Hôn Nội Mưu Ái

Chương 72: Các Cục Cưng Thích Chạy Loạn



Một người đàn ông vóc ngườicao ráo nở một nụ cười nhạt chậm rãi đi tới. Tướng mạo người đàn ông anh tuấn, bước chân ưu nhã, toàn thân trên dưới đều lộ ra một luồng quý khí bẩm sinh.

“Cha...”Cậu nhóc bổ nhào vào trong ngực người đàn ông, chỉ vào Dịch Dương tức giận nói:“Cái chú xấu xa kia, chú làm em gái ngã,còn không chịu xin lỗi em gái nữa.”

Người đàn ông nghe xong, nhìn thoáng qua sắc mặt hờ hững của Dịch Dương, sau đó đi trước mặt cô nhóc, xoa đầu cô bé, ôn nhu cười nói:“Chú không phải cố ý, chú bề bộn nhiều việc, Tiểu Bối cũng đừng có tức giận, tha thứ cho chú ấy đi, lại đây, Tiểu Bối đau chỗ nào, cha giúp con xoa...”

“Ở đây.” TiểuBối chỉ vào đầu gối ủy khuất nói, một đôi mắt nho nhỏ nhìn về phía sắc mặt lạnh lùng của Dịch Dương, khóe miệng không hiểu lại móp méo:“Cha, cái chú kia nhìn thật dữ...”

Người đàn ông cười cười,cưng chiều đụng đụng trán của cô bé, nói:“Cha không dữ là được rồi.”

Không biếtvì sao, nhìn thấy một màn thân mật của người đàn ông cùng cô bé, trong lòng anh ta không hiểu vì sao dâng lên một sự ghen ghét.

Nếu như con của anh ta vẫn còn, sợ là cũng lớn thế này rồi. Nhớ tới đứa con không có duyên với mình kia, liền nghĩ tới Mạc Tâm Nhan, tim anh ta lại một lần nữa mất khống chế đau.

Loại đau này tựa hồ đã thành thói quen của anh ta. Mỗi khi trời tối người yên, anh ta đều sẽ nhìn hình kết hôn của bọn họ đến ngẩn người, thừa nhận đáy lòng đau đồng thời, lại lẳng lặng hưởng thụ lấy hồi ức tốt đẹp liên quan giữa bọn họ, hồi ức thuộc về bọn họ, ai cũng không cướp được.

“Sao vậy, sao em mới vừa lên phòng rửa tay một chút, ba người lại chạy đến nơi này rồi?”Mạc TâmNhan thở hồng hộc chạy tới, nhìn người đàn ông có chút gấp rút mà hỏi.

Người đàn ông bất đắc dĩ giang tay ra:“Hết cách rồi, các cục cưng thích chạy loạn.”

Lông mày Mạc TâmNhan nhíu lại, trừng mắt về phía cô nhóc trong ngực anh, cắn răng hừđáp:“Nhất định lại là TiểuBối con chạy loạn rồi, hại anh với cha con phải chạy đi tìm con.”

“Mẹ ơi, ôm một cái đi!”TiểuBối lập tức duỗi ra tay nhỏ mập mạp hướng tới cô, ngọt ngào nũng nịu.

Mạc TâmNhan trợn mắt, nhất thời cô không chịu được nũng nịu của cô nhóc này, mỗi lần làm nũng, cả người cô đều chịu thua.

Thấy mẹ chậm chạp không có đưa tay ôm mình, Tiểu Bối lập tức móp méo miệng, mặt mũi tràn đầy ủy khuất nhìn cô:“Mẹ, Tiểu Bối vừa mới ngã một phát, ở đây vẫn còn đau nè, mẹ thật sự không xem Tiểu Bối một chút sao?”

Nói xong, dùng cặp mắt nhỏ sáng đen bóng nhìn qua cô, dáng vẻ như muốn khóc.

Cả trái tim Mạc TâmNhan đều muốn tan ra, thấy trên đầu gối cô nhóc xác thực đỏ lên một khối lớn, lập tức đau lòng vô cùng, cuống quít đem cô nhóc từ trong ngực người đàn ông ôm lấy.

“Mẹ ơi, Tiểu Bối nói cho mẹ nha...” TiểuBối vừa và trong ngực mẹ, liền dùng cánh tay nhỏ mập mạp ôm lấy cổ cô, bi bô nói: “Vừa nãy có cái chú kia thật dữ, chú dữ làm Tiểu Bối ngã, còn không xin lỗi, Tiểu Bối không thích cái chú hung dữ đó...”

