng hạnh phúc, chính là mãi mãi ở bên người thích hợp với mình nhất.”
Sau khi từ biệt Thái Thái, tôi vội vã đến sân bay, lên chuyến bay sáng sớm. Vốn định ngủ một giấc trên máy bay, tuy nhiên nghĩ đến việc Vu Viễn mà cả đầu như nồi lẩu đang đun sôi sùng sục, toàn những thứ hỗn độn vào nhau không thể nào thoát ra được.
Không coi là một đoạn đường ngắn nhưng tôi lại không suy nghĩ được điều gì cả.
Xuống máy bay, đầu óc như đi trên mây, không cần thận đi nhầm vào WC nam, dọa đến mấy anh con trai bên trong xanh mắt mèo, lại không cần thận để cúc áo quấn vào tóc, đau đến nước mắt chảy ròng ròng.
Đúng là họa vô đơn chí, vừa mới bước ra khỏi sân bay, lại không cẩn thận va phải một người đi bộ. Tôi cúi đầu xin lỗi, đang tính đi tiếp thì tay đã bị người ta kéo lại.
Sự tiếp xúc ấy rất quen thuộc, vừa ấm áp lại sạch sẽ, lòng bàn tay có vết chai mờ.
Tôi ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt sâu thăm thẳm. Giây phút ấy, trong đầu lóe lên, câu hỏi khi nãy đã có câu trả lời.
Đúng thế, tôi thích Vu Viễn.
Trong lúc nào không hay tôi đã thích anh ấy.
Thích anh ở điểm thấy chuyện bất bình, rút đao ra giúp, thích anh ở điểm anh coi trọng tình thân, thích anh ở điểm anh thương xót trẻ nhỏ, thích anh ở điểm anh chăm sóc tôi.
Tôi thích con người anh.
Vu Viễn không nói lời nào, chỉ nắm chặt tay tôi, kéo tôi đến xe của anh. Chúng tôi ngồi ở chỗ dừng xe của sân bay, hai tay nắm chặt. Hai bàn tay dính vào nhau, sự ấm áp dần trở nên nóng bỏng, lòng bàn tay sạch sẽ dần trở nên ướt đẫm, nhưng hai bên vẫn không buông tay.
Tựa như không cần phải nỏi gì cả, chỉ cần một động tác nhỏ cũng hiểu rõ đôi bên.
Không biết đã qua bao lâu, lâu đến mức cánh tay bắt đầu tê cứng, cuối cùng tôi cũng mở miệng, nhưng lại hỏi một vấn đề chẳng đâu vào đâu: “Sao anh lại biết hôm nay tôi về?”
“Nếu như có lòng, chuyện gì cũng có thể tra ra.” Giọng nói của Vu Viễn đều đều, trầm thấp, mang chút mưa bụi lất phất.
“Vậy … tại sao anh lại đến?” Tôi cúi đầu càng thấp, một mặt mong chờ nghe được đáp án đó, một mặt lại sợ hãi nghe phải một đáp án khác.
Trong buồng xe là một mảnh tĩnh lặng, gần như chỉ nghe thấy tim tôi đang đập thình thịch.
Sự tĩnh lặng ấy làm cho hơi thở tôi kéo dài, không có khí oxi hít vào, ngực tôi tức ngạt, tim đập nhanh hơn, hai thái dương không ngừng giật giật.
Ngay một giây trước khi sắp đứt hơi, Vu Viễn lên tiếng: “ Anh rất nhớ em.”
Anh nói, anh rất nhớ em.
Giọng anh bình tĩnh quá, nhưng sự bình tĩnh ấy lại dường như là kết quả sau một hồi đấu tranh dữ dội.
Theo đó anh quay người, ôm tôi vào lòng.
Giây phút đó, tôi nghe thấy có âm thanh trong mạch máu mình.
Trong mạch máu tôi, có tiếng hoa nở.
Cứ như thế, tôi và Vu Viễn đến với nhau.
Chúng tôi không hẹn mà cùng giữ bí mật mối quan hệ này, suy cho cùng đây cũng coi là yêu đương ở công ty. Chúng tôi đều đã là người trưởng thành, đều trải qua thất bại trong tình cảm, cho nên đều hiểu rõ tình cảm đến rồi lại đi rất nhanh chóng. Chúng tôi không còn là cô cậu thanh niên vô ưu vô tư nữa rồi, không còn có thể phóng túng mà yêu đương, chúng tôi bắt buộc phải chừa cho bản thân một đường lùi. Như thế sau này dù cho chúng tôi chia tay, ít nhất vẫn có thể tiếp tục làm công việc của mình ở đài truyền hình.
Huống chi, tôi không muốn mình thành đề tài tán gẫu của người khác. Có thế tưởng tượng ra nếu như quan hệ của tôi và Vu Viễn bị người khác biết, nước miếng cũng đủ dìm chết tôi rồi.
Cho nên chúng tôi hưởng thụ đoạn tình yêu bí mật này.
Trước kia khi ở bên Đổng Thừa Nghiệp, đề tại thảo luận của tôi và anh ta đại đa số là những thứ vớ vẩn của đời sống hàng ngày, rất ít khi chạm đến tâm hồn nhau. Anh ta không thích đọc sách, chỉ thích xem phim đấu súng kích thích, đề tài mà chúng tôi có thể nói chuyện rất ít.
Ở bên cạnh Vu Viễn tôi cảm nhân được cảm giác hai tâm hồn như hợp làm một mà trước nay chưa từng có. Chúng tôi cùng thích một nhóm nhạc, cùng thích một bộ phim, cùng thích một nhà văn, thậm chí đến món thích ăn nhất cũng giống nhau.
Tôi đem nguyên văn chuyện này nói với Thái Thái, Thái Thái mừng cho tôi, nhưng mở miệng ra lại là: “Nhìn xem, thế giới này đàn ông mù mắt vẫn còn tồn tại.”
Tôi ra bộ rất muốn đánh chết cô ấy.
Suy cho cùng vẫn là mỹ nhân ngực to, vận đào hoa của Thái Thái trước nay không bao giờ thiếu, sau khi chia tay Viên Chấn rất nhanh đã yêu một ông chú khác. Con người ông chú đó khá được, thành thục trầm tĩnh, nhưng Thái Thái nhìn ra tình cảm của ông chú kia vẫn còn giữ lại một phần, không toàn tâm toàn ý với Thái Thái như Viên Chấn.
“Có điều như thế thì sao chứ?” Trong giọng nói của Thái Thái mang chút gì đó như nhìn thấu sự đời : “Một tình yêu quá cuồng nhiệt sẽ tự thiêu đốt chính mình, không nóng không lạnh như thế này đâm ra lại hay.”
Mỗi từ mỗi câu của cô ấy tôi đều đồng ý, trải qua những chuyện này, chúng tôi đã không còn là cô thiếu nữ mong muốn một tình yêu màu hồng như xưa nữa.