Liên Phượng Vũ đã nói, mình uống xong thuốc mới có thể thực hiện kế hoạch JK, sẽ quên toàn bộ chuyện lúc trước.
"Báo thù." Chiêm Dực Dương thì thầm, đôi tay vòng trước ngực, hình ảnh 5 năm trước chợt lóe lên trong đầu. Mình sẽ không nhìn lầm, một khắc kia thấy trong đôi mắt của Ninh Tự Thủy là thù hận, cô đang dùng sinh mạng thống hận một người.
"Báo ———— thù!" giọng nói vô cùng lạnh tanh chậm rãi phun ra hai chữ, trong lòng vẫn bình tĩnh lại xuất hiện gợn sóng, gợn sóng càng ngày càng mãnh liệt, dường như muốn cắn nuốt mình. Cái loại cảm giác phức tạp đó dường như muốn xé nát mình.
Vì báo thù, tình nguyện mười mấy năm kí ức, mình đã từng hận một người đến cỡ nào?
Liên Phượng Vũ lo lắng, không chớp mắt nhìn vẻ mặt gầy gò của cô, tiếng nói dịu dàng an ủi: "Tự Thủy, nếu em không muốn, chúng ta cũng không trở về. Anh có thể đi Mĩ, Anh, Pháp với em, chỉ cần em nguyện ý, nơi nào anh cũng đi cùng em"
5 năm này, Ninh Tự Thủy trải qua cuộc sống thế nào, hắn rất rõ, thật vất vả thoát khỏi một vài cơn ác mộng, hắn không đành lòng để cho cô rơi vào nữa.
Lông mi Ninh Tự Thủy nhẹ nhàng run rẩy, như chuồn chuồn lướt nước, đang trầm mặc thật lâu giống như một thế kỷ, mở miệng lẩm bẩm: "Được, con trở về"
Con ngươi Chiêm Dực Dương thoáng qua nụ cười, khiêu khích nhìn về phía Liên Phượng Vũ, mím môi nói: "Mặc dù con rất có thiên phú làm Ảo thuật gia, nhưng đồ đệ cuối cùng cũng là đồ đệ. Đi ra cửa quỳ một đêm, trời chưa sáng, không cho phép đứng dậy".
"Sư phụ ————" Liên Phượng Vũ kinh ngạc, tức giận nhìn chằm chằm Chiêm Dực Dương, lại trừng phạt Ninh Tự Thủy mấy ngày nay lẫn tránh.
Chiêm Dực Dương nhíu mày, xoay người rời đi.
Ninh Tự Thủy cũng không nói gì, vẻ mặt hờ hững đi ra cửa chính, đã quỳ gối trên mặt đất ẩm ướt, mặc cho nước mưa lạnh lẽo trút xuống thân thể của mình, quần áo rất nhanh bị thấm ướt, hơi lạnh thấm qua da thịt tràn vào thân thể của cô, xuyên thấu khắp nơi, rất không an phận.
Mái tóc thấm mưa ướt đẫm chảy dọc theo lọn tóc rơi vào trong vũng nước phát ra tiếng tích tích trong trẻo.
Liên Phượng Vũ không hiểu nổi, đứng bên cạnh cô, tay kéo kéo quần áo của cô, giọng nói bị tiếng mưa rơi làm cho mơ hồ: "Tại sao? Tại sao kiên trì lâu như vậy, cũng không kiên trì thêm một chút nữa?"
Con ngươi Ninh Tự Thủy nhìn chằm chằm giọt mưa rơi trong vũng nước, nổi lên gợn sóng, thân thể trong 5 năm qua tất cả rất khỏe, duy nhất không tốt là hai chân, vừa đến ngày mưa dầm sẽ đau đớn lợi hại, lần này Chiêm Dực Dương trừng phạt, nói rõ ông ta thật đang tức giận. Mình không thể nữa cãi lại mệnh lệnh của ông ta, nếu không, sẽ có lỗi với ông ta đã hết lòng vun đắp trong 5 năm này, cũng không thể có lỗi với Liên Phượng Vũ 5 năm này đã che chở chăm sóc.
"Có người ở đó chờ em" Lời nói thản nhiên, giống như con người của cô, sóng dữ không sợ hãi, trầm mặc giống như nước đọng ao tù, không có bất kỳ dấu hiệu sự sống nào.
Liên Phượng Vũ khàn giọng, mất hồn, con ngươi nhìn cô chằm chằm ———— chẳng lẽ xem như thực hiện Kế hoạch JK, trong ý thức của cô không cách nào quên đi người đàn ông đã tổn thương cô rất sâu? Trong lòng đè nặng khổ sở, 5 năm che chở, chẳng lẽ cô không có một chút cảm giác sao?
Chẳng lẽ báo thù thật sự quan trọng hơn hạnh phúc sao?
Liên Phượng Vũ không hỏi cô nữa, bởi vì biết cô sẽ không trả lời. Nhưng nếu đây là quyết định của cô, vậy thì hắn cũng chỉ biết ủng hộ cô, cùng cô trở về đối mặt với những người đó. Mặc kệ tương lai như thế nào, hắn cũng tuyệt đối không muốn rời khỏi cô.
Tuyệt không rời đi! Ngoại trừ hắn chết!
