Hôn Nội Mưu Ái

Chương 47: ​​trên Đời Này Không Có Nếu Như



“Được rồi, Nhan Nhan, đừng buồn nữa.” Tiêu Thần Phong nhẹ nhàng vuốt tóc cô nói nhỏ, “Nếu người đàn ông đó thật sự yêu em, anh ấy chắc chắn sẽ tin em”.

“Nhưng anh ấy lại không yêu em.” Mạc Tâm Nhan đau buồn lắc đầu.

Tiêu Thần Phong thở dài, "Nhan Nhan, em chưa nghĩ tới việc từ bỏ anh ta sao?"

“Nghĩ về việc…” Mạc Tâm Nhan ngồi dậy khỏi vòng tay anh, thì thầm, “Em đã nghĩ đến việc buông tay, từng nghĩ đến việc rời xa anh ấy, nhưng khi nghĩ đến những ngày tháng không có anh ấy, tim em lại đau, thực sự rất đau. "

Tiêu Thần Phong rũ mắt xuống, một lúc lâu mới cười khổ nói: "Thật tuyệt nếu người em yêu là anh."s

"Nhưng trên đời này không có nếu như..." Mạc Tâm Nhan cười khổ, “Ông trời sắp đặt cho emgặp anh ấy sớm hơn và yêu anh, đó là sự sắp đặt cho em cả đời này."

Nghe Mạc Tâm Nhan nói, ánh mắt Tiêu Thần trầm xuống, trong đầu chợt lóe lên vài hình ảnh ký ức vụn vặt.

“Nhan Nhan, anh đã tìm thấy em.” Một cậu bé cười rạng rỡ nhìn cô gái nhỏ đang trốn trong bụi cây.

"Anh Nhược Minh vẫn lợi hợi nhất, còn anh Dịch Dương thì không tốt chút nào, tương lai em sẽ kết hôn với anh Nhược Minh."

"Anh Nhược Minh, đừng đi..."

Buổi sáng, một cậu bé gầy guộc lặng lẽ đi về phía con đường, cô bé vừa khóc vừa đuổi theo cho đến khi ngã xuống đất, cậu bé không ngừng quay đầu nhìn lại cô bé, nhưng cậu bước đi rất kiên quyết ... …

Tiêu Thần Phong cụp mắt xuống, cố gắng hết sức để đè nén tình cảm sâu kín trong đáy lòng. Anh thở dài trong lòng: Nhan Nhan, nếu ban đầu anh không rời đi thì người mà em yêu bây giờ có phải là anh không?

Nhưng như cô đã nói, trên đời này không có nếu như, mọi thứ trên đời này anh chỉ có thể đấu tranh giành lấy nó bằng những cách trái với lương tâm, dùng mọi cách để chiếm lại mọi thứ thuộc về anh, kể cả cô.

Hai người ngồi ngoài công viên rất lâu cho đến khi trời tối.

Tiêu Thần Phong nhìn Mạc Tâm Nhan đang trầm mặc, trầm giọng nói: "Nhan Nhan, em còn chưa ăn gì, đi thôi, anh đưa em đi ăn cơm, sau đó đưa em về nhà."

“Em không muốn ăn.” Mạc Tâm Nhan lắc đầu.

Nhìn thấy cô như vậy, ánh mắt Tiêu Thần Phong cảm thấy đau khổ có chút tức giận. Anh trầm giọng trách móc: "Em hành hạ bản thân thế này, người đàn ông đó có biết không? Sao em không bao giờ chăm sóc tốt cho bản thân, luôn để mình bị đau bụng, em nghĩ em hành hạ mình thế này, Người đàn ông đó có cảm thấy đau lòng không? "

Cô ngước mắt liếc nhìn Tiêu Thần Phong đang tức giận, một hồi mới nhẹ nhàng thốt ra ba chữ: "Thực xin lỗi."

"Người mà em xin lỗi không phải anh, mà là bản thân mình ..." Tiêu Thần Phong nói xong, kéo cô đi về phía chiếc xe đang đậu bên đường.

