Hôn Quân Nhật Thường

Chương 25




Trời vừa pha sắc tối, trong triều đều nhận được mật chỉ Đương kim Thánh thượng bệnh nặng, yêu cầu tất cả bá quan văn võ tức khắc đến Lai Nghi điện nghe di chiếu. 
Chúng thần tuy có chút nghi hoặc nhưng không dám chậm trễ, vội vã ngựa xe hướng đến Lai Nghi đến.

Đêm đó, mây đen giăng kính không thấy trăng, từng chiếc xe ngựa chạy như bay trên phố Trường An, các quan lại đều bị xóc đến thất điên bát đảo, không ngừng kêu rên: “Tráng sĩ, tráng sĩ! Ngươi đánh xe chậm chút, cái xương già của ta cũng sắp vỡ ra rồi đây này!”

Thị vệ đánh xe nhìn cung Trường An đèn đuốc huy hoàng ở phía xa xa, nhíu mày lại một roi mạnh mẽ quất lên ngựa: “Đại nhân thứ lỗi, đến chậm sẽ không kịp!”

Gần như lúc đó, bên trong Lai Nghi điện, Trương Võ và Hoàng Kính Hoài ôm quyền quỳ xuống, vội vã nói: “Chủ công, bệ hạ! Ban nãy chúng ta nhìn thấy Tần Khoan tập kết tư binh, đang trên đường đến Lai Nghi cung!”

Thời khắc này, cuối cùng cũng đến rồi!

Đồ Linh Trâm trầm giọng: “Lý Hoài có ở đó?”

Hoàng Kính Hoài thanh đạo ôm hận: “Hôm nay Trần Vương đã đóng 50 ngàn phiên binh bên ngoài thành Trường An, lộ ra ý đồ rồi!”

“Bên Ô Nha có tin tức không?”

“Sáng nay nhận được bồ câu đưa tin từ Ô Nha, Cố Huyền đã cùng họ hội hợp, cách TRường An còn hơn 400 dặm.

Còn hơn 400 dặm? Đồ Linh Trâm cắn môi, nói vậy binh mã Vương Thế Lan có nhanh nhất cũng phải sáng sớm mai mới đến, nhưng đêm nay Tần Khoan bức vua thoái vị, phải nghĩ kế sách kéo dài thời gian.


Lý Phù Dao một bên lại vô cùng bình tĩnh. Hắn lười biếng dựa vào giường mềm mạ vàng, cầm quyền “Xuân Thu” che khuất nửa gò má, chỉ lộ ra đôi mắt óng ánh, cười nói: “Sư tỷ mang cứu binh đến cho ta?”

Đồ Linh Trâm liếc mắt nhìn hắn cũng không đáp lại. Từ kiếp trước, sau khi tiên đế có ý định chỉ hôn nàng cho Trường Sa Vương Vương Thế Lan, Lý Phù Dao liền cực kỳ ghét Vương Thế Lan, hai người thường vì nàng mà khiến Trương An tràn ngập trong dấm chua, nếu hắn biết cứu binh là của kẻ thù cũ e là trong lòng không vui.

“Sư tỷ” hai chữ vừa thốt ra, Trương Võ và Hoàng Kính Hoài đều vô cùng kinh ngạc, sững sờ nhìn nàng, lại vội cúi đầu.

Không phải tên tiểu Hoàng đế này tin lời dèm pha của Tần Khoan, hận Đồ Thị lắm sao? Tiểu chủ công sao lại nói thân phận của mình cho hắn biết, hôm qua còn cùng tên Hôn quân này vui vui vẻ vẻ thế???

Như hiểu được sự lo lắng của hai thuộc cấp, Đồ Linh Trâm ôn hòa nở nụ cười: “Đừng lo lắng quá, Lý Phù Dao làm bộ hôn quân ẩn nhẫn ba năm chính là để giải tội cho Đồ thị, đặt bẫy hai tộc Lâu Tần. Đêm nay vô cùng quan trọng, các ngươi đừng thành kiến với hắn.”

Hoàng Kính Hoài nhanh chóng phục hồi tinh thần: “Thuộc hạ đã rõ! 13 kỵ Đồ gia quyết trung thành với Hoàng thượng như trung thành với Chủ công!”

Lý Phù Dao lúc này mới đưa tay lật sách ra, bình tĩnh nói: “Chư vị yên tâm, ta đã lấy bệnh tình làm lý do triệu văn võ bá quan vào điện rồi.” Dứt lời hắn giương mắ nhìn ra ngoài: “Ngươi xem, bọn họ đến rồi.”

Đồ Linh Trâm đứng dậy mở cửa nhìn, chỉ thấy ngoài điện, tiếng người dày đặc vội đóng cửa lại: “Ngươi bảo họ tới làm cái gì? Nếu Tần Khoan phát điên đại khai sát giới ta không bảo vệ được nhiều người đến vậy đâu.”

“Tần Khoan tội lỗi chồng chất, kịch hôm nay không lại không để tất cả mọi người cùng xem?”

Đồ Linh Trâm sáng tỏ: Lý Phù Dao triệu quan lại đến là vì muốn bọn họ chứng kiến Tần Khoan hành thích vua.

