Hồn Phi Yên Diệt Chi Khê Ninh Thiên

Chương 51



Tiếng gió bên tai đột nhiên ngừng, thân thể Mạc Thanh đột nhiên chạm đất, rơi trên một chiếc giường lớn không mềm không cứng. Hắn hạ xuống hình như đã đánh thức người trên giường, chỉ thấy một người mặc hoàng bào cực độ hoảng sợ từ trong chăn bò ra, thất thanh hô: “Ngươi —— ”

Mạc Thanh lao người tới bịt miệng gã.

Mạc Thanh luyện võ khí lực lớn, Lưu Huyền sống an nhàn sung sướng đã lâu, giãy giụa không ra, hoảng hốt đến sắc mặt trắng bệch, ú ớ sợ hãi kêu: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Dùng huyết quang dẫn động hồn phi yên diệt, có thể vứt bỏ nhục thân đi đến bên cạnh đối phương, nếu có thể giết chân thân người nọ trong vòng nửa canh giờ, người còn lại sẽ thắng.” Mạc Thanh từ trong quần áo móc ra dao găm đã chuẩn bị tốt, “Lưu Huyền, ân oán giữa ta và ngươi nhiều năm qua, hôm nay phải kết thúc.”

Nói xong, dao găm trên cổ gã rạch một nhát.

Cổ Lưu Huyền ồ ồ phun máu, giống như không thể tin được, gần như không tiếng động nói: “Ta chính là, chính là chân mệnh thiên tử —— ngươi, ngươi bất quá chỉ là dân đen ——” Lời còn chưa dứt, Lạc Khiêm lại bồi thêm một dao, tia sáng trong con ngươi Lưu Huyền dần dần biến mất, thân thể bất động, rốt cuộc giống như cá chết.

Hai người trên giường động tĩnh cũng không lớn, chỉ kinh động đến hoạn quan trông coi ngoài cửa: “Bệ hạ —— ”

“Vô sự, tất cả lui ra.”

Mạc Thanh đem thân thể Lưu Huyền nhét vào dưới giường, tạm thời dùng chăn phủ lên vết máu trên giường. Hắn tìm một chiếc áo lót Lưu Huyền thường mặc thay vào, đứng dậy chải lại đầu tóc, mỗi điểm rất nhỏ trên mặt cũng dựa theo diện mạo Lưu Huyền điều chỉnh một chút, gọi: “Quả nhân muốn đến chỗ quốc sư nghị sự, thay y phục chuẩn bị xe.”

Thái giám bên ngoài vội vàng tiến vào, thấy Mạc Thanh rồi lại có chút giật mình, chỉ cảm thấy Hoàng thượng thoạt nhìn có chút không giống, rồi lại nói không ra là không giống ở điểm nào. Mạc Thanh cau mày nói: “Nhìn cái gì?”

Mọi người liền vội vàng cúi đầu giúp hắn thay quần áo rửa mặt, có một thái giám hơi lớn tuổi nói: “Trễ như vậy rồi, quốc sư cũng đã buồn ngủ, Hoàng thượng không bằng sáng mai lại đi?”

Mạc Thanh nhìn hắn một cái, thầm nghĩ thái giám bên người Lưu Huyền này quả nhiên gan lớn, lạnh lùng nói: “Ngươi biết còn nhiều hơn ta, không bằng ngươi tới nhậm ngôi vị hoàng đế này đi?”

Một câu đem thái giám mặt trắng không còn chút máu, quỳ xuống dập đầu cầu xin tha tội.

Mạc Thanh biết thi thể Lưu Huyền sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện, chỉnh đốn sẵn sàng sau đó phân phó người không cho phép tự ý vào phòng, mang theo mấy hoạn quan đi ra cửa. Xe ngựa đã sớm chuẩn bị tốt, lúc Canh Thủy Đế cải trang du ngoạn bình thường chỉ mang theo bốn thị vệ, Mạc Thanh nhanh chóng chìm vào bóng đêm xuất cung.

Bên cạnh cửa cung có một nam tử khoác áo choàng cúi đầu đứng đó, lưng đeo cung tiễn cùng bội kiếm, không thấy rõ mặt. Mạc Thanh lệnh xe ngựa dừng lại, kéo nam tử kia lên.

Nam tử đương nhiên là Tuyên Minh.

Mạc Thanh thấp giọng nói: “Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?”

Tuyên Minh khiêu lông mi nói: “Ngươi bây giờ là quỷ, thấy mặt trời sẽ hóa thành tro, trước khi trời sáng nhất định phải giết chết Phong Dương, nếu không chuyện sẽ khó mà giải quyết.”

Hắn bây giờ là quỷ, tương lai thì sao?

