Hôn Nhân Trọng Sinh Cao Một Trượng

Chương 13



“Phòng của anh chỉ có một cái giường, tuy là không nhỏ, nhưng em có chắc là em muốn ngủ với anh hay không?” Nếu cô đã hòa phóng như vậy, đương nhiên là Đồng Hàn Thành cũng không ngại.

“Tôi tôi…ai nói tôi muốn ngủ với anh, làm sao tôi biết được phòng anh chỉ có mỗi cái giường, ngay cả sofa cũng không có.” Cô không biết sao mà não mình nóng tới mức đồng ý mẹ Đồng để giải vây cho anh, sớm biết như vậy thì cứ im lặng để Đồng Hàn Thành tự trả lời. Bây giờ thì tốt rồi, cô tự đẩy mình vào rọ, thật sự là tìm không ra cách giải.

“Anh cần sofa để làm gì, cũng không phải là phòng khách.”

“Thùng thùng thùng.” Ngoài cửa đột nhiên vang lên âm thanh.

“Anh hai, em có thể vào không?” Thì ra là Đồng Phi Phi đang gõ cửa.

“Vào đi.”

“Ha ha, anh và chị dâu đang lén lút nói chuyện gì đấy, không nói ở dưới lầu mà còn chạy vào đây nói.” Đồng Phi Phi bước hai ba bước tới trước mặt Đồng Hàn Thành, chỉ vào mũi anh hỏi.

Đồng Hàn Thành phất tay đẩy ngón tay đang chỉ vào mình ra, “Không có chuyện gì cả.”

Nhìn thấy bộ dáng Đồng Hàn Thành bị chỉ tay vào mũi hỏi, Trình Cốc Tâm nhịn không được cười khẽ, không ngờ Đồng Phi Phi lại không sợ anh chút nào, rất có khí thế khi dễ anh. Nếu cô cũng có can đảm như Đồng Phi Phi, về sau sống chung với Đồng Hàn Thành chắc rất tốt.

Chỉ là cười nhẹ, nhưng hai anh em vẫn nghe được. Vì thế Đồng Phi Phi không vừa lòng chống nạnh nói, “Anh hai anh xem đi, chị dâu đã cười rồi, chắc chắn là anh có chuyện gạt em.”

Đồng Hàn Thành đâu có biết Trình Cốc Tâm cười vì chuyện gì, anh chỉ biết cô em họ này mà quấn lấy là không tốt, hễ là chuyện cô ấy muốn biết, mặc dù là dùng cách nào, chắc chắn cũng sẽ tìm ra. Anh vốn nghĩ chỉ cần nói qua loa cho qua chuyện với cô em họ này, dù sao bọn họ nói chuyện gì thì là bí mật giữa hai người, sao Trình Cốc Tâm lại không phối hợp với anh một chút.

Nhìn thấy vẻ mặt chau mày của Đồng Hàn Thành, Trình Cốc Tâm đã biết mình cười sai rồi, “Phi Phi, anh hai của em không có lừa gì em đâu.”

“Vậy sao hai người chạy lên lầu sớm để làm gì?” Phi Phi dùng ánh mắt đầy nghi ngờ do dự nhìn giữa hai người, bọn họ ngủ cùng với nhau nên cô rất khó tin lời nói của hai người.

“Ừ thì…chị muốn anh hai em dẫn chị lên lầu xem thử phòng lúc trước của anh ấy.” Cô gái nhỏ này thật sự là muốn hỏi tới cùng, Trình Cốc Tâm cảm thấy có chút chống đỡ không nổi.

“À, chị dâu, chị muốn biết thêm nhiều chuyện lúc còn nhỏ của anh ấy phải không?” Đồng Phi Phi lúc nào cũng có thể lý giải một câu bình thường của cô thành một góc độ rất mờ ám.

Lần này thì Đồng Hàn Thành đang không vui cũng nở một nụ cười.

Đối mặt với hai gương mặt tươi cười giống nhau của hai anh em họ, mặt Trình Cốc Tâm đỏ từ cổ lên tới tai.

