Hôn Nội Mưu Ái

Chương 103: Tôi nghi ngờ một người



Cô vỗ nhẹ ngực, nhìn người đàn ông trên giường bệnh, nhẹ giọng hỏi: “Anh tỉnh rồi?”

Dịch Dương không nói gì chỉ nhìn cô không chớp mắt, anh dung ánh mắt buồn rầu nhìn cô bao lâu cũng không thấy đủ, không nỡ nhắm lại.

Mạc Tâm Nhan thấy anh không nói gì chỉ ngẩn ra nhìn mình, trong lòng không khỏi rối rắm, nhanh chóng quay đầu đi.

Sắc mặt Dịch Dương ảm đạm, anh nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô, nói xa xăm: “Cũng may Tần Hiên không xảy ra chuyện gì, nếu không không biết cô sẽ lo lắng đến mức nào.”

“Anh có ý gì?” Mạc Tâm Nhan quay phắt lại tức giận nhìn anh, “Anh cho là anh đỡ cho anh ấy tôi sẽ cảm kích anh sao?”

Dịch Dương cười miễn cưỡng: “Tôi chưa bao giờ cần cô cảm kích tôi.” Ngừng một chút, anh ngước mắt lên nhìn cô cười buồn, “Chưa bao giờ anh nghĩ anh có dũng khí mà đỡ thương cho tình định như vậy, khoảnh khắc đó, anh chỉ muốn em không em phải đau lòng, anh biết Tần Hiên là hạnh phúc cả đời của em, em với anh ta là một gia đình, cho nên em không thể không có anh ta, lúc suy nghĩ này xẹt qua trong đầu, anh không nghĩ ngờ liền lao đến. Dù sao anh chết cũng không việc gì nhưng Tần Hiên không thể xảy ra chuyện.”

Nghe những lời đau thương của anh, Mạc Tâm Nhan chỉ thấy trong lòng buồn bực, cô trừng mắt lạnh lùng quát lên: “Chuyện của tôi không cần anh lo, tôi đau lòng hay không đã không còn liên quan đến anh, sao anh lại làm như vậy, anh phải khiến tôi mắc nợ anh ân tình anh mới vui vẻ sao, tôi đã nói rõ ràng cả đời này không muốn qua lại với anh, sao anh còn muốn xông vào thế giới của tôi, anh….anh…”

Mạc Tâm Nhan không quan tâm gào lên, cuối cùng không nén được nước mắt, nhanh chóng chạy ra ngoài.

“Nhan Nhan….Ui…” Dịch Dương sốt ruột cuống quít đứng lên, nhưng lại động vào miệng vết thương, nhất thời cảm thấy đau nhói.

Mạc Tâm Nhan vừa chạy đến cửa lại nghe thấy tiếng xuýt xoa của anh, tim chợt run lên, theo bản năng dừng chân lại.

“Nhan Nhan…..” Thấy cô đứng ở cửa, Dịch Dương thấp giọng nói, “Anh biết em không để ý đến anh, cho nên anh vẫn luôn bí mật ở một chỗ bảo vệ em, anh chỉ cần em được hạnh phúc, cho dù đời này nhìn em cười ở trong lòng người đàn ông khác, anh cũng mãn nguyện.”

Trong thời gian này, anh thật sự đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, cũng hiểu được rất nhiều. Người đàn ông tên Tần Hiên kia khiến anh hiểu được yêu không cần phải giữ chặt lấy. Có đôi lúc người đàn ông rộng lượng kia làm anh có chút xấu hổ.

Mạc Tâm Nhan che âm thanh nức nở, thân hình mảnh mai bởi vì khóc mà run rẩy.

Dịch Dương nhìn một lúc liền cảm thấy đau lòng, rủ mắt xuống, xót xa mở miệng: “Thực xin lỗi, Nhan Nhan, anh lại làm em tức giận."

Anh vừa nói xong, Mạc Tâm Nhan chợt xoay người bổ nhào vào lòng anh khóc nức nở nói: "Sao trước kia anh không nghĩ như vậy, tại sao trước kia lại làm thương em, bây giờ em quyết tâm rời khỏi anh, anh lại như vậy, rốt cuộc anh muốn thế nào …… Anh muốn em sau khi rời khỏi anh mà không yên lòng sao."