Mạc TâmNhan buồn cười nhìn cô bé:“Là cái chú nào dữ như vậy, làm Tiểu Bối té xuống còn không xin lỗi?”

“Dạ, chính là cái chú kia...”TiểuBối nói, uốn éo người dùng ngón tay ngắn ngủn mập mạp của cô nhóc chỉ vào bóng dáng người đang muốn đi vào thang máytrong cao ốc.

Mạc TâmNhan thuận theo hướng cô nhóc chỉ, sau một khắc sắc mặt bỗng nhiên biến đổi. Cô thu tầm mắt lại nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, có chút gấp rút mà hỏi:“TầnHiên, nơi này là đâu vậy? Đây là công ty gì?”

“Tập đoàn Bách Dịch.”TầnHiên hồ nghi nhìn sắc mặt thay đổi của cô, nửa ngày, ân cần hỏi han:“Em sao vậy?”

“Không có...Không có việc gì...”Mạc TâmNhan lắc đầu, cực lực đè xuống đau nhức từ lâu ở đáy lòng cuồn cuộn lên.

Khó trách sao cô cảm thấy nơi này nhìn quen mắt như thế, hóa ra là tòa nhà Bách Dịch. Ngắn ngủi thời gian năm năm, chung quanh rất nhiều kiến trúc đều có thay đổi lớn, cô có chút không nhận ra được, nhưng mà, mặc kệ kiến trúc thay đổi thế nào, có một số người, từ đầu đến cuối một chút cô đều nhận ra ngay, dù chỉ là một cái bóng lưng.

Bởi vìtất cả của người đàn ông kia đều đã một mực khắc vào trong lòng cô, bao gồm đau xót cùng nhục nhã anh ta cho cô.

Không nghĩ tới trở về ngày đầu tiên, con của cô liền gặp mặt người đàn ông kia, may mắn người đàn ông kia không có nhận ra điều gì, nếu thật sự nhận ra đây là con anh ta, vậy anh ta có tranh giành con của cô hay không. Nghĩ đến khả năng này, toàn thân cô liền run rẩy, hiện tại cô không còn gì hết, chỉ có bọn nhỏ, bọn nhỏ chính là tất cả của cô.

Cô ôm chặt Tiểu Bối, nhìn về phía cậu nhóc, nghiêm túc nói: “Sau này không cho phép các con chạy loạn, biết chưa?”

“Là em gái thích chạy loạn, Tiểu Bảo chỉ là sợ em gái bị mất, cho nên mới cùng ra.” Cậu nhóc xoay tròn ngón tay ủy khuất nói.

Nhìn dáng vẻ ủy khuất của cậu nhóc, Tần Hiên cười ôm lấy cậu, ôn nhuận nói:“Mẹ không có ý trách con, các con là bảo bối của mẹ, mẹ chỉ là sợ các con bị mất, nếu các con mất rồi, mẹ sẽ rất đau lòng, các con không thể để mẹ đau lòng, có biết hay không?”

“Dạ, biết.”Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối đồng thanh đáp.

Nghe bọn Tiểu Bảo,Bối hứa hẹn, Mạc Tâm Nhan tim vẫn bất ổn, chỉ sợ người đàn ông kia thật sự đến tranh con với cô. Cô nhìn về phía Tần Hiên thấp giọng nói:“TầnHiên, chúng ta trở về đi, em có chút không thoải mái.”

“Ừm, được.”TầnHiên nhẹ gật đầu, nhìn gò má tái nhợt của cô, giữa lông mày xẹt qua một vòng lo âu và nghi hoặc.

Liên quan tới tất cả quá khứ của cô, nếu không phải chính cô nguyện ý nói ra với anh, bằng không anh sẽ không hỏi, đây cũng tôn trọng anh đối với cô. Dù anh thật sự rất quan tâm cô, rất muốn biết quá khứ của cô, anh cũng sẽ không bắt buộc cô nói ra với anh.

Mặc dù đã quay lại biệt thự, lòng của cô vẫn chưa yên được, cô nhìn về phía Tần Hiên, gấp rút mà hỏi:“Chúng ta ở lại thành phố này một tuần thì quay về được không?”

