Ninh Tự Thủy phục hồi tinh thần lại, lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không có gì."
"Nhưng cả ngày em không yên lòng." Liên Phượng Vũ không giấu chút lo lắng nào. Ninh Tự Thủy có tâm sự gì lo lắng gì, hắn nhìn qua là biết ngay.
Ninh Tự Thủy đi tới trước mặt hắn, níu lấy áo hắn, thở dài: "Em thật sựkhông có việc gì, chẳng qua là cảm thấy —— hơi mệt chút!"
Liên Phượng Vũ đau lòng vuốt tóc cô, giống như có thể đem phiền muộn của cô vuốt đi, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô một cái. Vỗ vỗ bả vai của cô: "Không nên như vậy, nếu mệt mỏi như vậy, anh đưa em về nghỉ. Chuyện ở đây có anh là đủ rồi, sẽ không xảy ra vấn đề. Em cũng đừng suy nghĩ nhiều quá!”
Hắn làm sao lại không biết Ninh Tự Thủy nếu nói"Mệt mỏi" là tâm, mà không phải là thân thể. Chỉ là muốn cởi chuông cần tìm người buộc chuông, ai cũng không có cách nào giúp cô, trừ chính cô.
Ninh Tự Thủy gật đầu, nhìn xung quanh cũ nát không chịu nổi, có rất nhiều người đang dọn dẹp những thứ đổ nát trên mặt đất, thậm chí có người đại tiểu tiện, mùi hôi ngập tràn, còn có ruồi nhặng bay khắp nơi. Chân mày không khỏi nhíu lên: "Nơi này chính là lầu sắp hỏng?”
"Ừ." Liên Phượng Vũ hai tay cắm vào túi, thấy cônhìn có vẻ không hiểu, lúc này mới giải thích cho cô: "Vốn là lầu sắp hỏng nên động thổ trước, nhưng mà bởi vìmảnh đất trống này bởi vì ban đầu mua bán có xảy ra tranh chấp, chúng ta thật lâu mới quyết định làm. Vì để tiết kiệm, mới để cho những chỗ khác động thổ.”
Ninh Tự Thủy cái hiểu cái không gật đầu, nhìn xong toàn bộ nơi này giờ mới hiểu được ý tứ trong lời của hắn. Hoàn cảnh nơi này cải tạo lại vô cùng tốn sức, so với những công trình chỗ khác phức tạp hơn nhiều, mà ban đầu người ra giá cao mua mảnh đất này cũng bởi vì như vậy vẫn không tiến hành xây dựng. Cho đến khi bọn họ đến mua, kết quả mua được với giá rẻ, Liên Phượng Vũ đầu tiên là đem những chỗ khác cũng mua, còn dư lại một khối này, nếu bọn họ không giảm giá tiền, cũng sẽ không có người nguyện ý đến mua.
Liên Phượng Vũ về mặt kinh doanh này vẫn rất có đầu óc.
"Cải tạo nơi này anh tính toán xong chưa?
"Anh làm việc em còn lo lắng sao?" Liên Phượng Vũ mím môi cười một tiếng, hàm răng trắng noãn giống như hoa lê trắng lóe sáng, mà khóe miệng mang theo lúm đồng tiền nhàn nhạt, rất là đẹp mắt.
"Còn phải chú ý an toàn của các công nhân, thật ra thì công trình này cũng không cần gấp như vậy, đừng tạo áp lực lớn quá cho bọn họ." Ninh Tự Thủy thấy dưới ánh mặt trời chói chang những công nhân kia vẫn còn đang lao động, đầu đầy mồ hôi dọc theo khuôn mặt nhỏ xuống đất, quần áo cũng ướt một mảng lớn, trong lòng khó tránh khỏi có chút đau lòng.
Mỗi người đều phải dùng phương thức của mình để tồn tại trong xã hội này, mỗi người cũng sống không dễ dàng.
"Biết, em yên tâm!" Liên Phượng Vũnở nụ cười trực tiếp truyền vào đáy mắt, Ninh Tự Thủy thiện lương như vậymới giống Ninh Tự Thủy năm năm trước, một người mặc kệ có bao nhiêuthay đổi, bản chất của người đó chắc chắn sẽ không thay đổi!
