“Nhan Nhan, anh ta là ai?” Mạc Thiếu Khanh bình tĩnh nhìn Tiêu Thần Phong, thấp giọng hỏi Mạc Tâm Nhan.
Mạc Tâm Nhan cười nói: “Anh ấy là bạn của em, Tiêu Thần Phong. Em quen anh ấy từ ba năm trước, do anh ở nước ngoài nên chưa thấy qua.”
“Ồ!” Mạc Thiếu Khanh gật đầu, rũ mắt xuống, khôngnói gì nữa, chỉ là trong mắt hiện lên chút mất mát.
“Thần Phong, sau này anh không cần đưa canh qua cho em mỗi ngày nữa đâu, quá phiền toái.” Mạc Tâm Nhan uống một ngụm canh, cười nhìn về phía Tiêu Thần Phong. Tiêu Thần Phong nắm tay cô, cười dịu dàng nói: “Nhan Nhan, nhìn em uống canh do anh nấu, anh đã thấy rất hạnh phúc.”
Mạc Tâm Nhan hơi nao nao, không được tự nhiên rút tay về.
Ánh mắt Tiêu Thần Phong hơi buồn, buông tay cô ra, không nói nữa, chỉ là ngồi bên cạnh yên lặng nhìn cô uống canh, trong mắt cất giấu một chút u buồn.
Trịnh Viên Viên nghi ngờ nhìn hai người bọn họ, chợt cảm thấy hai người cũng rất đẹp đôi, chỉ tiếc, Nhan Nhan trong lòng chỉ có Dịch Dương.
Sau khi Tiêu Thần Phong rời khỏi, Mạc Tâm Nhan nhìn Mạc Thiếu Khanh bỗng nhiên buồn bực, quan tâm hỏi: “Anh, anh sao thế, sao lại trở nên như vậy, không phải ban nãy vẫn còn bình thường à?”
Trịnh Viên Viên cũng nhìn về phía anh, vẻ mặt nghi hoặc.
“Nhan Nhan…” Mạc Thiếu Khanh bình tĩnh nhìn Tiêu Thần Phong rời đi, lúc lâu sau mới thấp giọng hỏi: “Em có cảm thấy bạn của em, Tiêu Thần Phong, giống người nào không?”
Mạc Tâm Nhan ngẩn ra, ngơ ngác hỏi: “Giống ai?”
“Tiêu Nhược Minh.”
Lại lần nữa nghe thấy cái tên này, Mạc Tâm Nhan chợt kinh ngạc, sau đó cười nói: “Sao có thể, Tiêu Thần Phong giống Tiêu Nhược Minh ở điểm nào chứ, anh đừng vì hai người có cùng họ mà cảm thấy giống.”
“Nhan Nhan, em còn nhớ rõ anh Nhược Minh trông như thế nào không?” Mạc Thiếu Khanh thấp giọng hỏi.
Mạc Tâm Nhan lắc đầu, buồn bã thở dài: “Đã mười tám năm trôi qua, khi ấy anh Nhược Minh mới bảy tuổi, em với anh cũng chỉ mới năm tuổi, có rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ.”
“Nhưng anh cảm thấy người đàn ông đó rất giống anh Nhược Minh.” Mạc Thiếu Khanh kiên trì nói.
Mạc Tâm Nhan nhịn không được cười nói: “Có phải do anh nhớ anh ấy quá không, em biết, từ bé tình cảm của hai anh tốt nhất, em còn nhớ lúc anh ấy rời đi, anh còn khóc rất lâu.”
Nghe Mạc Tâm Nhan nói thế, Mạc Thiếu Khanh lập tức xấu hổ nhìn Trịnh Viên Viên đang ngẩn người, sau đó nhẹ quát Mạc Tâm Nhan một câu: “Con bé này, lúc ấy em không khóc à, em còn khóc dữ hơn anh.”
Ở người con gái anh thích nói anh khóc nhè, không phải đang nói xấu anh à. Một lúc lâu sau Trịnh Viên Viên mới lấy lại tinh thần, nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng đầy nghi hoặc: “Tiêu Nhược Minh là ai? Nghe có vẻ anh ấy có quan hệ rất tốt với hai người.”
“Là một người bạn khi còn bé, còn… tốt hơn cả Dịch Dương.”
