Ân khoa thực khốc liệt. Một ngàn tám trăm người tham gia, cuối cùng trúng tuyển chỉ có một trăm hai mươi người. Đương nhiên, thi lần này không đậu sang năm còn có thể thi tiếp, sang năm thi không đậu ba năm sau nữa vẫn có thể tiếp tục thi. Số lượng người là do trẫm định, sổ sách không nhiều lắm. Đối với lần ân khoa này Thừa tướng rất chú trọng, gương mặt mỹ nhân nghiêm túc hẳn lên. Ai, quan chủ khảo gần đây hay cáu, trẫm cũng không dám trêu vào.
“Tuyển tập thơ Thái Bạch” do trẫm tự tay viết có mị lực lớn như vậy sao? Rõ ràng tự ngươi viết theo cũng rất tốt đó! Tiểu Tam cũng thật là, vì sao không chịu rửa tay trước đã vội đi giựt mất vật yêu thích của Thừa tướng chứ, bàn tay của hắn chính là vừa bị trẫm kích động đến đổ máu đó! Kỳ thật Thừa tướng à, quyển sách kia như vậy hẳn là càng đáng giá nha! Ngẫm lại đi, chữ viết thì do hoàng đế diệt vong của Đại Tần tự tay viết, còn có thêm dấu tay bằng máu của Thái tổ dựng nước, càng nhiều kỷ niệm thì càng có ý nghĩa và giá trị bảo tồn đó!
Nhiều ngày vù vù trôi qua, thi Hội đã thi xong, giờ chỉ còn chấm bài thi, xếp thứ bậc và thi Đình thôi.
Trước một trăm hai mươi bài thi được đưa lại, Thừa tướng chọn ra mấy tờ, trẫm xem không hiểu. Vì thế thứ tự gì đó liền do Thừa tướng làm chủ. Kì thi Đình kế tiếp, đề mục cũng là Thừa tướng ra.
Sau khi mở màn xong, trẫm đi tới đi lui. Mọi người bắt đầu khẩn trương, không có lấy dù chỉ một người dám ngẩng đầu nhìn trẫm một cái. Ai, nhìn thẳng vào mặt vua là tối kỵ, vì sao Tiểu Tam đến bây giờ vẫn không chú ý đến điều này chứ! Haiz, không có văn hóa thật đáng sợ! Người làm công tác văn hóa như trẫm đây quả thực là không có tiếng nói chung với một tên đàn ông thô lỗ lớn lên trong quân doanh như Tiểu Tam nha!
Đến giữa cuộc thi, trẫm lại đi qua đi lại, còn đi dọc theo bàn thi nhìn nhìn. Có vài người viết chữ rất đẹp, càng có nhiều người viết chữ nhìn không được. Ai, sản lượng giấy thấp, nhiều người không thể mua được. Thừa tướng vì cái gì mà chữ viết lại dễ nhìn như vậy nha, còn không phải do luyện nhiều! Một số công việc cũ còn chờ y đó…
Thu bài, chấm thi xong liền ra ba người đứng đầu. Trạng Nguyên Trần Cẩn, một tiểu mỹ nhân, tuy là kém vài bậc so với Thừa tướng, nhưng mà cũng thực đẹp mắt. Trẫm liền trực tiếp giữ người ở bên mình để sai vặt.
Vì thế, mỗi ngày lúc trẫm lượn lờ xem Thừa tướng làm việc, ở phía sau có thêm một tiểu Trạng Nguyên đi theo hầu hạ. Tiểu Trạng Nguyên mới hai mươi tuổi, là cháu ruột của đại nho Sơn Đông Trần Chi Lâm, học thơ vô cùng tốt. Vốn là đối với một tiểu hoàng đế chỉ biết sống phóng túng mặc kệ chính sự như trẫm đây có chút kín đáo phê bình, nhưng mà từ khi nhìn lén mỗi ngày một bộ hình Thừa tướng mỹ nhân do trẫm vẽ thì sắc mặt liền thay đổi, trên ót thiếu điều viết lên ba chữ sáng chói “Fans não tàn”.
Trẫm liền có điểm hoài nghi mắt chọn người của Thừa tướng. Cái tên tiểu Trạng Nguyên này, đây rõ ràng là một thanh niên văn nghệ nha! Xem đi xem đi, chỉ cần trẫm vừa ngồi xuống trước bàn học, người ta liền vui vẻ chạy tới mài mực. Không phải tiến sĩ sẽ không vào được Hàn Lâm, không vào được Hàn Lâm sẽ không vào được Nội Các, một kẻ dở hơi như vậy, thật có thể vào được Hàn Lâm, Nội Các sao?