Ninh Tự Thủy lần này chỉ nở nụ cười yếu ớt, xoay người nụ cười ở trên mặt biến mất, khóe miệng có chút cứng ngắc. Cho đến bây giờ không thể nào lấy được số liệu giao dịch, điểm này khiến cho cô rất khổ não! Nếu như có thể sớm lấy được số liệu giao dịch, tin tưởng Tịch Nhược cũng sẽ bắt đầu bớt suy nghĩ, như vậy thân thể của cô cũng sẽ khá hơn một chút thôi.
"Cẩn thận. . . . . ."
Ninh Tự Thủy không phản ứng kịp, chợt sau lưng có một lực mạnh mẽ đẩy một cái, cả người nhao về phía trước mấy bước, hung hăng ngã xuống đất. . . . . .
Ùng ùng. . . . . .
Sau lưng vang lên tiếng huyên náo, tiếng động kinh thiên động địa, hung hăng xuyên sâu vào lòng người, trước mắt bị bụi bậm mê hoặc. . . . . .
Ninh Tự Thủy quay đầu lại thấy tình cảnh kia không khỏi ngây ngẩn cả người, đau lòng thét lên: "Phượng Vũ. . . . . . Phượng Vũ. . . . . ."
Ngẩng đầu nhìn lên ban công lầu ba không khỏi dưới giường một nửa, khói mù lượn lờ, giống như có một bóng dáng thoáng qua. Một khối bê tông lớn đập vào chânLiên Phượng Vũ, máu tươi phun ra ngoài, nhiễm đỏ mặt đất, tạo thành một dòng máu đỏ chảy xuôi. . . . . . Nhìn thấy hình ảnh này mà phát hoảng, khiến cô lòng đau như dao cắt, nhưng giờ phút này Ninh Tự Thủy không để ý nhiều như vậy, chạy như bay đến bên cạnh hắn, quỳ gối bên cạnh hắn, cắn hàm răng đem khối bê tông nặng nề trên người hắn vứt đi. . . . . .
"A. . . . . ." Động tác của cô khiếnLiên Phượng Vũ rên rỉ khổ sở, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ. Đôi tay nắm hai chân của mình, giống như đang muốn chết.
Ninh Tự Thủy nắm thật chặt tay hắn, nghẹn ngào: "Phượng Vũ. . . . . ."
Hai tay ôm lấy cả người hắn đặt trên người mình, ngón tay vuốt ve hình dáng của hắn, nước mắt đảo quanh hốc mắt, tiếng nói run rẩy: "Phượng Vũ. . . . . . Phượng Vũ. . . . . ."
Khuôn mặt Liên Phượng Vũ mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc nào, hô hấp dần kém đi, ngón tay dính máu của mình, nắm lấy tay của cô. Dùng sức hít một hơi, khó nhọc nói: "Anh không sao, đừng. . . . . . Đừng khóc!"
Nếu như mà vì anh mà khiến em rơi lệ, anh tuyệt đối sẽ không để cho em khóc, bởi vì anh không thể bỏ em mà đi được!
Đầu khẽ nghiêng, Liên Phượng Vũ cũngbất tỉnh, tay buông lỏng bàn tay cô ra, trơ mắt nhìn nó rũ xuống, muốn bắt lại bắt không được, tâm tính thiện lương như bị lưỡi lê hung hăng xâm lược, nhưng không thể làm gì.
"Phượng Vũ. . . . . . Phượng Vũ. . . . . ." Giọng nói nghẹn ngào, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mặt hắn, ấm áp , lạnh bạc , đau lòng, bi ai. . . . . .
"Không tốt rồi! Đã xảy ra chuyện, người chết. . . . . ."
"Người chết. . . . . . Nhanh lên một chút, gọi điện thoại cấp cứu a. . . . . ."
Cách đó không xa công nhân đang thi công cũng cuống quýt chạy tới, giống như là kiến bò trên chảo nóng, nhưng trước khi xe cửu thương đến, ai cũng không dám đụng hắn.
Mà cô gái trước mắt quỳ trên mặt đất, khóc nói không ra lời, cũng không nhịn đượcquay đầu, không đành lòng nhìn một màn này.
"Phượng Vũ. . . . . . Đừng. . . . . . Đừng. . . . . ." Ninh Tự Thủy vỗ vỗ khuôn mặt của hắn, nước mắt tùy ý lan tràn hai bên má. Ngón tay vẫn vuốt ve gương mặt của hắn, lau đi bụi bậm cùng vết bẩn. Nước mắt rơi vào khóe mắt của hắn, dọc theo khóe mắt của hắn chậm rãi chảy xuống, giống như là hắn đang khóc!
