Hôn Nhân Thất Bại

Chương 39



Bây giờ tôi mới biết, hóa ra Cố Dung Dịch nhà bọn họ còn có cả câu chuyện xưa này.

“Thật ra Cố Dung Dịch rất tốt, lúc em sinh ra anh ấy mới mấy tuổi đầu, ba mẹ bận rộn đi làm cho nên từ nhỏ đều là anh ấy chăm sóc em. Hồi nhỏ cơ thể em yếu ớt, thường hay bị bệnh, cũng chính từ lúc đó, anh ấy đã quyết định sẽ làm bác sĩ nhi.” Tô Vũ tiếp tục khen ngợi ông anh nhà mình, biến Cố Dung Dịch thành thanh niên bốn tốt yêu nước thương dân.

Sau khi trải đệm xong, cô ấy mới quay lại chủ đề chính, hỏi tôi vì sao lại cãi nhau với thanh niên bốn tốt yêu nước thương dân đó thế.

Tôi kể hết chuyện bạn gái trước của Cố Dung Dịch bởi vì anh ta ngoại tình mà khóc nhào đòi tự sát cho cô ấy nghe. Ai ngờ Tô Vũ còn kích động hơn cả bạn gái trước của Cố Dung Dịch: “Chị Ninh Chân hiểu lầm rồi! Cố Dung Dịch không phải loại người như thế! Bạn gái trước của anh ấy tên là Vạn Tiểu Đồng, người cũng không tệ lắm nhưng lại quá đa nghi. Chỉ cần anh ấy nói vài câu với nữ giới thôi là chị ấy cũng có thể nghi ngờ anh ấy ngoại tình. Có lần anh ấy chữa bệnh cho một đứa bé, mẹ người ta cảm ơn nên nắm tay một cái, kết quả bị cô ấy nhìn thấy, thiếu chút nữa đã khóc nháo tới mức phá cả phòng bệnh. Càng đáng giận hơn là trước đó anh em và Huống Đạt khá thân thiết, cô ấy lại bắt đầu hoài nghi hai người đàn ông có gian tình, em nghe xong suýt tức chết. Có muốn cho Cố Dung Dịch sống không chứ?!! Không phải em giúp người thân mà không cần lý lẽ nhưng thật sự Vạn Tiểu Đồng làm thế ai mà chịu nổi.”

Nếu là trước kia, chắc tôi sẽ tin toàn bộ những gì mình nghe được. Nhưng bây giờ tôi lại nghĩ, Tô Vũ biết được chuyện này không chừng đều là từ miệng Cố Dung Dịch mà ra. Tình cảm là chuyện của hai người, bất cứ lời nói của bên nào cũng không phải là hoàn thiện. Cho nên sau cuộc trò chuyện với Tô Vũ, tôi vẫn giữ thái độ với Cố Dung Dịch như trước.

Vài ngày sau, Hồ Hiểu mời tôi tới cửa hàng đồ Thái ăn cơm, nhân tiện muốn đề nghị làm người đại diện của tôi.

Bởi vì bộ truyện tranh Đâu Đâu vừa sắc bén vừa khôi hài, rất được hoan nghênh, cho nên có nhà xuất bản muốn in ấn thành sản phẩm. Cùng lúc đó, cũng có không ít nhà xuất bản tạp chí muốn hợp tác với tôi.

Nói thật, tôi đặt chân vào lĩnh vực này mới được một thời gian ngắn, có nhiều quy tắc không quen, cũng từng bị người ta lừa tiền lương mấy lần. Cho nên rất cần người đại diện giúp đỡ việc thương thảo giá cả, sàng lọc công việc thích hợp.

Lúc còn trẻ tôi thường không chịu thua, nghĩ mình có thể làm được mọi thứ. Nhưng tới bây giờ tôi mới hiểu, có sở đoản tất có sở trường, người sống trên đời không thể thập toàn thập mỹ.

