"Cái này… " Trịnh Viên Viên khó xử nhìn Dịch Dương,cũng không thấy cái gì. Trong lòng ngóng trông người đàn ông này có thể thức thời một chút tự mình rời khỏi.
Dịch Dương không để ý đến cô ấy, như cũ mà đứng trước giường bệnh, một đôi mắt tràn đầy tơ máu bình tĩnh nhìn chằm chằm Mạc Tâm Nhan vẻ mặt lạnh lùng.
Không khí trong phòng bệnh có chút xấu hổ, Trịnh Viên Viên không biết phải làm sao đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này, đúng lúc này, cha mẹ Mạc Tâm Nhan và Mạc Thiếu Khanh vẻ mặt kích động xông vào, phía sau còn có cha mẹ DịchDương theo sau.
"Nhan Nhan, con rốt cuộc tỉnh rồi, mẹ lo lắng gần chết.” Dương Bình chạy tới trước giường bệnh, đau lòng nhìn Mạc Tâm Nhan sắc mặt vẫn trắng bệch như trước, khóc ròng nói: “Con gái, sao rồi, cảm thấy đỡ hơn không?”
Mạc Tâm Nhan cố gắng mỉm cười với bà, thấp giọng nói: “Mẹ, con không sao, không cần lo lắng.”
“Tỉnh lại là tốt rồi, cảm ơn trời đất.” Tiếu Vân vẻ mặt quan tâm đến gần.
Dịch Hướng Đông đứng ở một bên bình tĩnh nhìn Mạc Tâm Nhan sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt che dấu sự yêu thương luyến tiếc nồng đậm.
Lại qua một lúc lâu, mọi người mới phát hiện Dịch Dương giống như một cây cột đứng ở trước giường bệnh.
Nhìn thấy hai mắt anh đỏ bừng, sắc mặt cũng không quá tốt, Tiếu Vân mím môi, kéo tay Dịch Dương đặt trên đặt lên trên mu bàn tay của Mạc Tâm Nhan, tận tình khuyên bảo nói: “Vợ chồng với nhau không có chuyện gì là không bỏ qua được, có hiểu lầm gì thì sớm nói rõ ràng với nhau, sau khi trải qua chuyện này, mẹ hy vọng hai con có thể biết quý trọng lẫn nhau, đừng giận dỗi nhau nữa.”
“Buông…” Giọng điệu Mạc Tâm Nhan cúng ngắc mở miệng, trên mặt đầy vẻ lạnh lùng.
Tiếu Vân xấu hổ nhìn thoáng qua Dương Bình và Mạc Quốc Hùng, sau đó nhìn đứa con trai sắc mặt âm trầm của mình, nhỏ giọng nói: “Dịch Dương, con buông Nhan Nhan ra trước, có chuyện gì chờ Nhan Nhan khỏe lại rồi nói sau, được không?”
Dịch Dương nặng nề nhìn Mạc Tâm Nhan sắc mặt lạnh lùng, bướng bỉnh gầm nhẹ nói: “Không buông.”
Theo tiếng nói của anh rơi xuống, Mạc Tâm Nhan cũng rút tay mình lại, nhưng mà người đàn ông kia phản ứng nhanh, nắm lại được, cô bây giờ thực suy yếu, cho nên làm thế nào cũng không rút tay ra được.
Cô nhìn về phái Dương Bình, tủi thân khóc nấc lên nói: “Mẹ, bây giờ con không muốn gặp anh ta… Làm cho anh ta ra ngoài, làm cho anh ta ra ngoài…”
Thấy con gái bảo bối khóc, Dương Bình vội vàng kéo Dịch Dương lại, khó xử nói: “Dịch Dương, con đi ra ngoài trước đi, Nhan Nhan vừa mới tỉnh lại, thân thể còn rất yếu, con đừng kích thích nó, được không?”
Thấy anh vẫn không nhúc nhích, sắc mặt Mạc Thiếu Khanh trầm xuống, đang chuẩn bị đi qua đuổi anh ra ngoài, lại không nghĩ đến Dịch Hướng Đông lại tới trước một bước.
Dịch Hướng Đông ôm lấy cánh tay của Dịch Dương, một bên kéo anh ra ngoài, một bên gầm nhẹ nói: “Mày cút ra ngoài cho tao, ai kêu mày còn dây dưa không rõ với người phụ nữ kia, bây giờ mới biết sai sao?”
