Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!

Chương 8: Cạm bẫy dịu dàng



Vẻ mặt Bạch Kỳ không thay đổi, xử lý tốt vết thương cho Ninh Tự Thủy, thu dọn đồ đạc, ánh mắt quét đến điện thoại di động vừa cài đặt xong, hơi do dự nhưng nhịn không được lắm mồm: "Cô chủ, thiếu gia hận nhất bị lừa gạt phản bội, nhất là cô".

Ninh Tự Thủy nhìn đeo băng màu trắng sững sờ, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy khó hiểu. "Lời của cô là có ý gì?"

Kể từ khi cô gả cho Kỷ Trà Thần, Bạch Kỳ vẫn chăm sóc cuộc sống thường ngày của cô, mọi việc từ lớn đến nhỏ đều sắp xếp cho cô. Lúc đầu, cô cho rằng Kỷ Trà Thần đặt Bạch Kỳ bên cạnh cô giám thị cô, nhưng sau đó, lại thấy Bạch Kỳ ân cần, lễ phép, không có địch ý. Cô cũng từ từ buông xuống phòng bị. Nhưng Bạch Kỳ ở Kỉ gia đã bao lâu, đi theo Kỷ Trà Thần lâu hơn cô, cô ấy sẽ không duyên vô cớ nói nói nhảm với người.

Bạch Kỳ lắc đầu: "Không có ý gì. Hi vọng cô chủ nhớ hậu quả lần trước mà cô đã gặp." Nói vừa xong, cung kính hành lễ, rời đi.

Sắc mặt Ninh Tự Thủy từ từ tái nhợt, sau sống lưng cũng lạnh lẽo. Đó là chuyện đã xảy ra sau khi cô gả cho Kỷ Trà Thần nửa năm, cô không có cùng bất cứ ai đi ra ngoài, kết quả vẫn bị người bắt cóc. Lần đó, cô nhìn thấy Kỷ Trà Thần nổi giận lần đầu tiên, lần đầu tiên thấy hắn giết người; cũng là một lần đó, Kỷ Trà Thần muốn cô. Cơ hồ hành hạ cô cả đêm chưa ngủ, thiếu chút nữa chết rồi.

Từ đó cô cũng không dám một mình tùy ý rời khỏi Kỉ gia.

Nếu như có thể, cô vĩnh viễn không cần nhớ đêm kinh khủng như vậy. Đó là Kỷ Trà Thần trở thành ác ma cả đêm, cơ hồ không còn lí trí, không có nhân tính. Sau đó, nghe Đường Diệc Nghiêu nói, đó là lần thứ ba Kỷ Trà Thần mất khống chế trong 28 năm qua. Lần đầu tiên là lúc mẹ hắn chết, lần thứ hai là lúc cha hắn chết, lần thứ ba. . . . . . Chính là lúc cô gặp chuyện không may.

Điện thoại di động chấn động, lôi cô ra kí ức kinh khủng kia, nhận điện thoại, nghe thấy giọng nói quen thuộc: "Thủy Thủy, gần đây có khỏe không?"

"Mẹ. . . . . ." Ninh Tự Thủy nghe được giọng nói của mẹ, nhất thời hốc mắt đỏ lên, tất cả uất ức xông lên đầu thật là muốn nói cho mẹ, nhưng cô làm sao mở miệng.

"Thế nào? Có phải Trà Thần khi dễ con hay không?"

"Không có, con rất khỏe! Mẹ không cần lo lắng, hắn đối với con cũng rất tốt". Ninh Tự Thủy vội vàng đáp lời. Cô không thể để cho mẹ lo lắng vì mình, cho dù thật sự nghĩ có một người có thể nghe cô nói.

"Mẹ cũng mong thế. Trà Thần, đứa bé này rất biết săn sóc người, gả cho hắn là phúc của con. Con phải chăm sóc hắn thật tốt, không nên hẹp hòi, có biết không?"

"Vâng, con biết rồi". Ninh Tự Thủy cắn môi, đè nén kích động muốn khóc. Mẹ là người thân duy nhất trên thế giới này của cô, nhưng kể từ lúc gả cho Kỷ Trà Thần, có thể số lần gặp mẹ càng ngày càng ít đi. Hắn không thích cô ra khỏi nhà, không thích cô tiếp xúc với người xa lạ, thậm chí không cho cô gặp mẹ.

"Tốt lắm, không quấy rầy con". Ninh mẫu không nói nhiều, cắt đứt điện thoại.

Ninh Tự Thủy cầm điện thoại di động, trong ống nghe truyền đến tiếng đô đô chói tai và nguội lạnh; cho dù trên thế giới này, người thân duy nhất cũng đứng về phía Kỷ Trà Thần, cho dù mình nói, sợ rằng mẹ cũng chỉ tin tưởng Kỷ Trà Thần, mà không phải là mình.

Hết cách rồi, ba năm nay Kỷ Trà Thần đối với cô thật tốt quá, ngay cả mẹ của cô cũng chăm sóc chu đáo, không có nửa phần chậm trễ. Mỗi lần mẹ gọi điện thoại đến đều hỏi cô có hẹp hòi với hắn hay không.

Kỷ Trà Thần, Kỷ Trà Thần, ba chữ này giống như ngọn roi quấn chặt quanh người cô, siết trái tim co rút, đau đớn. Kỷ Trà Thần, anh có biết không, em thật sự yêu anh. Thật sự sa vào cạm bẫy dịu dàng của anh, không cách nào kềm chế được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.