Sau khi trải qua một lần phát bệnh, Chung Văn Nhiễm không hề xuống lầu nữa, thuốc thang các thứ cũng được anh bỏ vào túi bên người để phòng sẵn.
Công việc của anh căn bản không có lúc rảnh rỗi, thời điểm bận rộn nhất thậm chí ngay cả nghỉ trưa cũng bị bỏ qua, cả ngày ở trong phòng thí nghiệm để tiện quan sát tiến độ nghiên cứu mọi lúc.
Nhưng mà sau mỗi đợt bận rộn tới đầu tắt mặt tối, sẽ có một khoảng thời gian nhàn hạ, người trong phòng làm việc nằm bò ra, tất cả đều đang ngủ bù, còn có vài người trực tiếp xin nghỉ, về nhà nghỉ ngơi.
Bình thường Chung Văn Nhiễm sẽ không về nhà, thừa dịp không bận, liền tra tư liệu liên quan đến hệ thống xứng đôi bạn đời.
Sau khi xứng đôi thành bạn đời, luật pháp quy định có một năm trước khi kết hôn để tiến hành đu dưa làm quen nhau, nếu một năm sau hai người đều không nộp thư từ chối, cũng không tiến hành đăng ký kết hôn, sẽ bị phạt tiền là tám mươi nghìn công dân tệ, đến khi nộp thư từ xin hoặc đăng ký kết hôn mới thôi.
Nhưng loại chuyện này về cơ bản rất ít xuất hiện, một là người nhà bình thường căn bản không thể gánh nổi tiền phạt cao như vậy, hai là bạn đời hệ thống xứng đôi ghép cho bạn gần như là thích hợp nhất cả tinh cầu này, có thể không có tình yêu, nhưng nhất định thích hợp kết hôn, phần lớn người đều chùn bước trước số tiền phạt cao như vậy, chỉ đành cố chịu đựng qua ngày.
Chung Văn Nhiễm thân là nhân viên nghiên cứu do quốc gia cấp dưỡng, chính bản thân có quyền lợi tự lựa chọn xứng đôi hay không, đây là đặc quyền quốc gia cho omega có chỉ số thông minh hạng nhất, bởi vì so với tử cung, bọn họ có còn bộ phận quan trọng hơn cả ___ bộ não.
Nhưng mà anh vẫn đồng ý xứng đôi lần này, điều này có quan hệ rất lớn với bệnh tình của anh, trước đấy không lâu, bác sĩ chủ trì nói với anh, nếu tiếp tục như vậy rất có thể anh sẽ chết trong bất kỳ kỳ phát tình nào, chứng rối loạn pheromone chẳng nặng chẳng nhẹ muốn trị tận gốc, vẫn là cần alpha đánh dấu.
“Cái này không liên quan tới kỳ thị giới tính, cậu hẳn là hiểu,” bác sĩ chủ trì của anh nói, “Thử tiếp nhận người khác đi, cho dù không phải bởi vì căn bệnh, cậu cũng nên lấy can đảm tiến hành chút xã giao thông thường.”
Chứng rối loạn pheromone là do phẫu thuật tuyến thể hoặc kỳ động dục không xử lý tốt mà sinh ra di chứng, abo ba giới đều có tỉ lệ mắc, trong đó omega tỷ lệ lớn nhất, alpha và beta theo thứ tự.
Khi phát bệnh, thông thường xuất hiện tình trạng bệnh tay chân mềm nhũn phát run, hô hấp không thông thuận, nhịp tim đập quá tốc độ, nghiêm trọng nhất là choáng váng, ý thức mơ hồ, thời gian phát bệnh giống với kỳ động dục, có thể trị liệu thông qua thuốc thang và pheromone của bạn đời.
Mà ký hiệu hoàn toàn là loại trị liệu tốt nhất.