“Ừm.”TầnHiên nhẹ gật đầu, nửa ngày, ôn nhuận cười nói:“Không phải em nói lần này em trở về còn phải thăm hỏi người thân của mình một chút sao? Lúc nào đi, có muốn anh đi với em không?”

“Không cần, chút nữa em đi xem sao, lặng lẽ nhìn xem...” Mạc TâmNhan nói, giữa lông mày bỗng nhiên xẹt qua một vòng ưu thương:“Đã nhiều năm như vậy, bọn họ khẳng định cho là em chết rồi, hiện tại bọn họ cũng an định lại, em không muốn bởi vì sự xuất hiện của em mà quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của bọn họ.”

Năm đó, xe TầnHiên xém chút đụng phải cô, một khắc này, trong lòng của cô lóe lên rất nhiều cảm xúc, có tuyệt vọng, có giải thoát, có bi ai, cũng có không nỡ...

Không nỡ chính là người thân của cô, còn có con trong bụng cô lúc đó nữa. Giải thoát chính là rốt cục cô cũng không cần chịu sỉ nhục, giày vò từ người đàn ông kia nữa.

Cuối cùng, xe của TầnHiên ngừng lại ở khoảng cách chỉ cách cô mấy centimet, Tần Hiên xuất hiện giống như là chúa cứu thế, trong nháy mắt dọa chạy những người đàn ông có ý đồ vũ nhục cô.

Cô vĩnh viễn nhớ kĩ cuộc đối thoại của những người đàn ông đó, bọn họ nói là Dịch Dương phái bọn họ đến vũ nhục cô. Cô không biết vì sao Dịch Dương phải đối xử với cô như thế, cô muốn không tin những gì bọn họ nói, thế nhưng, cũng chỉ có Dịch Dương mới biết được cô ở bờ sông chờ anh ta, ngoại trừ anh ta, còn có ai sẽ biết cô vẫn luôn ở bờ sông khổ sở đợi anh ta. Mấu chốt nhất là, anh ta lúc ấy còn đang cùng Hứa Gia Lị ân ái triền miên.

Lúc đó những cảnh ngộ kia gần như đoạt đi ý chí sống của cô, nếu không phải trong bụng còn có một đứa bé, có lẽ cô thật sự không muốn sống nữa.

Cũng may cô còn gặp Tần Hiên, Tần Hiên là một người đàn ông bề ngoài ôn tồn lễ độ, nội tâm lại vô cùng lạnh lùng, bên cạnh anh không có người phụ nữ nào, anh đối tốt với tất cả mọi người, nhưng không có một người nào có thể đi vào lòng của anh.

Đương nhiên, anh đối với cô cũng vô cùng tốt. Lúc ấy cô chật vật không chịu nổi cầu anh đem cô đi, anh không chút do dự nhẹ gật đầu, mang theo cô đi tới thành phố khác, một thành phố anh sinh ra lớn lên, trong thành phố này không có Dịch Dương.

Cô cầu xin anh nghe ngóng tin tức của Mạc Quốc Hùng, anh cũng không nói hai lời mà giúp cô đi nghe ngóng. Lúc cô từ trong miệng anh biết được Mạc Quốc Hùng bình an vô sự, trong nháy mắt cô quyết định sẽ ở lại thành phố này, đời này cũng không muốn tiếp tục gặp Dịch Dương nữa.

Lúc hạ sinh Tiểu Bảo và Tiểu Bối, anh còn hưng phấn hơn so với cô, khi đó anh hướng cô đưa ra thỉnh cầu duy nhất đời này của anh, đó chính là để anh làm cha của Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối, để cô cảm thụ một chút ấm áp gia đình.

Cô hỏi anh vì sao không tìm một người phụ nữ kết hôn sinh con, anh nói chưa gặp được người phụ nữ mình yêu thích.

Cô nói sợ là Tiểu Bảo, Tiểu Bối sẽ liên lụy anh, anh còn nói anh không sợ liên lụy, chỉ sợ không cảm giác được thế gian này ấm áp.

Thế là cô đápứng thỉnh cầu của anh, anh thành cha của con cô, lại không phải chồng của cô.

Có lúc anh cười nói đùa:“Mạc TâmNhan, em dứt khoát gả cho anh đi, nhìn gia đình chúng ta sinh hoạt rất hài hòa nha.”