“Chị dâu, em lén nói cho chị biết…” Đồng Phi Phi còn cố ý để miệng cô kề sát tai Trình Cốc Tâm, “Phòng này không có gì hay để xem đâu, muốn biết chuyện hồi nhỏ của anh hai thì cứ hỏi em, chuyện gì em cũng biết cả.”

Lời này thật sự làm cho Trình Cốc Tâm từ đỏ tai chuyển sang đỏ mặt. Hai người che miệng nói nhỏ ở trước mặt anh, mặt vợ thì cứ đỏ bừng, Đồng Hàn Thành thật sự rất tò mò không biết em họ đã nói gì với vợ mình, “Phi Phi em đang nói cái gì vậy?”

“À, anh hai, việc này không nói cho anh biết đâu, đây là chuyện bí mật phụ nữ giữa chị dâu và em.” Đồng Phi Phi đắc ý nói, “Đi thôi chị dâu, chúng ta xuống lầu nói chuyện tiếp, em thật sự có rất nhiều chuyện muốn nói với chị.” Cô thuận thế kéo tay của Trình Cốc Tâm, lúc đi qua Đồng Hàn Thành, cô hào khí vỗ vai anh.

Đồng Phi Phi đã nói rất chuyện hồi nhỏ và chuyện xấu của Đồng Hàn Thành cho Trình Cốc Tâm nghe. Ví dụ như, lúc anh đi nhà trẻ, không nghe lời cô giáo bảo nắm tay một bạn nữ, cô bé gái đó thấy những bé gái khác đều có một bé trai nắm tay, nhưng chỉ có bé là không có ai nắm tay, liền cho rằng bộ dáng mình lớn lên không xinh đẹp, nên mở miệng khóc to, mặc kệ cô giáo dỗ thế nào cũng không được. Sau đó cậu bé Đồng Hàn Thành đành phải thuận theo yêu cầu của cô giáo nói với bé gái kia ‘Bộ dáng của cậu rất đẹp’, thì cô bé kia mới nín.

“Chị dâu, chị xem đi, ngay từ nhỏ anh của em đã không biết lừa bé gái là như thế nào.” Đồng Phi Phi còn không quên khinh thường một câu.

Nói thêm một ví dụ nữa, lúc anh học tiểu học, nguyên nhân vì hôm đó là chủ nhật mà anh không đồng ý tham gia cuộc thi toán học hạng nhất. Nhưng cô giáo đã báo danh cho anh rồi, cũng gửi gắm kỳ vọng rất lớn đối với anh. Cuối cùng thậm chí cô giáo tới nhà mời mọc anh, anh cũng vẫn không đồng ý. Vào ngày thi đó, anh lại ở nhà làm bài tập toán. Sau này cô giáo biết chuyện này đã xém chút nữa là tức muốn hộc máu.

“Anh trai em thật sự cũng quá đáng rồi.”

Trình Cốc Tâm cũng cảm thấy như vậy, tính quá đáng của Đồng Hàn Thành đã có khi anh còn học tiểu học, không nể mặt cô giáo, xem ra tính khí này cũng rất ngang ngược.

Còn một ví dụ khác như, lúc anh lên trung học, anh rất cao, khuôn mặt cũng bắt đầu có chút anh tuấn và khí khái anh hùng, trổ ra toàn bộ tài năng ở trong đám con trai. Hơn nữa thành tích học tập cũng rất nổi bật, tự nhiên cũng có nhiều bạn học nữ theo đuổi. Lúc đó những bạn nữ còn tương đối khá rụt rè e ngại, cách thổ lộ cũng rất khó nhận biết. Phần lớn đều là tặng quà tặng thư, nhưng Đồng Hàn Thành cũng chưa từng nhận, tất cả đều bị từ chối thẳng thừng ngay trước mặt, nói mấy câu như ‘tôi không cần mấy thứ này’.