Cũng giống như việc mặc quần áo, người nào cũng thiếu hụt chỗ này mất chỗ kia. Cánh tay thô thì đừng mặc tay ngắn, đùi thô thì đừng mặc quần bó, eo thô thì đừng mang thắt lưng. Nói tóm lại, nguyên tắc mặc quần áo chính là phải biết che khuyết điểm và để lộ ra ưu điểm.

Làm người cũng như thế, phải biết tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu. Mà trước đó, phải xác định được khả năng của bản thân. Hiểu được mình, chính là chuyện quan trọng nhất giữa đời này.

Bây giờ tôi đã rõ, mình không am hiểu nhiều trong phương diện buôn bán cho nên nhất định phải có người hỗ trợ. Hồ Hiểu làm việc trong giới đã nhiều năm, có kinh nghiệm, mắt nhìn chuẩn, hợp tác với cô ấy – với cả hai đều là chuyện tốt.

Hai người phụ nữu nói việc công xong tất nhiên sẽ chuyển tới việc tư. Hồ Hiểu có thói quen hút thuốc, châm một điếu, khói trắng lượn lờ giữa đôi môi đỏ mọng: “Gần đây cô sao rồi?”

Tôi biết cô ấy muốn nói về chuyện tình cảm, tôi cười nói: “Một người phụ nữ đã ly hon như tôi thì có thể có chuyện gì chứ?”. Giờ đây tôi đã tự giễu thành quen, lấy lùi làm tiến, cứ tự hạ thấp bản thân mình thì mới không bị người ta hạ thấp.

Hồ Hiểu khẽ hít một hơi, mùi bạc hà lan tỏa, như là hương vị của thế sự rối ren: “Phụ nữ ly hôn cũng chia thành nhiều loại, phụ nữ vừa bần cùng vừa không có sự nghiệp đương nhiên sẽ khó tìm được lối thoát, nhưng nếu là người phụ nữ không phải phiền não về chuyện tiền bạc thì lại có rất nhiều người theo đuổi. Bối cảnh Đặng Văn Địch cũng không sáng sủa gì, cũng là người đã ly hôn nhưng ai dám nói người phụ nữ với tài sản mấy chục triệu đôla kia không tái giá được? Suy cho cùng vẫn phải xem vị thế xã hội, phải xem tiền tài của họ ra sao thôi.”

Trước nay Hồ Hiểu vẫn thế, nhìn thấu cuộc đời, suy nghĩ sắc sảo. Sau khi nói xong, Hồ Hiểu lại chuyển đề tài lên người tôi: “Nếu nói phụ nữ đã ly hôn không tái giá được thì nguyên nhân quan trọng nhất chính là do kinh tế. Nhưng giờ cô có nhà, có xe, kinh tế độc lập, có thể trang trải được phí sinh hoạt của con và bản thân, thậm chí còn có thể bao dưỡng được cả đàn ông. Đàn ông bây giờ rất hiện thực, cô sẽ tái giá nhanh thôi”.

Tôi nghe mà sởn tóc gáy: “Cô đừng nói tôi đi bao dưỡng mấy loại đó chứ, tôi vẫn đang nỗ lực tìm người hữu duyên mà.”

“Cô vào đời lâu thế rồi thì chắc cũng biết, duyên phận chẳng qua là dựa trên những điều kiện phù hợp với tiêu chuẩn cô đặt ra còn gì? Đàn ông thấy phụ nữ có duyên là vì vẻ ngoài cô ấy tương tự như hình mẫu của anh ta. Phụ nữ thấy đàn ông có duyên là vì điều kiện kinh tế của người này tương đương với đối tượng mà cô ấy nghĩ tới”. Hồ Hiểu dập điếu thuốc, đưa mắt lên nói tiếp: “Nếu đã thế, cô muốn tìm đối tượng nào thì cứ đưa tiêu chuẩn cho tôi, chiều cao – hình thể - thu nhập, viết cụ thể chút, tôi quen nhiều người, có thể tìm giúp cô”.

Tôi cố gắng nghiêm túc suy nghĩ, rồi lại thành thật trả lời: “Tôi không đòi hỏi gì ở nửa kia cả, cứ tùy thôi”.