Trẫm tuy rằng vẫn luôn giữ thái độ hoài nghi, nhưng bởi vì tiểu Trạng Nguyên có mắt nhìn, trẫm dùng cực kỳ thuận lợi, liền vẫn luôn dùng.
Trẫm biết, trong mắt Thừa tướng, trẫm rất có tài văn chương. Vẽ là thật, chữ cũng là thật, thơ tuy nói không biết cái nào là của cao nhân tiền bối, nhưng mà, “Mộc Lan từ”là trẫm vì muốn làm hài lòng cả triều văn võ mới đọc ra đó! Khắp thiên hạ có lẽ sẽ hoài nghi kia là có người viết thay, nhưng là Thừa tướng tuyệt đối cho rằng nó yên vị trong đầu rồng của trẫm! Bụm mặt, trẫm thật sự rất vô tội nha, trẫm chính là luyến tiếc Hoa Mộc Lan nha…
Vào lúc trẫm lần thứ hai tự quấn mình lại thành quả cầu tròn xoe, Liêu Tiểu Tam đã quay lại, còn dẫn theo vài xe đặc sản Tây Bắc cho trẫm, còn có hơn trăm con dê còn sống. Nghe nói thịt dê nơi đó ăn ngon, không ngấy không có mùi mỡ dê, mùa đông ăn rất bổ.
Trẫm lập tức sai người đi làm món thịt dê hầm củ cải và lẩu dê cay với vừng, ăn xong toàn thân đều đổ mồ hôi. Liêu Tiểu Tam luôn luôn ở bên cạnh bồi trẫm ăn, còn giúp trẫm gắp thiệt nhiều thịt. Thừa tướng thân thể yếu đuối, ăn không được món ăn nóng như vậy, trẫm liền cho người làm một chén củ cải, còn bảo Ngự Thiện Phòng xào một đĩa rau cải xanh.
Cũng là thông qua vấn đề ăn cơm, trẫm lần thứ hai phát hiện vị trí của Thừa tướng trong lòng trẫm, tuyệt đối là tình yêu đích thực, không có khả năng không phải! Xét thấy đầu năm nay không có nhà kính lều lớn, mùa đông không có rau dưa gì cả. Trẫm chịu không nổi, liền cho đào vườn hoa nhỏ phía sau tẩm cung, xây một căn nhà kính, tuy rằng so ra thì không bằng lều plastic và nhà kính thủy tinh ở hiện đại, có điều trồng chút lá xanh rau dưa để ăn thì vẫn có thể. Sau lần thu hoạch đầu tiên là rau chân vịt ở trên mâm, Thừa tướng chăm chú nhìn bằng cả hai mắt, trẫm chia cho nửa dĩa. Sau đó, mỗi ngày Thừa tướng đều dựa vào ăn rau cải với cơm mà sống. Trẫm vừa đau lòng vừa thông cảm, thịt dễ ăn bao nhiêu nha, thịt bò Ngự Thiện Phòng nướng vừa mềm vừa thơm, đùi gà kho ăn ngon đến muốn cắn người! Ai, Thừa tướng ngươi cái tên không có phúc!
Trẫm ăn thịt dê nóng hổi Tiểu Tam gắp cho, lại nhìn nhìn gương mặt xinh đẹp của Thừa tướng, đột nhiên cảm thấy một chút hạnh phúc nhỏ bé. Quay đầu lại nhìn Liêu Tiểu Tam bị gió bụi Tây Bắc thổi đến thô thêm một tầng, trẫm chọn trong bát một miếng thịt lớn nhất gắp cho người ta. Liêu Tiểu Tam đắc chí ăn, còn trừng mắt nhìn Thừa tướng liếc một cái.
Trẫm lại đột nhiên lại có điểm ưu thương. Ai, Tiểu Tam trở về quá nhanh, quá đột ngột, trẫm còn chưa kịp cầu hôn Thừa tướng đó!
Đêm đó, Tiểu Tam lại bò qua giường trẫm.