Cô cười nói:“Em là một người phụ nữ không tốt, gảcho anh sợ là chà đạp anh.”

Lúc đó anh chỉ cười không nói, chỉ là bên trong ánh mắt anh nhìn cô lại nhiều hơn một tia sắc thái phức tạp.

Vào buổi chiều, Tần Hiên cũng bởi vì công việc mà ra ngoài, đối với công việc của anh, trước giờ cô chưa từng hỏi qua, trước khi về thành phố này, anh chỉ nói anh muốn quay về gặp mặt một người làm ăn, lúc ấy cô vẫn còn e ngại thành phố này, thế nhưng nhớ về người thâncuối cùng cô vẫn theo anh quay trở về.

TầnHiên vừa ra ngoài không bao lâu, cô liền để Tiểu Bảo, Tiểu Bối ngoan ngoãn trong nhà chơi, mình thì lái xe đi về biệt thự nhà họ Mạc.

Mạc TâmNhan dừng xe ở cách xa biệt thự nhà họ Mạc, sau đó xuống xe đi bộ đến.

Biệt thự nhà họ Mạc vẫn như cũ, nhìn cái sân quen thuộc trước mắt, nơi mình ở từ nhỏ đến lớn, tim bắt đầu hơi đau.

“Thiên Kỳ, không được chạy, cẩn thận ngã đó...”

Mộttràn thanh âm quen thuộc đột nhiên từ trong sân truyền đến, trái tim Mạc Tâm Nhan chấn động mạnh, nước mắt lập tức thấm ướt hốc mắt.

“Bà nội...bà nội ơi...Có bươm bướm...”

Thanh âm non nớtlàm cô nhớ tới Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối của mình, đây nhất định là một nhóc con vô cùng đáng yêu.

Cô thận trọng ghé vào trong cửa sân nhìn, liếc mắt liền thấy mẹ của mình Dương Bình, còn có một cậu nhóc da thịt mềm mại trắng nõn, cậu nhóc nhìn thật nhỏ, hẳn là dáng vẻ mới hai ba tuổi, so Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối nhỏ hơn một chút.

Nghe cậu nhóc gọi Dương Bình là bà nội, trong lòng Mạc Tâm Nhan trở nên kích động, hóa ra là anh trai đã kết hôn rồi, đối tượng là ai, có phải là Trịnh Viên Viên?

Cô tự mình phỏng đoán lấy, một bóng dáng quen thuộclập tức từ trong nhà đi ra. Cô kích động che miệng của mình, một khắc này, cô thật muốn đi lên ôm mẹ mình, ôm bạn thân của mình một cái, còn có cháu của cô nữa.

“Mẹ ơi, con muốn bươm bướm.”Cậu nhóc hướng về phía Trịnh Viên Viên bi bô nói.

Trịnh Viên Viên nhìn bươm bướm đang bay lượn trên bầu trời một chút, lập tức xoa xoa đầu của cậu nói:“Bướm bướm người ta đang tự do tự tại,con bắt nó làm gì?”

“Đẹp mắt, bươm bướm đẹp mắt.”Cậu nhóc bi bô nói, quả thực là muốn con bướm bướm trên bầu trời kia.

Trịnh Viên Viên một thoáng gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt tối xuống:“Mạc Thiên Kỳ, con dám không nghe lời mẹ, con muốn ăn đòn phải không.”

Thấy mẹ dữ như vậy, cậu nhóc lập tức ủy khuất nhìn về phía bà nội của mình. Dương Bình trong lòng thương yêu, trong nháy mắt đem cậu nhóc ôm vào trong ngực, dụ dỗ:“Thiên Kỳ ngoan, đợi chút nữa bà nội bảo ông nội mua bươm bướm cho Thiên Kỳ có được hay không, ngoan, không ngoan mẹ sẽ tức giận, tức giận sẽ đánh vào mông Thiên Kỳ, biết không...”

Dương Bình nói, ôm cậu nhóc đi vào trong nhà. Mạc Tâm Nhan nhất thời bước về trước một bước, đúng lúc này, Trịnh Viên Viên vừa vặn quay đầu hướng phía cô nhìn sang, trong lòng cô đột nhiên giật mình, vội vàng né qua một bên trốn sau vách tường.

“Viên Viên, con nhìn cái gì đó?”

“A,Mẹ, con vừa nhìn thấy một bóng người.”

