Hôn Nhân Trọng Sinh Cao Một Trượng

Chương 1



"Tiểu yêu tinh, em thật sự mềm mại." Đỗ Tư Tuấn giơ tay lên ngắt lấy ngực của Dung Thi một cái.

"Đáng ghét, so với chị họ của em thì em mềm mại hơn sao?" Lời nói hồn dỗi bật ra từ đôi môi đỏ thắm của Dung Thi.

"Này còn phải so sao, chị họ em làm sao lão luyện như em, thật muốn ăn em bây giờ." Hắn cắn lên đôi môi đỏ mọng của cô ta một cái.

"Ưm...anh thật hư hỏng, không phải là chơi ngán chị em rồi đấy chứ?" Dung Thi đẩy người đang xâm lược ở trên miệng cô ta ra.

"Cũng gần giống vậy, vài năm này anh đã không còn cảm giác gì với cô ta nữa."

"A, vậy sau này chắc anh cũng sẽ không còn cảm giác gì với em nữa rồi." Nghe nói như thế, khuôn mặt của Dung Thi tỏ ra cứng đờ.

"Bảo bối, em với chị em không giống nhau, anh thật sự thích tính hoang dã của em." Đỗ Tư Tuấn lại đè lên lần nữa.

Sau đó hai người lần lượt tiến hành những màn hôn môi điên cuồng. Có lẽ nếu nơi này không phải là hành lang của hội sở, thì những màn mà Dung Huỷ San được thấy sẽ không chỉ có nhiêu đó thôi đâu. Cô đã không thể tiếp tục nhìn những màn sau đó, nhưng mà muốn cô đi ra ngoài quát mắng đôi cẩu nam nữ kia, cô lại không có can đảm.

Hồn bay phách lạc xoay người rời khỏi nơi đó, trong đầu cô luôn quanh quẩn mấy lời nói của Đỗ Tư Tuấn, "Chị em sao có thể lão luyện như em", "Anh rất thích tính hoang dã của em". Cô già rồi sao? Nhưng rõ ràng cô chưa tới hai mươi bốn tuổi mà, nhưng mà nếu so sánh với Dung Thi, người mới hai mươi tuổi thì quả thật cô đã già rồi. Cô thật sự không bao giờ nghĩ Dung Thi và Đỗ Tư Tuấn lại ở cùng nhau. Là Dung Thi quyến rũ? Hay là Đỗ Tư Tuấn dụ dỗ? Nói tóm lại, mặc kệ như thế nào, bọn họ thật sự quá xấu xa.

Tình cảm hơn hai năm, đối với Đỗ Tư Tuấn là chân thật hay vừa mới bắt đầu đã là giả dối? Nếu như giả dối thì hắn ta nhẫn nhịn cũng quá cực khổ rồi. Có lẽ sau này còn có chán ghét nữa? Chuyện này bắt đầu từ khi nào. Thật sự nếu hắn chán ghét Dung Huỷ San, cần gì phải vất vả giả dối như vậy, cứ quang minh chính đại nói chia tay, có lẽ đối với cô mà nói là một loại giải thoát rất tốt.

Giờ phút này Dung Huỷ San đã hiểu rõ cuộc đời của cô cũng chẳng phải thuận buồm xuôi gió gì. Ông trời cũng chẳng phải thật sự thiên vị cô, cô đã hạnh phúc hơn hai mươi mấy năm, rốt cuộc cũng đến lúc nên phải trả tội rồi. Nghĩ như vậy hình như cô cảm thấy cảm xúc của mình đã trở lại bình thường, cuộc đời chỉ đơn giản như vậy, đầy những cơn sóng nhấp nhô và gập gềnh. Nhưng mà tình cảm cố gắng trong hai năm, làm sao cô có thể dễ dàng từ bỏ. Đối với Đỗ Tư Tuấn, cô thật sự yêu hắn, nếu không thì làm sao cô lại dự định kết hôn với hắn chứ.