Xe ngựa dừng trước cửa nơi quốc sư ở, Mạc Thanh kéo Tuyên Minh xuống xe ngựa, ngay cả người thông báo cũng không cần, đi thẳng vào trong. Hai người cho lui những người không có phận sự, ở trong phòng tiếp khách chờ giây lát, chỉ thấy một người nam nhân từ cửa ra vào chậm rãi đi tới, một thân áo trắng, khuôn mặt đẹp mắt như tiên giáng trần. Hắn cúi đầu nói: “Vi thần không biết Hoàng thượng giá lâm —— “Lúc nói chuyện đầu vừa ngẩng, rồi lại hơi sửng sốt.

Mạc Thanh không đợi hắn phản ứng, đã sớm phi thân đóng cửa lại, đẩy Phong Dương vào trong phòng khách. Cung tiễn thuận tay từ phía sau lưng rút ra, kéo căng dây cung chỉ vào hắn.

Phong Dương cười lạnh, rốt cuộc minh bạch Canh Thủy Đế này là Lạc Khiêm giả trang, nói: “Tuyên Minh, coi như ngươi có bản lĩnh. Nhưng mà cho dù ngươi có giết ta, sư phụ từ lâu đã bị ta hành hạ đến không còn hình người rồi.”

Tuyên Minh lạnh nhạt mà nhìn, chỉ nói một câu: “Sư phụ đã đem sở học suốt đời của người truyền cho ta.”

Phong Dương trong nháy mắt nghiến răng nghiến lợi, nét mặt cũng trở nên dữ tợn đáng sợ, rồi lại đột nhiên thu liễm, nhìn về phía Mạc Thanh lãnh đạm nói: “Ta từ nhỏ cùng sư phụ tình cảm thâm hậu, truyền nhân của hắn vốn nên là ta, ngược lại nhờ có ngươi đã hủy linh mạch của ta.”

Mạc Thanh kéo căng cung hướng về phía hắn, sắc mặt Phong Dương tái nhợt.

Đột nhiên đất rung núi chuyển, đồ dùng trong nhà rơi xuống đất, ba người bước chân đều bất ổn, mũi tên bắn ra “Vút” một tiếng lướt qua tai Phong Dương, cắm vào vách tường sau lưng. Bên ngoài truyền đến tiếng người la hét chạy trốn, nương theo âm thanh vách tường vỡ vụn, thị vệ cũng từ ngoài cửa chạy tới: “Quốc sư, không xong rồi, kinh thành có địa chấn!”

Mạc Thanh và Tuyên Minh đều bị vật dụng trong nhà rơi trúng, đầu Mạc Thanh chảy máu có chút mơ hồ, Tuyên Minh ngã trên mặt đất bị tủ đè lên chân, không thể cử động.

Phong Dương vững vàng đứng ở cửa cười:

“Các ngươi cho rằng chỉ bằng mệnh cách nhỏ bé của hai người các ngươi, có thể đưa ta vào chỗ chết? Ngươi tính ra được ta mất mạng trên tay Hiên Bắc nhất tiễn, nhưng mà Hiên Bắc nhất tiễn kia lại đang bị ta tống giam đấy. Ta phúc trạch dày, một đời này vô luận gặp bất cứ chuyện gì cũng có thể biến nguy thành an, các ngươi muốn giết ta, trời liền giáng địa chấn.” Nói xong khoát tay áo, chậm rãi bước ra ngoài.

Tuyên Minh nhìn chân trời nơi xa, hoảng hốt nói: “Không được, mặt trời sắp lên rồi.”

Phong Dương lạnh nhạt nói: “Hoàng Thượng lo lắng tàn đảng của Hạ Diễn sẽ mưu hại, lập tức đi đại lao bắt Hạ Diễn, giết chết không tha.”

Bọn thị vệ lĩnh mệnh: “Vâng!”

Mạc Thanh đột nhiên giật mình. Phúc trạch dày? Hiên Bắc nhất tiễn?

Hắn chậm rãi ngồi xuống, tận lực áp chế cảm giác đau đầu nóng rực, cái ót rồi lại giống như bị dương quang chưa rõ quét qua, như bị lửa thiêu. Hắn một lần nữa kéo căng dây cung, trong lúc lảo đảo, bóng lưng Phong Dương trong lúc mọi người chen lấn càng lúc càng nhỏ.

Mạc Thanh nâng cung lên, khẽ nói: “Phong Dương, ngươi chỉ tính sai một chuyện. Hiên Bắc nhất tiễn, kỳ thật không phải tướng quân, mà là ta.”

Vút một tiếng tên rời khỏi cung, Phong Dương đau đớn thét lên một tiếng, ngực trúng tên, máu tươi chảy ra.