“Làm gì có đâu,sao mẹ không nhìn thấy, quên đi, không cần quản chuyện kia, xemchừng là con hoa mắt rồi, mau vào nhìn vết sẹo này trên tay Thiên Kỳ là làm sao vậy?”

“A”

Mãi đến khi không còn âm thanh trong sân truyền đến nữa, lúc này Mạc Tâm Nhan mới từ góc tường đi ra, lưu luyến không rời nhìn cánh cổng lớn kia.

Đáng ra cô phải vui mừng mới đúng, Trịnh Viên Viên cùng anh trai cô kết hôn, hơn nữa còn có một đứa con đáng yêu như vậy. Xem ra người thân đều sống rất tốt, như thế, cô yên tâm rồi.

Tòa nhà Bách Dịch.

Dịch Dương tựa lưng vào ghế ngồi xuất thần nhìn ngoài cửa sổ,trong đầu không tự chủ được nhớ tới 2 đứa nhóc hôm nay chặn anh ta trước cửa công ty.

Không thể không công nhận, hai đứng bé trắng nõn mềm mại kia rất đáng yêu. Nếu như con anh ta còn, khẳng định sẽ đáng yêu giống như bọn chúng.

Nhớ tới con liền sẽ nhớ tới Mạc TâmNhan, sau đó một cỗ đau đớn quen thuộc lại một lần nữa tại lồng ngực truyền ra, anh ta nhíu mày, tay ý thức đặt trên ngực.

Cộc cộc cộc...

Ngay tạilúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tràn gõ cửa có tiết tấu, anh ta ngước mắt nhìn lại, nhàn nhạt đáp:“Vào đi.”

Cửa phòng tổng giám đốc bị người nhẹ nhàng đẩy ra, nữ thư ký dẫn theo một người đàn ông dáng cao, khuôn mặt ôn nhuận đi đến.

“Tổng giám đốc, vị này làtổng giám đốc quốc tế EKanh Tần, anh có hẹn gặp anh ấy lúc ba giờ.”

“Ừm.” Dịch Dương hơi gật đầu, nói: “Pha hai ly trà đem đến đây.”

“Vâng.”Nữ thư ký cung kính lên tiếng, sau đó im ắng lui ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại.

Lúc Dịch Dương nhìn rõ dung mạo của người đàn ông kia, hơi run run, nửa ngày, đứng người lên đi đến cạnh ghế sa lon, nhàn nhạt mở miệng:“Mời ngồi.”

“Cảm ơn.”TầnHiên lễ phép cười cười, sau đó tùy ý ngồi trên ghế sa lon, Dịch Dương ngồi đối diện với anh.

TầnHiên lấy từ bên trong cặp công văn ra một phần hợp đồng đưa tới trước mặt anh ta, cười nói:“Đây là hợp đồng hợp tác của chúng ta, tổng giám đốc Dịch nhìn xem có chỗ nào không hài lòng, nếu không có gì, thì xin ký tên ở phía trên.”

“Hai nhóc con của anh rất đáng yêu.”Dịch Dương đột nhiênnói một câu không dính dấp gì nhau, sau đó cầm qua hợp đồng tùy ý nhìn một chút, liền ký tên lên trên, nét chữ mạnh mẽ cứng cáp nhìn rất đẹp.

TầnHiên giật mình, nửa ngày, có chút hạnh phúc cười nói:“Đúng, hai nhóc con ấy thật sự rất đáng yêu, tôi yêu chúng, cũng thương mẹ của chúng.”

“Xem ra anh Tần không chỉ là một người cha tốt, hơn nữa còn là một người chồng tốt.”Dịch Dương nhàn nhạtnói, đưa tay ra với anh:“Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”

TầnHiên vươn tay nắm tay anh ta, cười nói:“Nhìn tổng giám đốc Dịch rất thích trẻ con, e rằng cũng là một người cha tốt rồi.”

Ánh mắt Dịch Dương tối lại, một nỗi đau xót từ trong con mắt của anh ta chợt lóe lên, nửa ngày, anh ta ngước mắt nhìn về phía anh, chân thành nói:“Ba ngày sau là sinh nhật vợ tôi, tôi sẽ tổ chức bữa tiệc cho cô ấy ở khách sạn, đến lúc đó hy vọng anh Tần cùng phu nhân còn có các con cùng có mặt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.