Mặc dù không muốn nhắc đến cái tên đó, nhưng cho cùng thì cô vẫn nhớ đến những kỷ niệm ở bên nhau với Dịch Dương từ tấm bé. Người đàn ông kia, từ hồi bé đã ở trong lòng cô, hiện giờ nhiều năm như thế, anh đã sớm ăn sâu bén rễ trong lòng cô, khó mà nhổ được.
Ở trong bệnh viện bình tĩnh vượt qua hai tháng, cho đến nay đều là người đàn ông đó tổn thương cô, bọn họ đi đến một bước này cũng do anh ta sai, anh ta còn tức giận cái gì.
Hôm nay ra viện,Trịnh Viên Viên cùng Mạc Thiếu Khanh đỡ cô đi ra cửa bệnh viện, hai chiếc xe đậu ở trước mặt cô.
Cô ngẩn người, cảm thấy kinh ngạc, hôm nay có chuyện gì vậy, sao lại có nhiều người đến đón cô xuất viện như thế.
Ở trong lòng thầm nghĩ, Tiêu Thần Phong đã xuống xe. Anh đi đến trước mặt Mạc Tâm Nhan, dịu dàng cười nói: “Nhan Nhan, lần trước anh thấy em rất thích căn biệt thự ở trên núi, hay để anh chở em qua đó ở một thời gian.”
Đúng là cô rất thích căn biệt thự ở trên núi kia, rất yên tĩnh, cũng thích hợp để cô nghỉ ngơi dưỡng thương, mặc kệ là vết thương trên người hay là vết thương trong lòng. Nhưng cô cũng biết mình và Tiêu Thần Phong chỉ là bạn, tự nhiên chạy đến chỗ người ta ở cũng không tốt.
Lần trước cô đến đó ở một tháng, chỉ vì trốn tránh, nhưng hôm nay đã không cần trốn tránh nữa, bởi vì… Cô muốn ly hôn.
“Thần Phong, em…”
“Mạc Tâm Nhan, em không được đi.”
Cô chưa nói xong, một tiếng gầm giận dữ truyền đến từ chiếc xe khác.
Cô vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Dịch Dương đi xuống chiếc xe kia, sau đó bước nhanh tới trước mặt cô, nắm lấy cánh tay của cô, gầm nhẹ nói: “Mạc Tâm Nhan, em là bã xã của anh, phải về nhà với anh.”
Mạc Tâm Nhan dùng sức hất tay anh ra, lạnh lùng nói: “Dịch Dương, giờ anh mới biết tôi là vợ của anh, vậy lúc anh bảo vệ Hứa Giai Lị có nghĩ tới việc tôi là vợ của anh hay không?”
Dịch Dương ánh mắt trầm xuống, thấp giọng nói: “Anh đã cắt đứt với cô ấy.”
“Cắt đứt thì thế nào?” Mạc Tâm Nhan mỉm cười châm chọc, nói: “Anh cho rằng ở giữa chúng ta chỉ có một Hứa Giai Lị sao? Khoảng cách giữa chúng ta còn có rất nhiều tổn thương, còn có một đứa trẻ…”
“Thật xin lỗi..” Dịch Dương bỗng rũ mắt xuống, xin lỗi.
Mạc Tâm Nhan cười chế giễu: “Anh cho rằng một câu thật xin lỗi là xong sao? Dịch Dương, tôi nói cho anh biết, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh, tôi sẽ ủy thác với luật sư, đưa giấy thỏa thuận ly hôn cho anh, tạm biệt.”
Nói xong, cô đi về phía xe của Tiêu Thần Phong.
Dịch Dương cuống lên, vội vàng nắm chặt tay cô, nói: “Rốt cuộc phải làm thế nào em mới chịu tha thứ cho anh, nếu không phải em và Tiêu Thần Phong dây dưa không rõ, thì sao anh lại ghen tị mà làm ra chuyện tổn thương em?”
Mạc Tâm Nhan hai mắt tối sầm lại, sau đó cười nói: “Nói cho cùng anh vẫn không chịu tin tưởng tôi. Anh trắng trợn tằng tịu với Hứa Giai Lị, lại luôn nghi ngờ tôi và Tiêu Thần Phong, Dịch Dương, anh đúng là ích kỷ.”
Mạc Tâm Nhan nói xong, hất tay anh ta ra khỏi tay mình, nhưng mà anh ta nắm quá chặt, cho dù cô làm cách nào cũng không tránh thoát được.