“Chị dâu, anh em một chút cũng không hiểu phong tình, thật là ngốc…” Thật ra Đồng Phi Phi kém Đồng Hàn Thành tới mười tuổi, lúc Đồng Hàn Thành lên tiểu học là cô cũng vừa mới sinh ra, còn lúc anh lên trung học, thì cô vẫn còn chưa hiểu chuyện. Cho nên những chuyện này đều là cô nghe nói. Nhưng mà nghe nói thì cũng không có trở ngại về tính chân thật của nó, bởi vì những chuyện xưa này là cô nghe từ nhỏ nên mưa dầm thấm đất. Lúc rảnh rỗi mẹ cô và thím của cô, thậm chí còn có cả bà nội cô, trong lúc vô ý đã kể những chuyện lý thú này.

Nhưng sau này anh tốt nghiệp liền vào trường quân đội, sau đó thì lúc nào cũng ở trong quân đội. Có rất nhiều chuyện ngay cả người trong nhà cũng không biết. Huống hồ một năm bọn họ gặp mặt anh không tới mấy lần.

Nghe cô kể những chuyện này, Trình Cốc Tâm có một ý nghĩ khác, hình như Đồng Hàn Thành cũng là một người rất thú vị. Hơn nữa trong đầu cô lại hiện lên vài cảnh tượng, một bé trai nghiêng đầu không muốn nắm tay bé gái, một cậu học sinh ngồi trước bàn làm bài tập, một cậu học sinh mặt không có biểu cảm từ chối tất cả các món quà của các bạn học nữ… “Phốc”, Trình Cốc Tâm nghĩ đi nghĩ lại, cô không kìm được lại cười khẽ ra tiếng.

“Chị dâu, có phải chị cũng cảm thấy anh hai rất ngốc hay không.” Đồng Phi Phi rốt cuộc cũng cảm thấy cô đã tìm được bạn tri âm.

Ngốc sao? Đồng Hàn Thành như vậy một chút cũng không ngốc, chỉ có điều đối với chuyện tình cảm anh có chút chậm chạp, “Không có, chị chỉ cảm thấy hồi nhỏ anh ấy rất đáng yêu.” Ý cười ở trên mặt của Trình Cốc Tâm vẫn không giảm.

“Đáng yêu? Sao em không thấy như vậy, rõ ràng là ngốc mà…À em hiểu rồi, chị dâu cái này người ta gọi là yêu ai thì yêu cả đường đi.” Cô nhướng mày đưa mặt tới trước mặt Trình Cốc Tâm, cẩn thận nhìn Trình Cốc Tâm, chờ cô ấy thừa nhận đây là sự thật.

Bị nhìn chằm chằm như vậy, Trình Cốc Tâm nổi cả da gà, cô em họ này không phải là người lương thiện gì, về sau có nói chuyện trước mặt cô ấy thì phải uốn lưỡi trước, bằng không chỉ một câu cũng bị cô ấy hiểu sai.

“Phi Phi, sao dẫn chị dâu ra sân làm gì, muốn nói gì thì cứ nói ở trong phòng khách đi.” Mẹ Đồng kịp thời xuất hiện.

“Thím, con chỉ muốn nói chuyện riêng với chị dâu một chút thôi, trong phòng khách có anh hai, còn có chú nữa.” Đối với đại nhân, cô luôn tự giác biết mình nên làm nũng.

“Nói chuyện riêng gì chứ, ta đoán chắc con đang nói xấu anh hai con chứ gì.” Quả nhiên mẹ Đồng cũng là người hiểu chuyện.

“Thôi được rồi, vậy chờ đi, thím có chuyện muốn nói với chị dâu con.” Bây giờ mẹ Đồng cũng không bị cô làm nũng nữa, “Cốc Tâm à, con và Hàn Thành kết hôn có chút vội vàng, đối với chuyện này chúng ta cảm thấy rất áy náy.”

“Mẹ, mẹ không cần phải nghĩ như vậy.” Lời nói này làm cho lòng của Trình Cốc Tâm có chút hoảng sợ.

“Thật ra là như thế này, lúc các con kết hôn ngay cả một tấm ảnh cưới cũng không có. Cho nên mẹ và ba con đã thương lượng, cho chúng con đi chụp ảnh cưới bù.”