Cứ đần độn ngây ngô như vậy, Dung Huỷ San không biết mình đã đi ra khỏi cửa chính của hội sở, nhưng cô vẫn không có ý dừng lại. Thế cho nên cô cứ tiến lên từng bước, cứ bước từng hồi cho đến khi đi ra ngoài đường lớn, dòng xe chạy qua chạy lại rất nhanh. Thế mà không có ai xung quanh chạy ra nhắc nhở cô.

Lúc cô hồi phục lại tinh thần, thì đã nhìn thấy đèn xe chói mắt đang phóng về phía mình, lúc này thì đã không kịp tránh. Không có cách nào tránh khỏi, cô liền bị xe đụng ngã xuống, trong nháy mắt cô không khỏi nghĩ có phải thân thể của mình sẽ nát vụn hay không.

Dung Huỷ San không biết rằng thân thể của cô không hề nát vụn. Không bao lâu sau, cô đã được xe cứu thương đưa tới bệnh viện cấp cứu. Tuy rằng nhìn qua thì thân thể vẫn hoàn chỉnh, không có xuất hiện tình trạng tay chân đứt lìa, nhưng trong thân thể thì đã bị phá huỷ rồi. Xương bị nghiền nát, nội tạng trong cơ thể bị đè ép, bác sĩ đang cấp cứu cho cô cũng không chịu được mà nôn mửa.

Dung Huỷ San không muốn chết. Quả thật trước đây không lâu cô đã bị đả kích rất lớn, nhưng như vậy không có nghĩa là cô đã mất đi ý chí sinh tồn. Cho nên ý niệm muốn sống của cô vẫn rất mãnh liệt, nhưng thân thể gần như bị huỷ đi của cô đã không thể níu giữ linh hồn. Bởi vì nóng lòng muốn cấp cứu, nên không có chích thuốc tê, lúc bác sĩ động dao trên người cô, nỗi đau đớn thấu xương và kịch liệt đã làm cho linh hồn không thể khống chế của cô nhảy ra ngoài.

Nhìn thân thể thê thảm của mình như vậy, Dung Huỷ San nhắm nghiền hai mắt lại. Có lẽ cô thật sự muốn chết, nhưng cô vừa lại không muốn chết, cô cố gắng kiềm chế linh hồn mình phiêu tán, chỉ vì muốn ở lâu thêm một lúc nữa.

Đột nhiên có một lực hút mạnh mẽ hút cô đi, cô xuyên qua một bức tường, hình như là đi tới một phòng phẫu thuật khác. Không đợi cô ngắm nhìn xung quanh, cô đã bị hút vào một thân xác xa lạ. Cô lập tức cảm thấy như phổi tràn đầy nước, làm cho cô không có cách nào hô hấp để sống. Chẳng lẽ cô vì không hít thở được mà chết sao? Này cũng quá xui xẻo rồi đấy, chết mà còn được chết những hai lần.

"Thành công rồi, cô ấy đã bắt đầu hô hấp rồi!" Một tiếng thét chói vang lên bên tai cô, làm cho cô bị ù cả tai, nhưng hô hấp cũng đã dần trở lại bình thường.

Phổi chứa nước cũng không chảy nữa, nhưng mà hai tay đang đè lên người cô vẫn không thả, cô có cảm giác như nội tạng của mình gần như muốn văng ra ngoài. Khi gần chạm tới sức chịu đựng của cô, thì tay cũng ngừng lại. Thật là tốt, có phải cô đã được sống lại không, cô cảm thấy hô hấp và tim mình đã dần trở lại bình thường nên đã chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn ngủ say cô lại quay về hai năm trước. Khi cô tự nhận mình là một người may mắn, ông trời đã sinh ra một người như cô. Từ nhỏ đến lớn có cha mẹ yêu thương, học tập cũng thuận buồm xuôi gió. Tuy đã học tới năm thứ ba đại học mà vẫn chưa có một mối tình nào, so với vài người ở trong phòng có nhiều kinh nghiệm phong phú về tình yêu, thế giới tình cảm của cô quả thật rất trống rỗng. Nhưng mà cô tuyệt đối không lo lắng về vấn đề đó. Thật ra từ trung học cho tới bây giờ, cô không có thiếu bạn học nam theo đuổi và bày tỏ tình cảm với cô, nhưng sự xuất hiện của bọn họ không có làm cho cô động tâm. Cho nên đối với cô tình yêu là một mơ ước đặc biệt. Cô tưởng chỉ cần cô mãi chờ, thì sẽ có một người đàn ông làm cho tim cô đập mạnh xuất hiện.