Không muốn xa cách em. . . . . . Đừng ngủ say, Phượng Vũ, anh mở mắt nhìn em, nhìn em đi. . . . . .
Phượng Vũ, anh và em nói chuyện có được không. . . . . .
Ninh Tự Thủy cũng không biết Liên Phượng Vũ được cứu đi như thế nào, cũng không biết mình như thế nào lên xe cứu thương, nước mắt cứ chảy thẳng xuống dưới, không cầm được, giống như một loại phản ứng bản năng, giống như muốn đem nước mắt trong năm năm không chảy qua này mang ra hết, chảy một lần suy nhất.
Mãi cho đếnphòng cấp cứu bệnh viện, linh hồn Ninh Tự Thủynhư đang trôi dạt, bị bác sĩ y tá ngăn ở ngoài phòng phẫu thuật, dù cô có khẩn cầu bọn họ thế nào cũng không được vào. Ngơ ngác dựa vào vách tường, chậm chạp ngồi xuống dưới đất, khổ sở vùi mặt vào bàn tay, nước mắt theo kẽ hở chảy xuôi. . . . . .
Không cách nào dừng lại, hoàn toàn không có cách nào dừng. . . . . .
Nhiệt độ của Phượng Vũtrong lòng bàn tay cô dần dần biến mất, thân thể của hắn lạnh lẽo như vậy, dù cô có cầu xin thế nào hắn cũng không mở mắt nhìn cô một cái. . . . . . Hình như là đang giận cô, chính là không để ý tới hắn.
Cắn thật chặt ngón tay của mình, mãi cho đến khi cắn vào thịt, mùi máu tanh ở trong miệng không ngừng lan ra, lúc này mới khắc chế bản thân không khóc ra tiếng.
Nghe hỏi mà đến Trạc Mặc ôm Tịch Nhược vội vã chạy tới, thấy Ninh Tự Thủy chật vật không chịu nổi, Tịch Nhược cái gì đều cũng không để ý, trực tiếp từtrong ngực Trạc Mặcthoát ra. Chạy đến trước mặt cô, ôm cánh tay của cô nói: "Mẹ, đừng đau lòng. Chú Liên sẽ không có việc gì. . . . . ."
VUI LÒNG KHÔNG BẤM GỞI TRẢ LỜI VÀO TOPIC NÀY
viewtopic.php?f=142&t=318781&start=410
_________________
Tình yêu không vì ly biệt mà kết thúc
Truyện đang edit:
[HĐ]Đè một cái liền đính ước
[HĐ] Hôn nhân trí mạng: Gặp gỡ trùm máu lạnh (HTAC)
[CĐ] Nữ Chủ Thiên Hạ
Truyện hoàn:
[HĐ] Gặp gỡ nhân vật lớn hàng tỷ (HTAC)
[HĐ] Bà xã nghịch ngợm 10C
[HĐ] Thầy giáo sói hoang và học sinh cừu nhỏ
NútThanksỞ đây nè
|
Re: [Hiện đại] Hôn nhân trí mạng: Gặp gỡ Trùm máu lạnh - Kỷ Hy Yên - Điểm:12
☆, Chương 139: (4000+) (2)
Ninh Tự Thủy ngẩng đầu lên hốc mắt đỏ hồng toàn bộ là nước mắt, ánh mắt luống cuống nhìn con gái, không nói ra được lời nào. Tất cả trong đầu cô hiện giờ đều là hình ảnh Phượng Vũ nằm ở trong vũng máu, thật thê thảm, không có cách nào hô hấp!
Tại sao lại là Phượng Vũ, tại sao không phải là cô? Tại sao thương tổn như vậy lại rơi trên người Phượng Vũ?
Số mạng, tại sao lại không thể công bằng một chút?
Bàn tay nhỏ bé của Tịch Nhược lau khô nước mắt trên mặt cô , đau lòng nói: "Mẹ, đừng khóc. . . . . . Tịch Nhược ở tại bên cạnh người, chú Liên cũng sẽ một mực bên cạnh người."