Mạc Thiếu Khanh thấy thế, giữa mày hiện lên một tia nóng nảy.
“Buông em gái tôi ra.” Anh hét lớn, túm lấy cổ áo Dịch Dương, một cánh tay khác đánh về phía hàm dưới của anh ta.
Dịch Dương bị anh đánh ngã vào cửa xe, Mạc Tâm Nhan lạnh lùng nhìn anh ta một cái, ngồi lên xe của Tiêu Thần Phong.
Thấy Mạc Tâm nhan ngồi lên xe của mình, trong mắt Tiêu Thần Phong hiện lên một tia phức tạp, nhưng anh không nói gì, yên lặng lái xe đưa Mạc Tâm Nhan rời đi.
“Mạc Tâm Nhan!” Dịch Dương nhìn về phía chiếc xe kia, gầm lên một tiếng, hai mắt tràn đầy bạo lực.
Cô ấy vậy mà lại đi rồi, cô ấy vậy mà lại bỏ anh để đi theo người đàn ông khác. Sao lại có thể, anh không cho phép, tuyệt đối không cho phép…
Trịnh Viên Viên nhìn Dịch Dương tức giận đỏ mắt, bỗng cảm thấy anh ta rất đáng thương. Nhưng là người đáng thương cũng có chỗ đáng giận, trước kia Nhan Nhan yêu anh ta, anh ta lại đối xử với Nhan Nhan như vậy, đúng là phong thủy thay phiên, ài… Cô không khỏi nhìn người đàn ông bên cạnh, rầu rĩ nói: “Thấy không, đây là kết cục của người đàn ông tự làm tự chịu.”
Mạc Thiếu Khanh sắc mặt trầm xuống, gầm nhẹ: “Anh mới không ngốc giống ai đó đâu, tự làm tự chịu.”
Dịch Dương bình tĩnh nhìn chiếc xe đã rời đi kia, hai tay dần nắm chặt.
Mạc Tâm Nhan, em đã gả cho anh rồi, thì cả đời này chỉ có thể là của anh.
“Thần Phong… Anh để em xuống ở ven đường đi.” Mạc Tâm Nhan nói, nhìn về phía sườn mặt cứng đờ của Tiêu Thần Phong.
Tiêu Thần Phong mỉm cười chua xót nói: “Anh biết mà… Em không muốn đi với anh, chỉ vì để chọc giận người đàn ông đó mà thôi.”
Tiêu Thần Phong nói, ngừng xe ở ven đường.
Mạc Tâm Nhan mím môi, lẩm bẩm nói: “Thực xin lỗi.” Nói xong, cô mở cửa, đang định xuống xe thì Tiêu Thần Phong lại đóng của xe lại.
Anh bình tĩnh nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Nhan Nhan, thực sự không thể cho anh một cơ hội sao?”
Mạc Tâm Nhan cúi đầu yên lặng không nói, sau đó, cô mới mở miệng: “Thực xin lỗi, Thần Phong.”
Tiêu Thần Phong cười chua xót: “Vì sao vậy?”
“Bởi vì Dịch Dương.” Mạc Tâm Nhan thấp giọng nói, trong âm thanh mang theo chút buồn bã.
“Nhưng anh ta làm tổn thương em.” Tiêu Thần Phong gầm nhẹ, nắm chặt tay đấm vào bánh lái.
Mạc Tâm Nhan khẽ run, sau đó cười khổ nói: “Đúng vậy, anh ta làm tổn thương em, nhưng lòng em vẫn không quên được anh ta, em không muốn ở bên anh trong khi lòng mình vẫn còn chứa người khác, như thế là không công bằng với anh, anh nên tìm một người con gái tốt hơn, có thể ở bên anh cả đời.”
“Anh không để bụng…” Tiêu Thần Phong đột nhiên nắm chặt tay cô, khuôn mặt tuấn tú luôn dịu dàng chợt tràn ngập sự vội vàng: “Nhan Nhan, cho anh một cơ hội đi, anh không để bụng em có quên Dịch Dương hay không, anh chỉ hi vọng em có thể ở bên cạnh anh cả đời.”
Mạc Tâm Nhan thở dài, nghiêm túc nhìn anh: “Thần Phong, anh thực sự có thể không để bụng sao? Anh thực sự cho phép trái tim em giữ hình bóng người đàn ông khác sao?”