Cô không biết lần đầu cô gặp Đỗ Tư Tuấn là lúc nào, nói chung ấn tượng đầu tiên của hắn đối với cô là hắn đang cầm một bó hoa hồng xuất hiện dưới lầu ký túc xá của cô. Cô tưởng hắn là một người không quen nên tính vòng qua thì bị hắn gọi lại.

"Dung Huỷ San."

"Hả?" Cô nghe thấy phía sau có người gọi tên cô, cô buồn bực xoay người lại. Xuất hiện trước mắt đầu tiên là bó hoa hồng kia, và một người đàn ông ăn mặc gọn gàng.

"Anh muốn làm bạn trai của em." Nói xong, Đỗ Tư Tuấn đưa bó hồng cho cô.

Không thể không thừa nhận, lúc đó cảm giác đầu tiên của Dung Huỷ San là 'tầm thường'. Cách biểu lộ tình cảm như vậy quả thật không có tí sáng tạo nào, một chút thành ý cũng không có. Huống hồ cô cũng chẳng nhận ra hắn, cho nên không thèm nói câu nào mà xoay người đi mất. Lúc đó cô không có để ý đến hoa tươi và người phía sau lớn lên trông như thế nào.

Lần thứ hai gặp mặt, Dung Huỷ San bị Đỗ Tư Tuấn ngăn ở trước phòng học. Khi cô mới học xong khoá học yêu thích của mình, đang lề mề thu dọn đồ đạc, nên đợi đến khi cô thu dọn xong bước ra khỏi phòng học, thì trong phòng học đã không còn ai nữa.

"Dung Huỷ San."

"Anh là?" Trong đầu cô hình như là có chút ấn tượng với người đàn ông có khuôn mặt đẹp ở trước mặt, nhưng mà lại không nhớ rõ là ai.

"Em không nhận ra anh sao? Thật sự là không nhận ra anh." Đỗ Tư Tuấn bị câu hỏi của cô chọc tức không nhẹ, thật ra hắn vốn bị cô xem như không khí rồi.

"Tôi cần phải nhớ anh sao?" Dung Huỷ San không hiểu tại sao người xa lạ ở trước mặt này lại hỏi như vậy.

"Cần chứ!" Đỗ Tư Tuấn cực kỳ giận dữ, "Bởi vì mấy hôm trước anh mới biểu lộ tình cảm của mình với em."

Nhờ sự nhắc nhở của hắn, Dung Huỷ San liền nhớ lại chuyện xảy ra ở dưới lầu ký túc xá hôm đó, "A, tôi nhớ ra rồi."

Đỗ Tư Tuấn đối với biểu hiện bây giờ của cô thật sự rất hài lòng, "Tốt, vậy bây giờ chúng ta đi ăn cơm thôi." Hắn làm như chuyện đương nhiên kéo tay cô đi ra ngoài.

Dung Huỷ San gạt tay hắn ra, "Này, anh làm gì vậy hả, tại sao lại muốn cùng đi ăn cơm với tôi?"

"Tất nhiên là đi hẹn hò rồi." Đỗ Tư Tuấn bất mãn nhíu mày.

"Tôi nói sẽ hẹn hò với anh lúc nào hả, có phải anh có vấn đề gì không đấy?" Dung Huỷ San cũng bị hắn ta chọc giận, giọng nói cũng đột nhiên to hơn.

Đỗ Tư Tuấn lo lắng cứ như vậy thì sẽ bị cô ép, không biết nên trả lời ra sao. Dung Huỷ San thấy hắn ta không nói câu nào mà chỉ ngẩn người, liền cảm thấy đầu óc của hắn ta có bệnh, nghiêng người vòng qua hắn rời đi.