Nghiên cứu xong quy định xứng đôi đầu Chung Văn Nhiễm đau như muốn nứt ra, anh biết mình hình như còn phải gặp mặt Chúc Diệu Uyên, để thương lượng việc nộp thư từ chối xứng đôi.
*
Sau khi vào xuân, công việc của Chúc Diệu Uyên ngày càng bận rộn, thường xuyên bận bịu đến mức chân không chạm đất, chớ nói đến việc đi tìm hồ bằng cẩu hữu, ngay cả ngủ thôi cũng chẳng ngủ được mấy tiếng, sức lực đều bị công việc chiếm mất.
Dưới sự đàn áp của công việc, tinh thần hắn cũng dần dần có chút không ổn định, lúc Trình Oánh đưa cho hắn báo cáo một dự án vẫn đang chậm chạp chưa đả động gì, hắn suýt nữa đã không kìm được lửa giận: “Tiền đầu tư đã ném xuống nửa năm rồi, một tí bọt nước cũng chẳng thèm nổi lên, mấy trăm vạn để chơi đấy à?”
Trình Oánh biết lúc này không nên chõ mõm vào, vì vậy hết sức ngoan ngoãn: “Tôi đang thúc giục rồi, phía bên bọn họ hình như xảy ra tình trạng gì đó, nghe nói tổ chuyên gia bị đào đi mất rồi, giám đốc dự án đang nghĩ biện pháp.”
Chúc Diệu Uyên nghe vậy, không kiên nhẫn mà kéo kéo cổ áo: “Bảo người quản lý chỗ đấy mau lên, lại kéo dài nữa, tôi đảm bảo cho hắn ta trực tiếp thu dọn đồ đạc cuốn xéo.”
Trình Oánh vội vàng vâng dạ.
Chúc Diệu Uyên vung tay lên, ý là cô có thế cút rồi, nếu không phải thấy cô là phụ nữ, Trình Oánh không nghi ngờ hắn có thể trực tiếp phun châu nhả ngọc ra ngay tại chỗ.
Nhưng có một chuyện, cô dù mạo hiểm nguy cơ bị chửi, vẫn phải cắn răng nói: “Chúc tổng… thật ra thì, dự án này có lẽ ngài có thể giúp một chút.”
Chúc Diệu Uyên bên này đã sắp bận tới thăng thiên, nghe vậy ánh mắt thâm trầm, không nói lời nào, chỉ nhìn cô.
Trình Oánh đối diện với ánh mắt rõ ràng không vui này, nuốt nuốt nước miếng, “Chuyên gia lúc trước công ty ta mời ba lần không được, chính là đối tượng xứng đôi của ngài, chuyên gia pheromone lâm sàng, Chung Văn Nhiễm.”
Chỉ nghe “xoạch” một tiếng, ngòi bút Chúc Diệu Uyên chọc thủng văn kiện giấy, hắn như không có chuyện gì, cúi đầu đóng nắp bút lại, không vui khi nãy quét một cái mất sạch, thậm chí còn giương lên nét cười: “Người này thật đúng là…”
Trình Oánh sợ hắn là đang tức quá hóa cười, im như ve sầu mùa đông.
Kết quả Chúc Diệu Uyên nói: “Thật đúng là nơi nào cũng có anh nha.”
Mời Trình Oánh ra ngoài, Chúc Diệu Uyên lại mở hòm thư ra, lọt vào mắt là tư liệu của Chung Văn Nhiễm, ngày ấy hắn không nhìn kỹ, bây giờ nghiêm túc quan sát mới phát hiện, nếu như đây là CV công việc, hẳn là không có một công ty nào sẽ không tuyển dụng anh.
Hơn nữa thật sự thần kỳ, lúc trước Chúc Diệu Uyên đệ lên một đống yêu cầu, Chung Văn Nhiễm cơ bản đều phù hợp.
Hắn viết bên trong: Không hy vọng bạn đời tương lai không có văn hóa, chỉ số thông minh thấp ảnh hưởng đời sau.