Tiêu Thần Phong ánh mắt tối sầm , không nói gì. Cô nói rất đúng, nếu bọn họ ở bên nhau, anh sẽ không chịu đựng được việc trái tim cô còn có người khác. Anh và Dịch Dương đều giống nhau, lòng chiếm hữu rất mạnh, anh bây giờ nói không để bụng, nhưng về sau thì sao.
Thấy anh yên lặng không nói, Mạc Tâm Nhan thấp giọng mỉm cười: “Anh làm không được đúng không. Đừng nói là anh, nếu là em, em cũng không làm được. Khi em kết hôn với Dịch Dương, trong lòng anh ta cũng chỉ có Hứa Giai Lị, anh có biết khoảng thời gian đó em đau khổ đến thế nào không?”
Tiêu Thần Phong nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, mím môi không nói. Nếu cô biết Hứa Giai Lị là do anh sắp xếp đến bên Dịch Dương để chia rẽ cô và anh ta, cô sẽ tha thứ anh sao? Nói cho cùng, người khiến cô đau khổ chính là anh. Nhưng anh cũng không có cách khác, anh muốn có được cô, từ nhỏ đã muốn. Có lẽ, lòng chiếm hữu của anh còn mạnh hơn cả Dịch Dương, vì có được cô, anh sẽ không từ thủ đoạn.
“Thần Phong, không cần kiên trì, tìm một cô gái tốt hơn em, cùng cô ấy vượt qua cả đời đi.” Mạc Tâm Nhan để tay lên vai anh, vẻ mặt chân thành nói: “Giữ một người trong lòng đã chứa một người khác ở bên cạnh không hạnh phúc đâu, chỉ có đau khổ thôi. Anh là bạn của em, em không muốn anh phải trải qua những chuyện giống mình, anh hiểu được sao?”
Thấy anh vẫn luôn yên lặng không nói, Mạc Tâm Nhan thở dài, yên lặng đẩy cửa xe rời đi.
Tiêu Thần Phong nhìn bóng dáng rời đi của cô qua gương chiếu hậu, nắm tay dần siết lại, trong mắt lóe lên tia hung ác.
Nhan Nhan, đừng trách anh tàn nhẫn, có món nợ anh cần phải đòi lại. Rồi sẽ có một ngày em trở về bên anh.
Mạc Tâm Nhan lơ đãng bước đi trên đường, những ký ức ở bên Dịch Dương cứ quanh quẩn trong đầu, khiến cô khó chịu.
Cô đi đến ghế dài bên đường, chuẩn bị ngồi xuống, chợt thấy một chiếc xe từ từ ngừng ở trước mặt cô.
Trịnh Viên Viên xuống xe, nắm lấy Mạc Thiếu Khanh đi đến, cười nói: “Biết ngay cậu sẽ xuống xe giữa đường mà.”
Mạc Tâm Nhan cười nhẹ: “Mình biểu hiện rõ ràng đến thế à? Cậu đoán được, Tiêu Thần Phong hẳn cũng đoán được.”
“Chỉ sợ có tên ngốc kia đoán không được,đúng là ngớ ngẩn, cho rằng em đi với Tiêu Thần Phong luôn rồi.” Mạc Thiếu Khanh đi đến bên cạnh cô, ôm lấy bả vai cô: “Nhan Nhan, lúc nhỏ anh còn cảm thấy Dịch Dương rất thông minh, nhưng sao càng lớn càng ngốc vậy?”
Mạc Tâm Nhan không nói gì, chỉ cười nhẹ. Trịnh Viên Viên tiếp lời: “Em nghĩ không phải ngốc đâu, giống EQ thấp hơn.”
“Cũng có khả năng.” Mạc Thiếu Khanh bĩu môi, sau đó kéo Mạc Tâm Nhan lên xe, nói: “Đi, về nhà với anh, ba mẹ đang ở nhà đợi em đấy.”
“Ừm.” Mạc Tâm Nhan gật đầu, trong mắt ngấn nước: “Anh, vẫn là mọi người tốt với em.”
“Đứa ngốc này.” Mạc Thiếu Khanh đau lòng xoa đầu cô, cười nói: “Người nhà không tốt với em thì ai tốt?”
Trịnh Viên Viên nhìn một màn ở trước mắt, cảm thấy đáy lòng ấm áp. Cô lớn lên trong cô nhi viện, luôn luôn khát vọng tình cảm gia đình thế này.