Dịch Dương nhíu mày chịu đựng vết thương, hai tay ôm chặt lấy người phụ nữ đang khóc nức nở trong lòng mình. Nhớ lại lúc trước, anh luôn làm tổn thương cô, làm cho cô đau lòng, làm cho cô khổ sở, làm cho cô tuyệt vọng……

Hiện giờ anh đã nghĩ thông suốt rồi, muốn bù đắp cho cô, vì sao cô vẫn còn bi thương như vậy. Giống như cho dù anh làm bất cứ việc gì, tốt cũng như xấu, đều khiến cô đau lòng. 

Rốt cuộc anh phải làm thế nào mới có thể khiến cô vui vẻ. Chẳng lẽ muốn anh biến mất trước mặt cô, cô mới thấy vui.

Tần Hiên lặng im đứng ở cửa, vẻ mặt có chút buồn bã với mất mát, nhưng mà khóe môi lại nhẹ cong lên vui mừng.

Một lúc lâu, người phụ nữ trong lòng mới dần ngừng khóc, cho đến khi không còn nghe tiếng thút thít nữa, Dịch Dương nghi ngờ, vỗ nhẹ bả vai cô, nhẹ giọng gọi: “Nhan Nhan....Nhan Nhan......”

Gọi vài lần như vậy, cô gái trong lồng ngực vẫn không có phản ứng như cũ, Dịch Dương cảm thấy nặng nề, cẩn thận đỡ cô ra, chỉ thấy hai mắt cô nhắm chặt, khóe mắt còn giọt nước mắt trong suốt.

“Nhan Nhan...” Anh hoảng sợ la lên, “Nhan Nhan em làm sao vậy, đừng dọa anh...”

Đúng lúc này, có người mở cửa phòng bệnh, Tần Hiên lo lắng bước nhanh tới, nôn nóng hỏi: “Nhan Nhan làm sao vậy?”

“Không biết, cô ấy đột nhiên ngất đi.” Dịch Dương sợ hãi mở miệng, đau lòng nhìn người phụ nữ trong lòng.

Thấy vẻ mặt hoảng sợ của Dịch Dương, Tần Hiên ôm lấy Mạc Tâm Nhan, thấp giọng nói: “Anh đừng lo lắng quá, có thể gần đây Nhan Nhan mệt mỏi, tôi đưa cô ấy đi gặp bác sĩ, anh tốt nhất là nằm trên giường bệnh, đừng động vào vết thương.” Nói xong, Tần Hiên ôm Mạc Tâm Nhan bước nhan ra khỏi phòng bệnh.

Dịch Dương ngây người nhìn ra phòng bệnh, trong mắt chứa đầy sự lo lắng.

Không lâu sau, Tần Hiên trở lại, Dịch Dương nhìn thấy sốt ruột hỏi: “Sao rồi, Nhan Nhan có việc gì không?”

“Anh không cần lo lắng quá, cô ấy bị suy nhược.” Tần Hiên nói xong, ngồi lên giường bệnh, nhìn thấy anh thì khẽ cười, “Tôi thấy anh bị thương còn nặng hơn, chăm sóc mình cho tốt đi.”

Nghe anh ta nói Mạc Tâm Nhan không có việc gì, Dịch Dương liền thở phào nhẹ nhõm.

Hai người im lặng lúc lâu, Dịch Dương nhìn anh ta hỏi: “Tần Hiên, gần đây anh đắc tội với ai, hôm qua rõ ràng có người muốn hại anh.”

Ánh mắt Tần Hiên tối sầm lại, anh ta suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Tôi, Nhan Nhan với bọn nhỏ ở lại đây không lâu, hơn nữa tôi cũng không thường xuyên ở đây, sao có thể đắc tội với ai. Hơn nữa điều quan trọng là, tôi cảm thấy những người này với người bắt cóc Tiểu Bối là một.”