“Mẹ, con không cần mấy thứ này đâu.” Bọn họ chẳng qua chỉ là kết hôn giả, chụp ảnh cưới thì quá lãng phí, sau này sẽ cảm thấy rất xấu hổ.

Ý tứ của mẹ Đồng rất kiên quyết, “Không được, chúng ta không thể để con chịu tủi thân vì chuyện này được. Vừa hay ngày mai con và Hàn Thành đều rảnh, mẹ đã giúp bọn con liên hệ với studio áo cưới rồi.”

“Thím, ngày mai anh hai và chị dâu đi chụp ảnh cưới sao, con có thể đi theo không?” Nghe được tin tức này, Phi Phi lập tức rất hứng phấn.

“Con đừng có đi, con đi chỉ thêm rắc rối thôi.”

“Thím”, Phi Phi quấn lấy bên cạnh mẹ Đồng, “Con làm sao lại thêm rắc rối chứ, con có thể giúp chị dâu thay quần áo, xách cái này cái nọ. Dù sao có cái gì nặng thì cứ để cho con, hơn nữa người ta chưa bao giờ thấy người khác chụp ảnh cưới là như thế nào, nên rất muốn đi xem.” Vì muốn đạt được mục đích, Phi Phi thật sự dốc hết sức mình.

“Được rồi, vậy con đi đi, nhưng con phải bảo đảm con không được gây thêm rắc rối đó.” Chống không nổi sự đeo bám dai dẳng của Phi Phi, mẹ Đồng chỉ còn cách đáp ứng.

Hai người một hỏi một đáp, Trình Cốc Tâm không tìm thấy cơ hội để xen vào nói không.

***

“Phòng của anh có phòng tắm, em đi tắm rửa trước đi, đây là đồ của em.” Trình Cốc Tâm mới vào phòng thì thấy Đồng Hàn Thành đưa quần áo cho cô, một bộ đồ ngủ và một bộ nội y, bày ra trước mắt cô, quan trọng hơn là, bộ đồ ngủ này và bộ anh đang mặc là cùng một bộ, mà nội y rõ ràng là màu hồng.

Cô bị làm khiếp sợ nói năng có chút lộn xộn, “Này…bộ quần áo này anh ở đâu mà có?” Cô rất khó tưởng tượng Đồng Hàn Thành tự biến ra những thứ xấu hổ này.

“Ừm…là mẹ chuẩn bị đấy, đoán chắc là bà đã chuẩn bị để chúng ta ở lại đó.”

Hô, Trình Cốc Tâm thở dài nhẹ nhõm, mấy thứ này hoàn toàn không có quan hệ với Đồng Hàn Thành. Nhưng mấy thứ này lại bày ra rất chói mắt, cô đành phải nhận nó, rồi chạy nhanh vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa xong, vấn đề lại xuất hiện, bọn họ nên sắp xếp chuyện ngủ như thế nào đây, tới giờ vẫn không có cách. Trình Cốc Tâm đứng ở trước cửa phòng tắm, nhìn Đồng Hàn Thành đang ở trên giường lật sách, bước chân lại không di chuyển được.

Đã sớm nghe thấy tiếng mở cửa nhưng sau đó vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, Đồng Hàn Thành nghi hoặc ngước mắt lên nhìn. Phát hiện vợ anh lại đứng im lặng ở chỗ không xa, vẻ mặt rối rắm không biết đang nghĩ cái gì.

“Khụ khụ.” Anh ho hai tiếng, “Em không tới đây ngủ sao?”

“Đồng Hàn Thành, anh còn chăn gối khác không, tôi muốn ngủ ở dưới đất.” Đây là cách duy nhất mà cô có thể nghĩ tới.

“Trong phòng anh chỉ có một cái chăn thôi, những cái chăn khác thì đi hỏi mẹ đấy.”

Cách duy nhất đã tuyên bố mất hiệu lực.

“Em qua đây ngủ đi, đợi lát nữa anh sẽ ngủ dưới đất.” Đồng Hàn Thành vỗ giường.

“Nhưng chẳng phải anh bảo chỉ có mỗi cái chăn sao, vậy anh ngủ như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.