Những ngày ở nhà rất bình tĩnh, Dịch Dương cũng không còn xuất hiện ở trước mặt cô nữa, cũng không biết có phải bị kích thích từ lần cô đi với Tiêu Thần Phong ở bệnh viện hay không. Mặc dù nói mắt không thấy lòng không phiền, nhưng mỗi lúc đêm khuya thanh vắng, cô vẫn nhịn không được nhớ tới người đàn ông đó, nhớ đến đứa con cô không có duyên kia.
“Nhan Nhan, con ngủ chưa?” Ngoài cửa truyền đến tiếng của Dương Bình.
Mạc Tâm Nhan mỉm cười, giương giọng đáp: “Con vẫn chưa ngủ, mẹ vào đi.”
Dương Bình đẩy cửa đi vào, đi tới mép giường ngồi xuống, nhìn cô, nghiêm túc nói: “Nhan Nhan, mẹ hỏi con chuyện này.”
“Gì thế mẹ?” Mạc Tâm Nhan nắm tay bà, cười hỏi.
“Con thực sự muốn ly hôn với Dịch Dương sao?”
Sắc mặt của Mạc Tâm Nhan thay đổi, sau đó dùng giọng điệu kiên định nói: “Vâng, ngoài lý hôn ra, con không biết làm thế nào để kết thúc chuyện của chúng con nữa.”
Thấy sắc mặt con gái kiên định, Dương Bình thở dài nói: “Không còn cách nào khác sao? Giờ con còn yêu nó không?”
“Mẹ, giữa chúng con không chỉ đơn giản là yêu hay không yêu, mà còn có rất nhiều tổn thương không thể xóa nhòa.” Mạc Tâm Nhan vô lực đáp.
Dương Bình đau lòng xoa đầu cô, sau đó đột nhiên hỏi: “Cha chồng của con có đối xử tốt với con không?”
Mạc Tâm Nhan ngẩn người, không rõ vì sao mẹ lại hỏi vấn đề này, có điều cô vẫn thành thật trả lời: “Đối xử với con rất tốt, mẹ cũng không phải không biết. Lúc còn nhỏ ba chồng đối xử với con rất tốt, còn tốt hơn cả với Dịch Thanh, cho nên đấy cũng là một trong những nguyên nhân vì sao Dịch Thanh ghét con.”
“Vậy, xem mặt mũi của cha mẹ chồng, con không thể cho Dịch Dương một cơ hội sao?” Dương Bình cẩn thận nói.
“Mẹ…” Mạc Tâm Nhan nhăn mày, uất ức nói: “Sao hôm nay mẹ cứ nói chuyện cho Dịch Dương thế, con không muốn yêu anh ta, yêu anh ta rất mệt mỏi.”
“Được được được… Không nói nữa…” Nghe giọng điệu ai oán của con gái, Dương Bình vội vàng vỗ vai cô, sau đó mới thở dài: “Mẹ cũng chỉ sợ sau này con không kiếm được cha mẹ chồng tốt như thế, lúc trước mẹ và ba đồng ý con gả cho Dịch Dương cũng bởi vì chúng ta thấy yên tâm về nhà họ, ai ngờ…”
“Chuyện này không liên quan đến cha mẹ chồng, tạo nên cục diện này là do vấn đề của con và Dịch Dương.” Mạc Tâm Nhan mắt hồng, rầu rĩ nói.
Dương Bình đau lòng sờ khuôn mặt gầy gò của cô, cũng không nói gì nữa.
Ngày hôm sau, Trịnh Viên Viên hẹn cô đi ra ngoài chơi, không ngờ lại chơi đến tối. Trịnh Viên Viên muốn đưa cô về nhà, nhưng cô khăng khăng muốn tự mình đi về để tránh phiền toái.
Lái xe vào cửa, cô chuẩn bị đi vào trong sân, chợt có một đôi tay ôm lấy eo cô, toàn bộ sau lưng đập vào một lồng ngực rắn chắc.
Cô hoảng sợ, theo phản xạ muốn kêu lớn.
Nhưng người ở phía sau ngay lập tức bịt miệng cô lại, kéo cô đi vào một chiếc xe. Cô ra sức giãy giụa, nhưng vẫn bị người đó kéo vào trong xe.
Cô hoảng sợ kêu một tiếng, còn chưa kịp nhìn rõ người này là ai, thì xe đã khởi động, lao vào màn đêm.