Nghe anh ta nhắc đến Tiểu Bối, Dịch Dương lại thấy đau xót, cố gắng đè nén đau khổ trong lòng, anh nhìn Tần Hiên trầm giọng hỏi: “Anh chắc chắn nhóm người đó là một?”

“Ừm.” Tần Hiên gật đầu, “Tôi thấy bóng lưng bọn họ rất giống những người bắt cóc Tiểu Bối.”

“Chuyện này thật kỳ quái.” Dịch Dương nhíu mày nói, “Nếu lần này người muốn giết người với người bắt cóc Tiểu Bối là một, vậy mục đích của bọn chúng là gì? Nếu bọn chúng muốn tống tiền thì không phải lần trước đã cầm một triệu sao? Hoàn toàn không cần phải bắt Tiểu Bối với giết anh, trừ khi có người sai khiến. Nhưng mà người đó tại sao lại làm vậy. Nếu chỉ muốn giết anh còn có thể hiểu vì anh từng có khúc mắc. Nhưng chuyện của Tiểu Bối là sao, Tiểu Bối là bị bắt mất là do tôi, cũng là liên hệ với tôi, hai chuyện này xem ra hoàn toàn không liên quan đến nhau.”

“Tôi cũng không muốn hiểu, nhưng mà....” Tần Hiên nhìn anh suy nghĩ định nói lại thôi.

Dịch Dương nghi ngờ nhìn anh ta: “Anh muốn nói gì?”

“Tôi nghi ngờ một người.”

“Ai?”

“Tiêu Thần Phong.”

Dịch Dương ngẩn ra lúc lâu, thấp giọng hỏi: “Sao anh lại nghi ngờ anh ta?”

“Tôi không có chứng cứ cũng không nên nghi ngờ bất kỳ ai nhưng mà nhiều lần tôi thấy người đàn ông đó rất kì lạ. “Dừng một chút, anh ta cười nói: “Thôi quên đi, đây cũng chỉ là cảm giác thôi. Đúng rồi, anh với Tiêu Thần Phòng sao lại quen biết, anh có biết gì về anh ta không?”

“Là Nhan Nhan có quen biết anh ta.” Dịch Dương hạ giọng nói, nhớ lại chuyện trước kia, trong mắt như ngập tràn buồn phiền, “Hai người họ cũng thân thiết, hình như là bạn bè quen biết từ lâu, tôi cũng chỉ gặp qua anh ta ở tiệc sinh nhật.” Nói đến đây, Dịch Dương không nói nữa. Buổi tiệc sinh nhật đó xảy ra rất nhiều chuyện, cũng là lúc bắt đầu mọi đau khổ của anh với Mạc Tâm Nhan.

“Vậy anh không điều tra gia cảnh anh ta sao?” Tần Hiên tiếp tục hỏi.

“Trước đây điều tra rồi.” Dịch Dương gật đầu nói, “Lúc đó điều ra được anh ta là con nuôi của tập đoàn Thừa Phong, giám đốc tập đoàn Thừa Phong không có con, sau đó liền đem cả tập đoàn giao cho anh ta. Tuổi còn trẻ vậy đã quản lý cả một công ty, cũng coi như anh ta có chút năng lực. Anh ta được nhận nuôi lúc mười năm tuổi, còn lai lịch trước đó thì không điều tra được.”

Nghe Dịch Dương nói xong, Tần Hiên cau mày, sắc mặt cứng lại, mở miệng: “Người đàn ông này không đơn giản.”

“Thật sự thì tôi cũng không thích người đàn ông đó.” Dịch Dương dừng một lúc, bỗng nhiên có chút tức giận nói, “Tên đàn ông đó ngay từ đầu giống như có chuẩn bị mà đến, luôn làm phiền Nhan Nhan, bây giờ đã lấy em gái tôi lại còn dùng ánh mắt ngây thơ đó nhìn Nhan Nhan.”

Nghe giọng anh tức giận như vậy, Tần Hiên thấp giọng cười “Tốt xấu gì anh ta cũng là em rể anh, sao anh lại không muốn thấy anh ta.”