Trạc Mặc rất tĩnh lặng đi hỏi thăm tình hình cấp cứu từ một y tá, sau đó đi mua đồ dùng rửa mặt cho Ninh Tự Thủy. Đặt ở trước mặt cô, giọng nói lạnh nhạt: "Dì rửa mặt đi, chú ấy ra ngoài cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng của dì như hiện giờ."
Ninh Tự Thủy sững sờ, mắt nhìn Trạc Mặc, cái ông cụ non mười bốn tuổi này, so với cô còn trấn định hơn.
Phòng cấp cứurốt cuộc cũng mở cửa, Ninh Tự Thủy đứng dậy, thậm chí ngay cả Tịch Nhược cũng không bận tâm, liền vội vàng chạy tới hỏi bác sĩ: "Tình huống của anh ấy thế nào?"
"Thật may là đưa tới kịp thời, cuối cùng vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Tối nay ở lại phòng đặt biệt quan sát một đêm, nếu như không có biến chứng khác có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường."
"Vậy hai chân anh ấy thì sao?" Ninh Tự Thủy vẫn không yên lòng, khối bê tông trầm trọng như vậy đè trên người hắn, có thể tạo thành di chứng cho hắn không?
"Xin yên tâm, mặc dù thương thế tương đối nghiêm trọng, nhưng không có tác động tới thần kinh, cho nên vấn đề không lớn, điều dưỡng một thời gian là có thể khôi phục. Chẳng qua nếu như lên trên một chút, vậy không chừng sẽ có di chứng, rất có thể khiến cậu ta liệt nửa người dưới."
Ninh Tự Thủy cắn môi dưới lần nữa, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Phượng Vũ không có việc gì, thật tốt quá!
Nhìn Liên Phượng Vũ bị người từ phòng cấp cứu đẩy tới phòng chăm sóc đặc biệt, hắn vẫn trong tình trạng hôn mê, vẻ mặt tái nhợt như tờ giấy, mang chụp dưỡng khí, tiều tụy không chịu nổi. Cách tấm thủy tinh, Ninh Tự Thủy lần nữa cắn môi dưới, thật vất vả mới khắc chế nước mắt của mình không rơi xuống.
Năm năm qua không có quá khứ, không có nhớ lại, cô tịch chỉ có một người, mà Liên Phượng Vũ vẫn một mực bên cạnh cô, dù cô có làm việc xấu, cũng không đối phát giận với cô, cũng không để ý cô tùy hứng làm bậy, một mực yên lặng bỏ ra, không cầu hồi đáp, thậm chí không cầu cô yêu. . . . . .
Trước đêm phải trở về, cô ở trong mưa quỳ cả đêm, Liên Phượng Vũ liền cùng cô quỳ cả đêm, vào thời điểm nguy hiểm nhất, hắn lựa chọn đẩy cô ra. . . . . .
Liên Phượng Vũ, tại sao? Tại sao lại đối tốt với em như vậy? Làm sao anh có thể vì em mà cả mạng sống cũng không cần? Tại sao có thể!
Ngón tay đặt trên cửa kính, để lại một dấu vết, ánh mắt không rời vẫn nhìn chăm chăm người bên trong, vô cùng sợ một giây tiếp theo hắn sẽ biến mất trước mắt của cô.
Trạc Mặc đứng ở sau lưng cô, ánh mắt nhìn theo hướng cô nhìn vào bên trong, mím môi nói: "Dì nên nghỉ ngơi một chút đi."
Ninh Tự Thủy giống như một cây gỗ, không có phản ứng.
"Dì không vì mình suy nghĩ, cũng phải vì Tịch Nhược suy nghĩ một chút. Huống chi. . . . . . Chú ấy cũng không hy vọng dì tự ngược đãi bản thân mình như vậy." Trạc Mặc một thân quần áo thoải mái, vẻ mặt căng thẳng, nhưng mà trên mặt lại có vẻ nghiêm túc. Hơn nữa mấy ngày này, hắn hình như lại cao lên, xem ra còn có mùi vị của người lớn.
"Dì vẫn luôn hy vọng Tịch Nhược không dính vào chuyện này, cũng không tự nhiên nhờ cháu nhúng tay. Nhưng bây giờ dì không có biện pháp, Trạc Mặc."
Giọng nói Ninh Tự Thủy khàn đục, lời nói đúng là nói với Trạc Mặc, ánh mắt vẫn nhìn Liên Phượng Vũ.