Đỗ Tư Tuấn nhìn thấy bóng lưng mang cặp của Dung Huỷ San dần đi xa, trong lòng cảm thấy cô gái này càng ngày càng thú vị. Lần đầu nhìn thấy cô là ở một giao lộ lân cận cổng đại học S. Giao lộ này có rất nhiều xe cộ chạy tới chạy lui. Ngày đó xe hắn đang chờ đèn xanh ở phía sau, chờ thật lâu cũng không thấy xe đạp ở phía trước có động tĩnh, hắn khó hiểu mở cửa xe xuống nhìn ra ngoài, thì phát hiện có một bà cụ đang tìm cái gì đó ở trên đường dành cho người đi bộ, đi tới đi lui. Chỉ có mấy xe đang đứng chờ cảm thấy rất sốt ruột, còi cứ vang lên từng hồi.

Bà cụ vừa đi qua thì đèn xanh cũng sắp chuyển sang đèn đỏ, trong dòng xe cũng có mấy tài xế có tính không tốt, đợi không được nên rất bực mình, kéo cửa kính xuống dùng những lời nói thiếu lễ phép chữi bới bà cụ, cho dù bọn họ biết như vậy cũng chẳng có ích gì.

Đột nhiên có một bóng dáng xinh xắn không quan tâm gì hết chạy vọt tới đường dành cho người đi bộ, cô vội vàng đến bên người bà cụ, nhẹ nhàng đỡ bà cụ và dìu bà qua bên kia đường rất nhanh. Sự xuất hiện của cô làm cho mắt của Đỗ Tư Tuấn sáng lên, chờ đến khi dòng xe lại bắt đầu chuyển động lần nữa, xe của hắn tự nhiên chạy dọc bên đường. Lần này thì hắn thấy rõ khuôn mặt của cô, bộ dáng học sinh, khuôn mặt xinh đẹp, vóc người nhỏ nhắn, cúi đầu nói cái gì đó vào tai bà cụ.

Không biết vì sao vài ngày sau đó, trong đầu của Đỗ Tư Tuấn luôn hiện lên hình ảnh ngày đó. Hắn là một người chưa bao giờ cần kiềm chế tình cảm của mình, nếu bản thân có tình cảm với cô, như vậy thì theo đuổi thôi, dù sao hắn đối với bản thân luôn có một sự tự tin tuyệt đối. Phái người đi thăm dò một phen, vừa điều tra miệng vừa có hình ảnh, rốt cuộc đã tra ra được thân phận của cô, quả nhiên là học sinh của đại học S. Nhưng mà nhìn mặt mày trẻ con như vậy mà đã là học sinh năm ba rồi.

Vì thế mới có lần đầu tỏ tình ở dưới ký túc xá. Đỗ Tư Tuấn cho rằng là cô gái nhỏ thì chỉ cần đưa bó hoa hồng là sẽ thu phục được, cũng không cần phải tốn sức, nào biết anh còn chưa bị từ chối thì đã bị cô xem như không khí. Hắn về đến nhà suy nghĩ mãi mới đưa ra được kết luận là cô gái nhỏ đang ngượng ngùng, xấu hổ không dám chấp nhận ngay lúc đó, nhưng thật ra trong lòng đã đáp ứng rồi. Vì thế nên mới có chuyện lần này hắn kiếm cô đi ăn cơm.

Nhưng sự thật lại không phải như hắn suy nghĩ, cô rõ ràng vẫn không nhận ra hắn, không phải cô xấu hổ mà là cô không chấp nhận hắn. Cô gái này hình như không có giống với mấy cô gái mà hắn đã từng tiếp xúc trước đây, cho tới bây giờ những cô gái khác luôn đối với hắn ôm ấp yêu thương, ngoại trừ nhìn trúng tiền bạc của hắn, cũng coi trọng ngoại hình của hắn. Nói tóm lại, mọi nhân tố hội tụ ở trong đầu của Đỗ Tư Tuấn, làm cho hắn dâng lên một ý niệm mãnh liệt--hắn muốn chiếm lấy cô gái này. Hắn không tin dựa vào tư chất và điều kiện của hắn mà lại không chiếm được một con bé học sinh ra đời sau hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.