Sau đó Chung Văn Nhiễm là tiến sĩ.
Không hy vọng vóc dáng bạn đời tương lai quá thấp
Liếc mắt thấy Chung Văn Nhiễm 1m75 trở lên.
Không hy vọng bạn đời khó coi.
Chung Văn Nhiễm…
Chúc Diệu Uyên nhìn khuôn mặt không cảm xúc trong ảnh tư liệu, nảy sinh một trận rung động kỳ quái, trước khi hắn kịp phản ứng lại, tay của chính mình đã sờ lên mặt người trong ảnh, vuốt ve lên xuống hai cái.
Ngay sau đó hắn rụt tay về giống như điện giật.
Nhưng mà dòng tình trạng hôn nhân “ly dị” kia lại lần nào cũng giống như cái gai, đâm vào trong mắt hắn, làm hắn cảm thấy chướng mắt cực kỳ.
Hắn lại nóng nảy đứng dậy, tâm tình vừa mới tốt đẹp trong nháy mắt đã tan thành mây khói, đúng lúc thư ký Trình lại quay lại, đi vào đưa cà phê cho hắn.
Chúc Diệu Uyên gọi cô lại: “Chờ đã.”
Thư ký Trình ném ánh mắt nghi hoặc cho hắn, mặc dù trong lòng đang đánh trống, vẫn nói: “Sao vậy Chúc tổng?”
“Về dự án trở ngại pheromone,” Chúc Diệu Uyên suy nghĩ một chút, “Cô gửi tiến trình vào hòm thư của tôi đi.”
Khi Chung Văn Nhiễm nhận được điện thoại Chúc Diệu Uyên lần nữa, còn tưởng rằng mình sinh ảo giác hoặc là do điện thoại di động quên chặn số quấy rối.
Lúc điện thoại thông nhau, giọng nói Chúc Diệu Uyên xuyên qua lỗ tai anh, gần như trong chớp mắt anh đã nhận ra đây là người nào.
Anh cho là chuyện gửi thư từ chối, Chúc Diệu Uyên hẹn anh ra ngoài, anh rất nhanh đã đồng ý, chọn một ngày không quá bận rộn.
Anh hỏi: “Hôm đó có được không?”
Chúc Diệu Uyên bên này tra thấy hôm ấy lịch trình đầy ắp, im lặng chốc lát, nói: “Được.”
Sau đó chờ cúp điện thoại, lại gọi thư ký Trình, đẩy hết tất cả lịch trình hôm đó xuống.
Thư ký Trình đầu đầy dấu hỏi đi vào, lại đầu đầy dấu hỏi bước ra, cầm một chồng văn kiện, trong lòng đều là mệt mỏi.
Chớp mắt đã tới ngày hẹn, Chung Văn Nhiễm dậy thật sớm, hiếm thấy không đi làm, ở nhà viết thư từ chối, sau khi xác định không có bất kỳ sơ suất gì, chuẩn bị xong xuôi liền đến chỗ hẹn.
Anh không một mình tới gặp người khác nhiều, xuất phát từ lễ phép, đến sớm hơn nửa giờ so với thời gian đã hẹn.
Nhưng chờ anh đến nơi, phát hiện Chúc Diệu Uyên đã sớm chờ ở nơi đó, chỗ hẹn là một cửa tiệm đồ ngọn tùy tiện chọn, trong tiệm thoang thoảng mùi bơ sữa.
Chung Văn Nhiễm đeo một cái balo màu đen, một áo sơ mi trắng như thường lệ, quần bút chì, bời vì hằng nằm ngâm mình trong phòng thí nghiệm, làn da trắng đến gần như trong suốt, thoạt nhìn cả người có một loại non nớt bất đồng với tuổi.
Anh đứng lại trước mặt Chúc Diệu Uyên, Chúc Diệu Uyên cảm giác tim mình đã vì anh mà chợt đập mạnh mấy nhịp.