Có lẽ là do ăn nhiều thịt dê, trẫm cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới đều nóng, liền cởi sạch quần áo, điều này ngược lại thuận lợi cho Tiểu Tam, kiểu gì trẫm cũng sẽ bị người ta triệt để gặm phía trên phía dưới bên phải bên trái. Trẫm có phản ứng, lại không phải là phản ứng một chút.
Ai, nghe nói thịt dê có tác dụng bổ thận tráng dương…
Hầu gia, ngươi mang hơn một trăm con dê béo trở về rốt cuộc có ý đồ gì hả!
Ngủ thẳng đến giữa trưa thì tỉnh dậy, trẫm lê hai chân mềm nhũn rời giường, sau đó phát hiện không thấy tiểu Trạng Nguyên đâu. Hỏi Thừa tướng, nghe nói là bị phái đi xa.
Xem chừng cũng sắp tới lễ mừng năm mới, làm sao có thể đúng này mà phái đi chứ!
Trẫm nghi ngờ chính là Tiểu Tam ra tay, giống hệt với những tiểu cung nữ có ý đồ câu dẫn trẫm.
Trẫm ôm ngực lẳng lặng hưng phấn. Tính chiếm hữu mạnh như vậy, hẳn là việc Tiểu Tam khởi binh tạo phản sẽ không còn lâu nữa đâu! Chỉ cần ngươi tạo phản, đừng nói là đuổi tiểu Trạng Nguyên đi, ngươi đuổi cả Thừa tướng trẫm cũng giơ hai tay hai chân tán thành!
Ôm ấp lý tưởng cao cả, trẫm mỗi ngày đều yên lặng chờ mong, sau đó phát hiện những tiểu cung nữ hầu hạ trẫm lại thay đổi, đám côn đồ tay sai hoàng gia đi theo trẫm ra ngoài cũng khác đi vài người, mấy người vẻ ngoài cực đẹp cực anh tuấn đều không thấy đâu nữa.
Trẫm lại càng hưng phấn. Quyền lực của Tiểu Tam thật lớn nha, có thể không cần kiêng kị gì mà đổi người bên cạnh trẫm, đây là ánh rạng đông sáng chói cỡ nào, tương lai tốt đẹp cỡ nào nha! A, đại khái trẫm có được ích lợi gì từ việc không đáng này chứ, ai, việc giáo dục xóa mù chữ của trẫm còn phải tiếp tục đó! Tiểu Trạng Nguyên vẫn luôn theo dạy trẫm học, trẫm đã tiến bộ rất nhiều, tiểu sư phụ này giờ bị đưa đi rồi, trẫm có nên cho gọi tiểu Thám Hoa lại đây không nhỉ, tiểu Thám Hoa cũng là vừa giỏi vừa đẹp đó…
Trẫm liền thật sự cho gọi tiểu Thám Hoa, chuyên dạy trẫm học. Tiểu Thám Hoa lớn lên thật đẹp, nhất là đôi mắt, một đôi mắt đặc biệt xinh đẹp đặc biệt có thần, giống như có thể nói vậy, khóe mắt thoáng nhướng, mỉm cười, có cảm giác cổ xưa.
Trẫm liền khen một câu: “Khéo cười tươi đẹp làm sao, đôi mắt đen trắng rõ ràng, lông mày tựa như cau lại không cau, đôi mắt ẩn tình như vui lại là buồn, thật thật là, là...” Lượng từ ngữ của trẫm lại không đủ.
Ngày hôm sau, lúc tiểu Thám Hoa đến thì lại biến thành một đôi mắt gấu mèo, nghe nói hôm qua trên đường về nhà bị hai thằng say đánh.
Trẫm lại càng phát run.
Thời điểm Tiểu Tam lại bò qua giường trẫm, trẫm gợi ý hai câu.
“Tam à, không muốn tự mình làm hoàng đế sao?” Trẫm vuốt vuốt cơ bụng xinh đẹp rắn chắc của Liêu Tiểu Tam, tràn đầy hy vọng mà hỏi.
Liêu Tiểu Tam lập tức nhảy khỏi long tháp, chim héo xuống, mồ hôi ròng ròng, người cũng lắp bắp nói không ra lời.
Trẫm đối với một Tiểu Tam không biết tiến tới rất là tức giận, đồng thời vẫn mang theo khát vọng vô hạn dụ dỗ một câu: “Tam à, ngươi làm hoàng đế là có thể lấy trẫm làm hoàng hậu đó…”