Đám thị vệ xung quanh trở nên hỗn loạn: “Quốc sư!”

Tuyên Minh kinh ngạc nhìn Mạc Thanh không lộ vẻ mặt gì, chỉ thấy hắn thuần thục mà đặt mũi tên lên cung, một mũi tên lại một mũi tên, thị vệ xung quanh ngay cả rút kiếm cũng không kịp, trên trán trúng tên, chết ngay lập tức.

Hắn không hiểu, đây là làm sao?

Tuyên Minh mặt vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm, hôm nay cuối cùng hắn mới thấy được, cái gì gọi là thiện xạ, cái gì gọi là bách phát bách trúng, cái gì gọi là *lực bất hư phát.

Phong Dương vẫn ngẩn người đứng ở trong sân, người bên cạnh dần dần ngã xuống, tựa hồ không thể tin được.

“An Bình nhất toán, Hiên Bắc nhất tiến, là vật đương thời không thể chuẩn xác hơn.” Giữa tiếng kêu gào thê thảm kéo dài không ngớt, Mạc Thanh nhẹ giọng khẽ nói, “Tuyên Minh tính ra ngươi chết trong tay ta, ngươi sẽ chết ở trong tay ta.”

Nào có ai biết, đoạn thời gian Hạ Diễn trọng thương kia, hắn bỏ ra bao nhiêu thời gian cùng tâm tư luyện bắn cung? Lúc trước cũng bởi tiễn pháp không tốt làm hại Hạ Diễn trọng thương, suýt nữa mất mạng, trong lòng của hắn có bao nhiêu hổ thẹn?

Muốn vì y biến cường, đây là lời thề của Lạc Khiêm.

Hắn không cô phụ lời thề với Hạ Diễn.

Tiễn pháp của hắn và Hạ Diễn cơ hồ giỏi như nhau.

Lòng cảm thông của Hạ Diễn cũng không nhiều, làm sao sẽ vì cứu một tên tiểu ăn mày mà bắn xuyên tóc công tử thế gia? Làm sao sẽ đối nghịch quyền quý?

Chuyện đó vốn chính là Lạc Khiêm xuất thân ăn mày nhịn không được mới làm, Hạ Diễn thuộc giai cấp thống trị, căn bản sẽ không đi thương xót người ở tầng lớp dưới đáy, y chẳng qua là dùng quyền thế che chở Lạc Khiêm.

Làm người bênh vực kẻ yếu, cứu người trong nước lửa, những chuyện này cũng không phải chuyện Hạ Diễn biết làm.

Truyền thuyết dân gian khen ngợi Hiên Bắc nhất tiến, vốn chính là nói Lạc Khiêm.

Ngón tay Mạc Thanh buông lỏng, tên rời khỏi cung, thẳng tắp cắm vào ngực Phong Dương.

Địa chấn không biết vì sao dần dần bớt rung chuyển ngừng lại, Mạc Thanh dời tủ sách trên người Tuyên Minh ra, kéo hắn đi tới bên cạnh thi thể, từ trên nhìn xuống Phong Dương miệng phun máu tươi.

Mạc Thanh ngồi xổm xuống, kéo tay áo màu trắng của hắn ra, quả nhiên nhìn thấy một ký hiệu hồn chú hình tròn ở trên cánh tay.

Tuyên Minh thấy thế thở dài một tiếng, khẽ nói: “Phúc trạch kiếp này, ngươi vậy mà thật sự được ăn cả ngã về không.”

Mạc Thanh đem ống tay áo của hắn cất kỹ, cũng sinh ra chút cảm khái: “Phong Dương, ngươi đem phúc trạch mười kiếp tương lai đều dùng ở kiếp này, phải không?”

Hai mắt Phong Dương hơi mở, trước khi chết đứt quãng nói: “Ngươi, ngươi nhìn thấy ta ư?”

Thấy, bóng lưng đơn bạc của tên ăn mày trong hẻm nhỏ kia, trách không được quen thuộc như vậy.

Sắc trời dần dần trở sáng, đột nhiên toàn thân Mạc Thanh nóng rực, chỉ cảm thấy thân thể đau đến khó có thể kiềm chế, bờ môi run rẩy nói không ra lời, toàn thân cũng đột ngột bốc lên khói xanh: “Tuyên Minh, Tuyên —— ”

Hắn còn là quỷ a, muốn hóa thành bột phấn rồi, ai tới cứu hắn!

Tuyên Minh vội vàng kéo hắn đứng lên, cởi xuống áo choàng của mình phủ lên người hắn: “Nguy rồi, chúng ta đi!”

——–

Lực bất hư phát: cũng giống với bách phát bách trúng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.