Trạc Mặc gật đầu: "Cháu hiểu, cháu sẽ giúp dì tra rõ chuyện này. Điều kiện tiên quyết là, xin dì để ý tới cảm thụ của Tịch Nhược."
Ninh Tự Thủy nghe được lới hắn nói, lúc này mới thu hồi ánh mắt. Con ngươi có chút mềm mại nhìn của hắn, thật là vui mừng: "Tịch Nhược gặp được cháu, là may mắn của cô. Hi vọng cô vẫn sẽ may mắn như thế!"
"Không." Trạc Mặc lạnh giọng phản bác: "Cháu mới là người may mắn đó! Là cô ấy, khiến cháu tìm được lý do sống tiếp."
Ninh Tự Thủy sững sờ, nhìn Trạc Mặc tiêu sái xoay người rời đi, bóng dáng nho nhỏ này ẩn chứa lực lượng vô cùng lớn. Lời nói của Trạc Mặc khiến cô kinh hãi hồi lâu, hồi lâu mới hiểu thì ra là Tịch Nhược đối với hắn mà nói đã quan trọng như vậy.
Tịch Nhược, đã trở thành mục đích sống của hắn!
Nếu như có một ngày Trạc Mặc bỏ qua mục đích sống của chính mình, như vậy người đau khổ nhất không phải là Tịch Nhược, mà chính là hắn.
Bởi vì người không có mục đích sống, không khác gì một người đã chết!
Ninh Tự Thủy cả đêm không có nghỉ ngơi vẫn lẳng lặng đứng bên ngoài phòng cấp cứu chờ trời sáng, qua mỗigiây thấyLiên Phượng Vũ ngủ saykhông có việc gì, đều sẽ cảm giác vô cùng tỉnh táo. Lo lắng đề phòng, lo lắng hãi hùng một đêm, rốt cuộc cũng đến lúc trên trời sáng, cho tới khi bác sĩ làm kiểm tra cho hắn lần nữa, tuyên bố hắn có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường, Ninh Tự Thủy lúc này mới buông lỏng.
Tịch Nhược quật cường không chịu trở bồi Ninh Tự Thủy, người nào khuyên can cũng không được, Trạc Mặc phóng túng đem cô ôm vào trong ngực, cũng ở bệnh viện vượt qua đêm dài lạnh lẽo. Đến lúc trời sáng, rốt cuộc bị Ninh Tự Thủy đổi trở về.
Mặc dù không tính là phòng bệnh VIP, nhưng phòng này coi như không tệ.giường bệnh, phòng tắm đơn còn có phòng nghỉ, hiệu quả cách âmrất tốt, đóng kỹ cửa lại liền không nghe thấy tiếng bước chân đi lại ngoài hành lang.
Ninh Tự Thủy canh giữ bên giường bệnh, đầu ngón tay lướt qua mi tâm của hắn, cánh mũi, môi mỏng, cằm. . . . . . Đáy mắt dâng lên chất lỏng ướt át, hai tay chống đỡ ở hai bên người hắn, trái tim run rẩy, cả khuôn mặt chậm rãi đến gần hắn, một khắc nhắm mắt lại kia, lạnh lẽo hôn vào trên trán của hắn.
Chuồn chuồn lướt nước, lướt nhẹ qua.
"Phượng Vũ, cám ơn anh vì em làm nhiều việc như vậy, cũng cám ơn anh không có bỏ lại em. Nhưng. . . . . . Anh có thể từ nay về sau không cần tốt với em như vậy không. . . . . . Em không có cách nào trả lại anh. Cho dù anh không cầu xin hồi đáp, em cũng không có cách nào chịu đựng anh đối tốt với em như vậy. . . . . ."
Ngón tay khẽ kéo gương mặt hắn sát vào khuôn mặt cô, nhiệt độ của cơ thể hắn cao hơn cô nhiều, xuyên thấu qua da thịt xông thẳng vào tim cô.
"Phượng Vũ. . . . . . Anh đối với em mà nói rất qua trọng rất quan trọng, phần quan trọng này có tình bạn có tình thân, duy chỉ không có tình yêu. Em đồng ý qua sẽ không để cho bản thân mình vùi lấp trong hiểm cảnh, nhưng anh lại muốn em đồng ý mà bản thân anh vùi trong hiểm cảnh, lần sau không nên đẩy em ra. . . . . . Có cái gì chúng ta cùng nhau đối mặt."
|