Hồ Hiểu xoa xoa huyệt thái dương, làm ra vẻ đau đầu nói: “Sợ nhất là cái loại ‘tùy thôi’ như cô, yêu cầu thế mới là cao nhất, không thể tìm ra. Trái lại những người có yêu cầu cụ thể thường thành công rất nhanh.

Giọng điệu của Hồ Hiểu khiến tôi cảm thấy mình như biến thành cô nương ế trong Di Hồng Viện vậy. Quá đụng chạm đến lòng tự ái.

Giữa lúc tự tôn bị tổn thương nặng nề, tôi bỗng nghĩ đến đoạn đối thoại sẽ vẽ trong truyện tranh hôm nay.

Chân Bảo hỏi: “Mẹ ơi, vì sao phải học ạ?”

Mẹ Chân đáp: “Bởi vì học giỏi khi lớn lên sẽ kiếm được nhiều tiền đó con.”

Chân Bảo lại hỏi: “Mẹ ơi, vì sao phải cố gắng kiếm nhiều tiền ạ?”

Mẹ Chân nói: “Vì có tiền rồi, con có thể trở thành một cô gái xinh đẹp vui vẻ đi bao nuôi tiểu bạch kiểm, hehe.”

Đang lúc nghĩ đến truyện tranh, Hồ Hiểu bỗng nhiên cất tiếng: “Mấy ngày trước, Vu Viễn có hỏi tôi về tình hình của cô gần đây.”

Tôi không ngờ sau khi nghe thấy tên Vu Viễn, trong lòng tôi vẫn rạo rực như trước, vẫn không có tiền đồ như thế. Chuyện này cũng khó trách tôi, người cung Cự Giải vốn trọng tình, một cái ví tiền dùng năm năm rồi tôi cũng không nỡ vứt. Đối với đồ vật tôi còn như thế, nên đối với người mình từng yêu, đương nhiên sẽ càng khó để quên.

Với Đổng Thừa Nghiệp, bởi vì đủ loại hành vi của anh ta khiến tôi hết hẳn hy vọng cho nên mới trở thành người xa lạ. Mà đối với Vu Viễn, bởi vì lúc đó chúng tôi đang trong giai đoạn nồng cháy cho nên dư âm quanh quẩn, trong lòng vẫn hoài niệm như xưa. Nhưng hoài niệm cũng chỉ để hoài niệm.

Tôi thở sâu, khi ngẩng đầu lên đôi mắt đã bình tĩnh không còn gợn sóng: “Vậy cô nói sao?”

“Tôi nói thật thôi, không nói thêm cũng không giấu giếm, nói cô giờ ổn rồi, sự nghiệp cũng phát triển”. Hồ Hiểu không hề nhìn tôi, cô ấy không phải là người lắm chuyện, cô ấy không muốn nghiên cứu xem tôi còn lưu luyến với chuyện tình này nữa không, chẳng qua chỉ muốn nói cho tôi biết vậy.

“Vậy anh ấy phản ứng thế nào?” Tôi tò mò. Chỉ đơn giản là tò mò.

Hồ Hiểu nhún nhún vai: “Dù cho bạn gái trước kia của mình có tốt hay không, trong lòng đàn ông đều sẽ dao động, chẳng cần phải đi phân tích tâm lý của họ làm gì.”

“Vu Viễn là bạn của cô mà.” Tôi nói: “Chúng ta như thế có tính là qua cầu rút ván không?”

“Vu Viễn đúng là bạn của tôi, nhưng cô lại là thần tài của tôi.” Hồ Hiểu nháy mắt mấy cái.

Tôi cười. Đúng thế, có tiền tài trước mặt, đừng nói tới bạn bè, cho dù có là người yêu thì cũng không là gì cả. Tôi thích sự sắc bén và thành thật của cô ấy, tiểu nhân lúc nào cũng đáng yêu hơn là quân tử dởm.

