"Tiếp tục tìm". Kỷ Trà Thần lạnh lùng bỏ lại một câu, xoay người đi tới phòng làm việc của Thuộc Vũ Hiên.
Thuộc Vũ Hiên nhìn thấy hắn, vội vàng đem bệnh án của Ninh Tự Thủy cất xong, gật đầu: "Thế nào? Tới đây hỏi tôi, cô ấy chết chưa?"
Kỷ Trà Thần ngồi xuống, trong tay giơ lên cái túi màu vàng ném vào trên bàn. Môi mỏng nâng lên: "Giúp tôi xét nghiệm một lần nữa".
Trong ánh mắt Thuộc Vũ Hiên toát ra cổ quái, mở túi, nhìn thấy tờ xét nghiệm thì cả người đều ngây dại. Ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, lắc đầu: "Kỷ thiếu gia, anh đùa giỡn sao? Chuyện này. . . . . . chuyện này sao có thể?"
"Nhìn bác sĩ ký tên". Kỷ Trà Thần không nhìn hắn kinh ngạc, lạnh nhạt mở miệng.
Thuộc Vũ Hiên vội vàng lật xem tờ cuối cùng, chỉ nhìn thấy trên tờ giấy trắng sạch sẽ, chữ ký mạnh mẽ đanh thép: Dr. Chung.
"Lúc đầu là giáo sư Chung Tín Bách tự mình làm xét nghiệm? Vậy. . . . . . Cho nên. . . . . ." Thuộc Vũ Hiên hốt hoảng, lời nói không còn mạch lạc, ánh mắt nhìn Kỷ Trà Thần lạnh nhạt, nói không lên một câu hoàn chỉnh.
"Tôi muốn xét nghiệm một lần nữa. Rốt cuộc. . . . . . Tôi có thể có đứa bé hay không?" Giọng nói Kỷ Trà Thần vang lên, lạnh lẽo mười phần. Ánh mắt âm trầm nhìn hắn: "Tôi không cho phép có một phần sai lầm nào".
Thuộc Vũ Hiên thận trọng gật đầu: "Yên tâm, tôi hiểu. Sẽ sớm sắp xếp cho anh".
Khó trách, Kỷ thiếu gia một mực không chịu tin đứa nhỏ trong bụng Ninh Tự Thủy là của mình. Ở phương diện này, Dr. Chung có thể nói là rất uy tín, gần như chưa từng xuất hiện sai lầm. Nhưng ……chuyện Ninh Tự Thủy mang thai, rốt cuộc là báo cáo xét nghiệm của Kỷ thiếu gia có vấn đề, hay là …….Cô ấy thật phản bội Kỷ thiếu gia ? ? ?
Ánh mắt Kỷ Trà Thần cô đơn chuyển ra ngoài cửa sổ, đáy mắt ảm đạm. Đây là hắn cho Ninh Tự Thủy một cơ hội. . . . . . Nếu như báo cáo của giáo sư Chung sai lầm, hắn sẽ dùng nửa đời để đền bù cho mấy ngày nay tổn thương Ninh Tự Thủy; nếu như không phải …….
"Bác sĩ Thuộc. . . . . ."Ánh mắt Ninh Tự Thủy do dự, muốn nói lại thôi.
Thuộc Vũ Hiên phục hồi tinh thần lại, cười một tiếng: "Thế nào?"
"Điện thoại di động của anh có thể cho tôi mượn dùng một chút hay không?" Ánh mắt Ninh Tự Thủy thận trọng cầu xin hắn. Kỷ Trà Thần nhốt cô trong phòng bệnh, không có bất kỳ thiết bị truyền tin liên lạc bên ngoài. . . . . . Nhưng không biết tung tích của mẹ, cô không an lòng, vạn bất đắc dĩ chỉ có thể năn nỉ Thuộc Vũ Hiên mỗi ngày tới làm kiểm tra cho cô.
"Cô muốn tìm Kỷ thiếu gia? Hay là. . . . . ." Đáy mắt Thuộc Vũ Hiênchợt lóe lên phức tạp, giọng nói bình thường, cũng không có gì không đúng.
Ninh Tự Thủy rũ xuống rèm mắt, cắn môi, không nói một lời. gương mặt gầy gò, tái nhợt không khí sắc, nhìn cũng làm người ta lo lắng.
Thuộc Vũ Hiên hít sâu một hơi: "Thôi. . . . . . Nhìn dáng vẻ của cô cũng biết không thể nào tìm Kỷ thiếu gia, cùng lắm là. . . . . . để Kỷ thiếu gia biết, đánh tôi một trận" Từ túi áo khoác trắng, móc ra điện thoại di động của mình đưa cho cô.
Ninh Tự Thủy nhận lấy, ánh mắt cảm kích cười một tiếng: "Cám ơn".
"Không cần khách khí. Tôi sẽ chờ kiểm tra cho cô, cầm điện thoại đi! Nhớ đừng nhận cuộc gọi của bạn gái tôi". Thuộc Vũ Hiên cố ý trêu ghẹo, nói một câu.
Ninh Tự Thủy mím môi miễn cưỡng cười, gật đầu. Ánh mắt tiễn hắn rời đi, lúc này mới thận trọng mở địa chỉ trang web, đăng nhập hộp thư, tên và mật mã, phát một điện tín. Tay gắt gao cầm di động, nửa giờ sau vẫn không nhận được bất kỳ tin tức. Trong lòng bắt đầu lo lắng và hốt hoảng.
Mẹ, không phải mẹ đã xảy ra chuyện gì chứ? Tại sao không trả lời điện tín của con? Nhưng đây là phương thức liên lạc duy nhất giữa chúng ta !