Dịch Dương chớp mắt bị Dịch Hướng Đông đẩy ra khỏi phòng bệnh, Tiếu Vân nhìn thấy không đành lòng. Bà chạy qua đỡ lấy cơ thể lảo đảo sắp té Dịch Dương, hơi tức giận nhìn về phía Dịch Hướng Đông nói: “Cho dù con trai có sai, ông cũng không thể như vậy, Nhan Nhan bị thương, con trai cũng bị thương, ông cũng không biết quan tâm một chút nó có sao hay không, ông có coi nó là con của mình không vậy?”
Nói xong, bà còn có chút nén giận liếc mắt nhìn Mạc Tâm Nhan một cái. Thật ra, giữa con trai và con dâu đã từng xảy ra chuyện gì bà cũng không biết rõ ràng cho lắm, nhưng mà bây giờ con trai bà rõ ràng muốn cùng Mạc Tâm Nhan làm hòa với nhau, vậy mà Mạc Tâm Nhan lại bày ra vẻ mặt lạnh như băng, bà làm mẹ đương nhiên trong lòng khó chịu, đau lòng thay con trai mình.
“Tôi…” Dịch Hướng Đông nhấp môi, nhất thời không biết nói sao, nhưng mà trong mắt đầy vẻ phức tạp liếc mắt nhìn Dịch Dương một cái.
Dịch Dương đứng ở cửa phòng bệnh, bình tĩnh nhìn Mạc Tâm Nhan vẻ mặt lạnh lùng nằm trên giường bệnh, đột nhiên trầm giọng nói: “Anh sẽ không ly hôn.”
Mạc Tâm Nhan giống như không nghe được, không hề để ý đến lời nói của anh.
Sau khi Dịch Dương đứng thật lâu trước cửa phòng bệnh, cuối cùng cúi đầu xuống, xoay người chậm rãi trở về phòng bệnh của mình.
Tiếu Vân nhìn bóng dáng gầy gò của anh, đau lòng không siết, vội vàng đi theo.
Đợi Dịch Dương đi rồi, Dương Bình mới nhìn Mạc Tâm Nhan, nhỏ giọng hỏi: “Con và Dịch Dương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể nói cho mẹ nghe không?”
Mạc Tâm Nhanh không có trả lời bà, chỉ cúi đầu nói một câu: “Con muốn ly hôn.”
Trong một lúc, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều im lặng không nói, vẻ mặt trên mặt khác nhau.
Dương Bình ngước mắt liếc nhìn Dịch Hướng Đông một cái, trong mắt lặng yên tràn ra sự trách cứ và u oán. Nhưng mà một màn này vừa vặn bị Mạc Quốc Hùng nhìn thấy, trên mặt ông nhất thời hiện lên sự nghi ngờ không rõ ràng.
“Tôi lúc trước đã không đông ý để Nhan Nhan gả cho Dịch Dương, nhưng mà ông cứ muốn hai đứa nó kết hôn, ông nhìn xem NhanNhan bây giờ đã bị Dịch Dương tổn thương thành bộ dạng gì rồi?”
“Tôi lúc trước chỉ là hy vọng Nhan Nhan có thể danh chính ngôn thuận gọi tôi một tiếng ba, tôi cũng dễ lúc nào cũng có thể gặp được nó mà.”
“Tôi không biết, nếu Nhan Nhan thật sự muốn ly hôn với Dịch Dương, tôi sẽ ủng hộ sự lựa chọn của nó.”
“Bà đừng có gấp gáp, chúng ta còn chưa biết rõ ràng giữa tụi nó xảy ra chuyện gì mà, biết đâu tụi nó chỉ là giận dỗi nhau mà thôi, chờ hết giận rồi mọi chuyện đều tốt đẹp.”
“Còn chưa rõ ràng cái gì nữa, bây giờ Dịch Dương nó còn cùng người phụ nữ khác dây dưa không rõ, lúc xảy ra tai nạn, tại sao nó và người phụ nữ kia đều không sao, mà Nhan Nhan của tôi lại bị thương nặng như vậy, thực rõ ràng, chắc chắn lúc đó nó chỉ lo bảo vệ người phụ nữ kia, người đàn ông như vậy, sao tôi có thể yên tâm đem con gái giao cho nó được.”