Mạc Tâm Nhan bị anh kéo đi, nhưng những gì mà cô đang nghĩ là Dịch Dương sẽ đối xử như thế nào với mình khi anh cho rằng cô đã hại chết đứa trẻ, anh sẽ đổ tội cho cô thế nào.

Xe dừng trước một nhà hàng Mạc Tâm Nhan đang định xuống xe, đột nhiên có hai bóng dáng quen thuộc bước ra khỏi khách sạn, Mạc Tâm Nhan sững sờ nhìn hai bóng dáng quen thuộc, một nỗi nghi ngờ lặng lẽ nhảy lên trong đầu.

Tiêu Thần Phong cũng nhìn thấy bóng dáng ấy, anh ta nhìn nghiêng về phía Mạc Tâm Nhan, khó hiểu hỏi: "Nhan Nhan, đó không phải là ba chồng của em sao? Hơn nữa, người phụ nữ đó hình như là mẹ em. Trước đây anh đã từng nhìn thấy vài lần. "

“Ừm.” Mạc Tâm Nhan gật đầu, nghi ngờ lẩm bẩm một lúc, “Tại sao họ lại ở riêng với nhau?

Trong ấn tượng của cô, hai gia đình họ Dịch và gia đình họ Mạc là bạn thân đã lâu, vì mẹ của Dịch Dương là Tiểu Vân và mẹ của cô là Dương Bình là những người bạn thân thiết nhất, và Dịch Hướng Đông và ba cô là Mạc Quốc Hùng cũng là những người bạn tốt, cô chưa bao giờ thấy mẹ cô đi riêng với Dịch Hướng Đông, và hôm nay không phải là một ngày đặc biệt gì tại sao họ lại ăn cùng nhau một mình?

Mạc tâm Nhan ra khỏi xe khi Dương Bình và Dịch Hướng Đong đã lên xe rời đi, vầng trán cô nhăn lại đầy nghi ngờ.

“Nhan Nhan, mẹ em có quan hệ tốt với bố chồng em không?” Tiêu Thần Phong vừa kéo cô vào nhà hàngthản nhiên hỏi.

Mạc Tâm Nhan lắc đầu, một lúc mới lẩm bẩm nói: "Có lẽ hai người họ có chuyện cần bàn bạc."

Tuy nói vậy nhưng lòng cô cảm thấy rất kỳ quái, luôn có cảm giác sắp xảy ra chuyện.

Tiêu Thần Phong quay đầu lại liếc nhìn chiếc xe đang tăng tốc, trong đôi mắt thâm thúy chợt lóe lên một nụ cười khó lường.

Sau bữa ăn, Mạc Tâm Nhan ăn uống lơ đãng, không có ăn nhiều.

Tiêu Thần Phong thở dài đưa cô về nhà.

Xe dừng ở trước sân biệt thự, Tiêu Thần Phong nhìn Mạc Tâm Nhan đã xuống xe, nhẹ giọng nói: "Nhan Nhan, đừng nghĩ nhiều về đứa trẻ đó nữa, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, nhớ đi ngủ sớm."

“Ừm.” Mo Xinyan gật đầu, quay người bước vào sân trong yên tĩnh.

Tiêu Thần Phong nhìn theo bóng lưng gầy gò của cô, dừng lại một lúc lâu rồi mới lái xe rời đi.

"Này, kiểm tra lai lịch của Dương Bình và Dịch Hướng Đông, xem họ có bất kỳ mối quan hệ nào khi còn trẻ không."

Sau khi Tiêu Thần Phong cúp điện thoại, anh dựa lưng vào ghế, trên khuôn mặt anh tuấn dần hiện lên một nụ cười lạnh lùng.

Thật lâu sau, điện thoại trên bàn lại vang lên, anh nhấc máy, nụ cười lạnh lùng trên khóe môi càng lúc càng lớn.

Dịch Hướng Đông, tôi muốn ông phải trả giá cho tất cả những gì ông đã làm năm xưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.