Cởi áo khoác choàng lên người của cô, không có bất kỳ lời nào, quỳ gối bên cạnh cô. Mặc kệ cô xảy ra chuyện gì, hắn cũng chịu đựng cùng cô.
Ninh Tự Thủy không mở miệng, con ngươi vẫn rũ xuống, vẻ mặt từ từ tái nhợt, hai đầu gối đau đớn, trán toát ra mồ hôi lạnh, không nói một câu, không nói một lời, quỳ xuống. Không khuyên giải cản ngăn Liên Phượng Vũ, là 5 năm ăn ý, trước kia cô luyện tập ảo thuật không đạt tới yêu cầu của Chiêm Dực Dương, cũng sẽ bị trừng phạt, mặc kệ mỗi lần trừng phạt cái gì, Liên Phượng Vũ cũng sẽ không nói một lời, cùng chịu với cô.
Liên Phượng Vũ đối với mình thật tốt quá, tốt đến nổi ———— cô thậm chí cho là đây là chuyện đương nhiên!
Mưa to trút xuống cả đêm, rốt cuộc lúc bình minh dừng lại. Không khí rất trong trẻo, xung quanh rất an tĩnh, phương Đông đã hiện lên ánh sáng. hai đầu gối của Ninh Tự Thủy đã không còn tri giác, ngón tay cứng ngắcxoa xoa nó, vẫn không có phản ứng.
Thời tiết cuối tháng 11, cho dù không có tuyết rơi, chỉ có mưa, nhiệt độ rất thấp, dầm cả đêm mưa, có thể chống đở đến bây giờ cũng không hôn mê, cô đã không còn giống như trước kia.
Liên Phượng Vũ nghiêng đầu nhìn vẻ mặt cô có chút tiều tụy và mệt mỏi, không nói một lời, đứng lên, cúi người xuống ôm cô lên, sải bước đi vào phòng, đặt cô trên ghế sa lon trước, từ trong tủ tìm ra bộ quần áo sạch sẽ thay cô thay xong, rồi ôm cô nhét vào trong chăn ấm áp. tìm máy sấy tóc cho cô, lúc này mới lên tiếng: "Anh đi làm cho em nước gừng, em làm khô tóc trước".
Ninh Tự Thủy không lên tiếng, nhận lấy máy sấy, luồng gió ấm áp thổi trên đầu rất thoải mái. Trước khi hôn mê, nghe nói 10 tháng đều là Liên Phượng Vũ tự mình chăm sóc cho cô, tắm rửa cho cô, thay quần áo, không qua tay người khác. Trong thời gian 5 năm, cô mấy lần bệnh nặng tất cả đều là Liên Phượng Vũ ở bên mình hết lòng chăm sóc, hắn không làm bất kỳ hành động không đứng đắn nào với cô. Cho nên hắn cũng quen động tác thân mật như vậy, giống như cha đang chăm sóc cho con gái.
5 năm này, Liên Phượng Vũ một mực sắm vai nhân vật như vậy.
Mãi cho đến khi Ninh Tự Thủy uống nước gừng, quần áo trên người của Liên Phượng Vũ vẫn ướt chèm nhẹp, sau khi cô uống xong nước gừng, lúc này Liên Phượng Vũ mới thay một bộ quần áo khô mát, ngồi ở bên giường, đem hai chân của cô đặt trên đầu gối, không nhẹ không nặng làm xoa bóp cho cô, giúp cô giảm bớt đau đớn.
Ngón tay cách lớp áo ngủ vải bông, êm ái xoa đầu gối của cô, dùng sức vừa phải, làm cho cô từ từ giảm bớt đau đớn, tinh thần căng thẳng từ từ tỉnh táo lại.
Ninh Tự Thủy nghiêng đầu nhìn hình dáng hắn đẹp trai, nhu hòa, chợt bắt được tay của hắn, giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Liên, đừng đối xử với em tốt như vậy".
Không đáng giá.
Liên Phượng Vũ sững sờ, trên mặt tràn đầy nụ cười ôn nhu, một tay vẫn xoa bóp, động tác không ngừng lại "Tại sao đột nhiên lại nói như vậy?"
Trong 5 năm, đây là lần đầu tiên, Ninh Tự Thủy muốn hắn đừng quá tốt ————
Ninh Tự Thủy buông lỏng tay của hắn, đôi tay tùy ý khoác lên trước ngực, đầu dựa vào tường, nhắm hai mắt lại. Tiếng thật thấp giống như là nói cho mình nghe, hoặc như là nói cho hắn nghe.
"Không được, anh không được nhận bất kỳ cái gì từ em. Em không có gì cả, không có".
Thân thể Liên Phượng Vũ rõ ràng cứng đờ, con ngươi cũng ảm đạm mọt chút, nhưng tay vẫn xoa bóp cho cô. Nụ cười nơi khóe miệng từ dịu dàng biến thành khổ sở, lan tràn ở trong lòng. Biết rõ tình yêu không thể nào có đáp lại, nhưng vẫn cắm đầu lao vào. Không phải là hắn muốn đối tốt với cô, mà là không kiềm chế được mình sẽ đối tốt với cô. 5 năm này, nhìn cô trải qua những ngày cô tịch, chưa bao giờ cười, cũng chưa từng buông lỏng, chỉ một mình khổ sở chống đỡ.