“Bà khoan hãy kích động, tôi cũng rất yêu thương NhanNhan, nhưng mà, tôi thật sự rất muốn nghe nó gọi tôi một tiếng ba mà. Nhiều năm như vậy, bà có biết mỗi lần tôi nghe nó gọi người đàn ông khác là ba, lòng tôi khó chịu như thế nào không?”
“Vì một tiếng ba mà ông muốn chôn vùi hạnh phúc của NhanNhan sao?”
“Dịch Dương nó là đứa bé tốt, khi còn nhỏ nó đối xử với NhanNhan tốt như vậy, cho nên tôi vẫn luôn tin tưởng nó sẽ mang lại hạnh phúc cho Nhan Nhan.”
“Nhưng mà ông cũng biết nói đó là trước đây, ông không biết tất cả mọi người đều là sẽ thay đổi sao? Giống như ông năm đó vậy.”
“Sao bà lại nhắc tới chuyện năm đó rồi. Tiểu Bình, bà yên tâm, tôi sẽ dạy dỗ Dịch Dương một trận ra trò, sẽ không để nó lại làm ra chuyện tổn thương đến Nhan Nhan.”
“Tôi thật sự có thể tin tưởng ông sao?”
“Nhan Nhan cũng là con gái của tôi mà, cho dù bà không tin tôi thì cũng phải tin vào tình yêu thương tôi dành cho con gái chứ. Được rồi, chúng ta đã ra ngoài thật lâu, nên trở vào thôi.”
Cho đến khi hai thân ảnh đó biến mất ở cuối hành lang, Tiêu Thần Phong mới từ trong góc khuất đi ra, trong đôi mắt thâm trầm mang theo sự khiếp sợ và tính toán.
Lúc Dương Bình trở lại phòng bệnh, trong phòng chỉ có hai người Mạc Tâm Nhan và Mạc Quốc Hùng, Mạc Quốc Hùng đang gọt táo cho Mạc Tâm Nhan, mà Mạc Tâm Nhan lại nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, trên gương mặt tái nhợt tràn đầy tĩnh mịch.
“Sao lại đi toilet lâu như vậy?” Mạc Quốc Hùng ngước mắt nhìn bà, thuận miệng hỏi.
Trên mặt Dương Bình yên lặng hiện lên sự mất tự nhiên, bà nhìn Mạc Quốc Hùng thấp giọng cười nói: “Tôi chắc là ăn phải đồ hư gì đó, tiêu chảy một chút.”
“Ừ, mấy người Dịch Hướng Đông đều đi rồi sao?” Mạc Quốc Hùng vừa tùy ý hỏi, vừa đem quả táo mới gọt vỏ xong đưa cho Mạc Tâm Nhan, cô lắc lắc đầu, không nhận.
Mạc Quốc Hùng thở dài, để quả táo lên bàn, sau đó nhìn về phía Dương Bình, bà vội vàng trả lời: “Đúng vậy, đã về rồi, ông ấy và Tiếu Vân cùng nhau trở về.”
Cuối cùng, bà đi đến bên giường bệnh, cầm tay Mạc Tâm Nhan, từ ái nói: “nhan Nhan, con muốn ăn cái gì, mẹ về nhà nấu cho con.”
“Con không muốn ăn gì cả.” Mạc Tâm Nhan nhỏ giọng nói một câu, sau đó nhìn về phía bà và Mạc Quốc Hùng, cố gắng mỉm cười nói: “Ba mẹ, hai người về nhà đi, con muốn một mình yên tĩnh một lát.”
“Được rồi.” Dương Bĩnh khẽ thở dài một hơi, sau đó kéo Mạc Quốc Hùng rời khỏi phòng bệnh.
Mạc Tâm Nhan quay đầu, tiếp tục ngẩn người nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, một lát sau, cửa phòng bệnh lại tiếp tục truyền đến tiếng gõ cửa. Cô nhíu mày, không lên tiếng trả lời.
Một lát sau, cửa phòng kẽo kẹt mở ra. Cô theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông cao to cầm theo ấm giữ nhiệt đi vào.
Cô kéo khóe môi, suy yếu cười nói: “Thần Phong, là anh à.”