“Có khi đúng theo lời anh nói, thủ phạm phía sau chính là anh ta.” Dịch Dương nói xong, con ngươi bỗng nhiên trở nên nham hiểm, “Nếu điều tra ra việc này thật sự là nó làm, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho nó.”

“Tôi cũng không chắc, dù sao người đàn ông đó hình như thích Nhan Nhan, chắc hẳn sẽ không làm tổn thương đến Nhan Nhan mà làm hại Tiểu Bối, tóm lại anh từ nay về sau nên cẩn thận người đàn ông này một chút.” Dừng một chút, anh ta bỗng nhiên có chút lo lắng nói, “Những lời này tôi cũng không dám nói với Nhan Nhan, dù sao cô ấy cũng muốn làm bạn tốt với tên đàn ông đó. Nhìn Nhan Nhan tin tưởng người đàn ông đó như vậy, tôi thật sự lo lắng, lỡ tên đó thật sự là mặt người dạ thú, Nhan Nhan cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

“Tôi thấy là, nếu tên đó là thủ phạm thật, chắc sẽ không làm hại Nhan Nhan, nhưng mà người bên cạnh Nhan Nhan thì không chắc, cho nên anh với Tiểu Bảo cần để ý một chút, không nên để xảy ra chuyện gì, không lại làm Nhan Nhan đau lòng.”

Nghe anh ta nói những lời này, Tần Hiên không nhịn được cười nhẹ: “Hôm qua anh giúp tôi đỡ thương, ơn tình lớn như vậy, tôi chỉ sợ cả đời này không trả hết.”

Ánh mắt Dịch Dương ảm đạm, nói: “Chỉ cần Nhan Nhan hạnh phúc, đó chính là ơn tình lớn nhất anh trả cho tôi.”

“Anh như vậy là hoàn toàn muốn buông tay sao?” Tần Nhiên nhìn thấy sự ảm đạm trong mắt anh, cười nói, “Không phải lần trước anh còn cố chấp xin tôi cho anh cơ hội ở gần với cô ấy sao? Sao giờ lại lựa chọn buông tay nhanh như vậy?”

“Tôi không muốn cố chấp nữa, bởi tôi biết cố chấp chỉ làm cô ấy đau khổ.” Ngừng một chút, anh nhìn Tần Hiên, nói lời thật lòng: “Tôi biết, trên đời này cũng chỉ có anh mới đem lại cho cô ấy một gia đình hạnh phúc, cho dù cả đời này tôi chỉ có thể cô độc sống tiếp, chỉ cần cô ấy hạnh phúc, đời này tôi không cần cái gì.”

Lời người đàn ông trước mặt làm cho anh ta hơi cảm động. Anh ta nghĩ, có lẽ người đàn ông này thật sự đã biết thế nào là yêu một người. Nếu như năm đó anh có thể được như vậy, có lẽ anh với Mạc Tâm Nhan nhất định đã sớm có một cuộc sống hạnh phúc, cũng sẽ không có nhiều chuyện giày vò như vậy.

Nhưng mà bây giờ vẫn chưa muộn, hiện tại trong bụng Tâm Nhan đang mang thai đứa con của anh, đứa nhỏ giống như mang lại tia hy vọng cho bọn họ.

Anh ta ngước mắt nhìn người đàn ông trên giường bệnh, chần chừ một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Dịch Dương, Nhan Nhan có thai....” Có nhiều lúc anh ta thật chán ghét mình rộng lượng. Nếu anh ta có thể ích kỷ một chút, để Nhan Nhan vĩnh viễn bên cạnh thì tốt biết bao nhưng chính anh ta biết như vậy không phải tốt cho cô mà chỉ là tham muốn nhất thời của mình.

Cả người Dịch Dương chấn độn, vẻ mặt kinh ngạc nhìn theo anh ta, không đợi anh kịp mở miệng Tần Hiên đã thêm một câu: “Đứa bé chính là con anh.”

“Anh nói cái gì?” Tần Hiên vừa dứt lời, giọng nói ngạc nhiên mừng rỡ của Tiếu Vân đã vang lên ở cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.