Đang cười thì bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng cốc thủy tinh vỡ, bởi vì quán ăn rất yên tĩnh cho nên một tiếng động thình lình vang lên cũng khiến mọi người giật mình. Quay đầu nhìn, hóa ra là người quen, người làm vỡ cốc chính là bạn gái trước của Cố Dung Dịch – Vạn Tiểu Đồng. Vạn Tiểu Đồng đang nhìn chằm chằm vào một người đàn ông đang mặc tây trang giày da, nước mắt giàn giụa, bắt đầu trách móc: “Không phải anh nói tăng ca sao? Vì sao lại tới nơi này với mấy mụ đàn bà kia? Vì sao anh lại lừa em? Anh cạn tình rồi có phải không?!”

Ngồi cùng bàn với vị tây trang kia là hai người đàn ông và hai người phụ nữ nữa, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Vạn Tiểu Đồng. Người đàn ông kia nén giận đứng dậy, muốn lôi Vạn Tiểu Đồng ra ngoài nhưng cô ta lại vùng vằng giãy ra, chỉ thẳng vào mặt hai người phụ nữ ngồi cùng bàn: “Mấy cô không biết anh ta đã có bạn gái à? Sao còn muốn thông đồng với anh ấy? Chẳng lẽ mấy cô không có liêm sỉ sao?”

Vừa dứt lời, người đàn ông đó cuối cùng cũng bạo phát, quát: “Vạn Tiểu Đồng, cô có thôi đi không! Tôi thừa nhận hôm nay mình nói dối, tôi không tăng ca, tôi đi gặp mặt bạn bè! Nhưng mà tôi có thể không nói dối sao? Từ lúc qua lại với cô, tôi không có chút tự do nào nữa, hễ gặp một người phụ nữ là y như rằng cô sẽ đòi chết! Vạn Tiểu Đồng, cô khiến tôi quá mệt mỏi!”

Vạn Tiểu Đồng che mặt, gào khóc chạy đi. Mấy đồng nghiệp cũng khuyên người đàn ông kia, cho nên anh ta đành phải vắt chân đuổi theo.

Nhà hàng trở về sự yên tĩnh vốn có, Hồ Hiểu bình luận: “Cô gái đó có dáng dấp không tệ, đáng tiếc là quá đa nghi, ai mà chịu nổi.”

Tôi không nghe thấy lời Hồ Hiểu nói, bởi vì trong lòng tôi đang có sóng biển cuộn trào. Xem ra Vạn Tiểu Đồng này đúng là có tật xấu hay nghi ngờ ghen tuông. Hóa ra tôi đã hiểu lầm Cố Dung Dịch thật rồi.

Cẩn thận ngẫm lại, từ lúc Cố Dung Dịch chia tay với cô ta thì cũng chỉ mang một người phụ nữ về nhà, mà người đó lại là em gái anh ta. Nếu như thế thì Cố Dung Dịch quả thật không hề ngoại tình, cũng không hề lăng nhăng.

Cảm giác bị người ta hiểu lầm đúng là rất tệ, nhưng cảm giác khi hiểu lầm người khác cũng không tốt hơn là bao. Tôi muốn đi giải thích nhưng gần đây khí hậu hay thay đổi, bệnh viện nhi đông kín người, Cố Dung Dịch liên tục tăng ca, mấy lần tôi mang đồ ăn lên gõ cửa đều không có ai ở nhà. Cứ thế vài lần lòng tôi cũng lạnh.

Cuối cùng, Tô Vũ gọi điện thoại cho tôi, nói cô ấy có chuyện cần tìm Cố Dung Dịch nhưng gọi cho anh ta thì tắt máy, gọi đến bệnh viện lại nghe nói Cố Dung Dịch hôm nay xin nghỉ bệnh, cho nên nhờ tôi đi lên lầu xem anh ta có ở nhà không.

Tôi nhận lời Tô Vũ, đi lên lầu gõ cửa hơn nửa ngày, Cố Dung Dịch mới lò mò mở cửa ra. Kết quả cửa vừa mở, tôi còn chưa kịp nói gì, cả người anh ta đã nhào vào lòng tôi. Trong lòng tôi kinh hãi, nhịn không được chửi thề vài câu - đến đậu hũ của phụ nữ đã ly hôn cũng ăn, đúng là vô liêm sỉ mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.