Nhìn thấy gương mặt tái nhợt gầy yếu của cô, trong mắt Tiêu Thần Phong trầm xuống. Nhưng mà nhớ đến nội dung cuộc nói chuyện mà anh ta vừa nghe lén được, ánh mắt anh ta nhìn cô nhiều hơn một phần phức tạp.
Anh ta cầm theo ấm giữ nhiệt chậm rãi tự nhiên ngồi xuống bên giường bệnh, cười nói: “Nhan Nhan, đây là canh anh tự tay nấu cho em, em uống một chút nha.”
“Em không…” Cô vừa định nói cô không muốn uống, nhưng mà lời còn chưa nói xong, khóe mắt liếc thấy một bóng dáng quen thuộc, cô liền sửa miệng: “Được, anh múc giúp em đi.”
Tiêu Thần Phong nghe cô nói như vậy, trên mặt liền vui vẻ, vội vàng múc canh cho cô, cũng bưng đến trước mặt cô.
Cô cười lạnh nhìn thoáng qua bóng dáng đứng ngoài cửa, sau đó cười nói với Tiêu Thần Phong: “Trên tay em còn bị thương, anh đút cho em được không?”
Tiêu Thần Phong giật mình, trên mặt lướt qua sự nghi hoặc, nhưng anh ta vẫn là vui vẻ gật gật đầu, cũng múc một muỗng canh đưa tới bên mối cô.
Đúng lúc này, chén canh trên tay anh ta bị một bàn tay khác cướp đi. Anh ta nhíu mày, ngước mắt liền thấy, Dịch Dương vẻ mặt phẫn nộ đang đứng ngay bên cạnh, trong tay anh còn cầm chén canh kia.
“Mạc Tâm Nhan, anh đút cho em” Dịch Dương mở miệng, âm thanh thực đè nén, giống như đang kiềm chế sự tức giận.
Mạc Tâm Nhan cười lạnh, ngữ điệu cứng đờ nói: “Thật xin lỗi, anh đút tôi nuốt không trôi.”
Tiêu Thần Phong nhìn thấy mắt Dịch Dương đỏ cạch, khóe môi châm chọc … kéo lên, nhanh nhẹn cướp lại chén canh trên tay anh.
Sắc mặt Dịch Dương lạnh lẽo, bàn tay nắm lại đánh tới trên mặt anh ta.
Tiêu Thần Phong không nghĩ đến anh sẽ đột nhiên ra tay, không kịp đề phòng, liền bị anh đánh gục xuống trên cái ghế bên cạnh.
Mạc Tâm Nhan thấy Dịch Dương đột nhiên động thủ, sắc mặt cô trầm xuống, trừng mắt, lạnh giọng quát anh: “Cút, Dịch Dương, tôi không muốn nhìn thấy anh, lập tức cút cho tôi…”
Cô rống đến khàn cả giọng,thân thể vốn đã rất suy yếu, rống lên như vậy, cô liền ho khan dữ dội, liên lụy cả người đau nhức, làm cho sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Dịch Dương vừa thấy, đôi mắt co rụt lại, muốn vội vàng tiến lên kiểm tra vết thương của cô, nhưng mà lại bị Tiêu Thần Phong giành được trước.
Tiêu Thần Phong nhẹ vỗ về lưng cô, lo lắng nói: “Nhan Nhan, tuyệt đối không được kích động, trên người em còn đang bị thương…”
“Cút… Để cho anh ta cút…” Âm thanh Mạc Tâm Nhan khàn khàn gào thét, rống đến chảy cả nước mắt.
Dịch Dương nhìn bộ dạng cô chán ghét chính mình, đôi mắt anh liền đỏ sậm, anh mạnh mẽ đập chén canh xuống nền đất, trừng mắt quát cô: “Được, anh cút, anh cút,…”
Anh rống xong, cả người tức giận chạy ra khỏi phòng bệnh.
Mạc Tâm Nhan nhìn thấy bộ dạng tức giận của anh, trên mặt tràn đầy cười lạnh.
Tổn thương cô xong, bây giờ lại muốn làm hòa? Anh nghĩ Mạc Tâm Nhan cô không biết đau, không biết chết tâm sao?
Tiêu Thần Phong nhìn thấy cô cười lạnh, trong mắt tràn đầy phức tạp. Nhan Nhan, sau khi em biết được gương mặt thật của anh, cũng sẽ cười lạnh với anh như vậy sao?
Tới buổi tối, Mạc Tâm Nhan vẫn luôn ngủ không yên, bởi vì trong mộng, cô vẫn luôn nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non, sau đó tỉnh lại trong sự đau lòng, sau khi tỉnh cũng không còn buồn ngủ nữa, trong đầu đều là suy nghĩ về đứa bé không có duyên phận với cô kia.
Đêm hôm nay, cô lại tỉnh giấc trong đau lòng, vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình, trong mắt chậm rãi dâng lên một tầng hơi nước.
Khi cô biết bản thân mình có đứa bé đó, trong lòng quả thật thực khiếp sợ, cũng thực rối rắm, không biết nên làm cái gì bây giờ, dù sao đứa bé đó cũng là do Dịch Dương cường bạo cô mà có, nhưng mà trong lòng cô vẫn có một sự vui sướng, bởi vì cô thực yêu đứa bé này, mặc kệ đứa bé này làm sao mà có, nhưng rốt cuộc nó vẫn là con của cô và Dịch Dương, là đứa bé mà cô đã chờ đợi thật lâu.
Con người vào ban đêm là dễ dàng bi thương nhất, cô không nhịn được bắt đầu tưởng tượng đứa bé của cô khi mới sinh ra sẽ có bộ dạng gì, tuy rằng sự tưởng tượng này bây giờ đã không còn thực tế nữa, nhưng mà cô vẫn không nhịn được mà muốn nghĩ đến.
Đang lúc cô bi thương rơi lệ, cửa phòng bệnh đột nhiên bị người khác cẩn thận mở ra, Cô cả kinh, ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh cao lớn yên lặng tiến vào. Bởi vì anh sáng không đủ, cô không thấy rõ bóng dáng kia là ai, nhưng mà thân hình quen thuộc kia đã khắc sâu vào trong lòng cô từ lâu.
“Anh tới đây làm gì?” Dựa theo ánh sáng mỏng manh từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Mạc Tâm Nhan lạnh lùng nhìn người đàn ông đáng đứng sừng sững bên cạnh giường bệnh.
Từ hôm cô nói làm anh cút đi, anh nổi giận đùng đùng rời khỏi , sau đó liền không đến thăm cô thêm lần nào nữa.Cô nghĩ anh rốt cuộc phiền chán hoặc là nghĩ thông suốt muốn cùng cô ly hôn, nhưng lại không nghĩ đến hơn nửa đêm hôm nay anh lại chạy đến phòng bệnh của cô.
“Mạc tâm Nhan, anh muốn nói chuyện với em.” Đôi mắt Dịch Dương bình tĩnh nhìn cô, trong âm thanh lại lộ ra sự nặng nề.
Mạc Tâm Nhan nhíu mày, chán ghét gầm nhẹ nói: “Tôi với anh không có chuyện gì để nói, anh cút đi… cút…”
“Mạc Tâm Nhan!” Dịch Dương thấy cô lại bảo mình cút, liền gầm nhẹ một tiếng, bàn tay to chống đỡ hai bên gối đầu của cô, cúi đầu xuống để sát vào mặt cô, hơi thở ấm áp toàn bộ phun lên chóp mũi cô: “Mạc Tâm Nhan, cho dù bây giờ em có chán ghét anh như thế nào, kháng cự anh ra sao, hay là oán hận anh, anh cũng sẽ không ly hôn với em…”
“A!” Mạc Tâm Nhan chợt châm chọc cười lạnh, nghe hơi thở quen thuộc trên người anh, cô cười khẽ: “Trước kia không phải anh buộc tôi ly hôn sao? Tôi không chịu ly hôn, anh còn tùy tiện mắng chửi nhục mạ tôi, thậm chí là vì Hứa Giai Lị mà động thủ đánh tôi sao, sao vậy, bây giờ tôi muốn tác thành cho anh, anh ngược lại không chịu buông tay? Dịch Dương, rốt cuộc là đầu óc anh có vấn đề, hay là anh…cmn… đột nhiên phát hiện anh yêu tôi rồi…”
“Đúng vậy…” Lời cô còn chưa nói xong, Dịch Dương lại chợt cười khẽ lên, cười có chút tự giễu: “Đúng vậy, anh yêu em, Mạc Tâm Nhan, anh yêu em rồi…”