Nàng bước tới trước mặt hắn, đưa tay khép sách lại phóng sang một bên, nghiêm túc nhìn hắn: “Sinh tử trước mắt ngươi không chút căng thẳng nào?”

Phù Dao chậm rãi nhìn lên, ánh mắt thâm tình mà chăm chú, cũng nghiêm túc đáp: “Nơi nào có sư tỷ đều là nơi an tâm nhất, dù cho trời có sập xuống, ta cũng không sợ.”

Trương Võ cùng Hoàng Kinh Hoài hết run rẩy lại nổi da gà, trợn mắt ngoác mồm nhìn Hoàng thượng.

Dưới bầu không khí ngọt ngào đến muốn nổi bong bóng, Đồ Linh Trâm lại không chút tự giác nào, còn nghiêm mặt nói: “Phù Dao, ta đã không còn là Đồ Linh Trâm chuyện gì cũng làm được như trước đây nữa rồi.”

Lý Phù Dao ngẩn người, cười đến điên đảo chúng sinh: “Chỉ cần sư tỷ bên cạnh ta, ta sẽ làm tất cả những gì không làm được, đời này, đến lượt ta bảo vệ nàng một đời an bình.”

Trương Võ cùng Hoàng Kính Hoài đều rơi mồ hôi hột: Tiểu chủ công đối với chuyện nam nữ đúng là một chữ cũng không biết, bệ hạ, đường tình của người thật đáng quan ngại a! 

Lúc này, chúng quan lại dồn dập tiến vào điện, theo cấp bậc mà quỳ xuống hành lễ: “Chúng thần khấu kiến bệ hạ!”

Lý Phù Dao ho nhẹ hai tiếng, vừa muốn mở miệng đã thấy mũi tên đâm thủng cửa sổ, tiếp đó mười mấy tên áo đen phá cửa sổ mà vào, ánh sáng lạnh lẽo khúc xa lên những thanh kiếm đang hướng về Lý Phù Dao.

“Cẩn thận!” Đồ Linh Trâm theo phản xạ lao về phía Lý Phù Dao, hai người ôm nhau lăn xuống giường tránh được trận mũi tên sắc nhọn.

Cùng lúc đó, Trương Võ cùng Hoàng Kính Hoài lập tức xông lên phía trước, đỡ đòn công kích đang liên tiếp xông đến.


Trong bóng tối, Lý Phù Dao khẽ thở, hai tay chậm rãi đặt lên bờ eo mềm mại của Đồ Linh Trâm. Hắn nhìn vào mắt nàng, sóng mắt sâu không đáy, cười nhẹ nói: “Sư tỷ vẫn vậy, chỉ cần có nguy hiểm sẽ xông ra bảo vệ ta trước tiên.”

Dứt lời hắn nghịch ngợm trừng mắt nhìn, sắc mặt vẫn mang nét sủng nịch như cũ.

Đồ Linh Trâm kinh ngạc nằm nhoài lên người hắn, thân thể phập phồng theo hô hấp mạnh mẽ của hắn, ngàng thậm chí còn cảm giác được lồng ngực hắn vì khẽ cười mà chấn động.

Nhất thời đao quang kiếm ảnh dần đi xa, tiếng người ầm ĩ cũng mông lung, chỉ có nụ cười rạng rỡ mà ấm áp của hắn là rõ ràng.

Ngoài điện, văn võ bá quan đều bị dọa hết hồn, có người nhát gan còn ôm đầu chạy trối chết, kết quả cửa điện bị chặn đành chạy về.

Tần Khoan dẫn hơn ngàn tư binh tiêu sái bước vào điện, mà Hoắc Thành Công cùng ba vạn cấm quân cũng trong nháy mắt bao vây toàn bộ Lai Nghi điện.

Văn võ bá quan ai nấy đều hoảng sợ, mấy võ quan gan lớn lên tiếng chất vấn: “Tần Khoan, ngươi mang binh vào cung là muốn là gì?”

Tần Khoan nhấc mắt nhìn đám quan lại đnag run cầm cập, lúc này mới vuốt vuốt chòm râu, nhìn đao quang kiếm ảnh trong tẩm điện nói: “Chư vị đừng nghĩ nhiều làm gì, lão thần nghe bảo có nghịch tặc muốn hành thích bệ hạ nên mới điều binh đến cứu viện thôi.”

Nói cứu viện nhưng y chỉ lạnh lùng nhìn máu thịt tung tóe trong tẩm điện, không hề có ý định xuất thủ cứu giúp. Đến lúc này ngay cả kẻ ngu cũng hiểu y đang muốn bức vua thoái vị rồi!

Một văn thần xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng run sợ nói: “Chuyện này…Tàn Khoan, ngươi giết quan võ không nói, quan văn như chúng ta không liên quan, không biết Tần tướng có thể thả chúng ta về không, miễn làm vướng chân ngài.”

Lời vừa dứt, nửa đám người còn lại đã thấp giọng phụ họa.

Tần Khoan ngoài cười nói: “Vậy cũng không được. Hôm nay Trường An đại loạn, nếu các vị trên đường về xảy ra chuyện thì chẳng phải tổn thất của Đại n ta sao?”

Lời này của y chính là muốn cho chết cả chùm rồi. Trong lúc lòng người bàng hoàng bận bịu dựa vào nhau, hai bên đánh qua đánh lại, không ai dám nhiều lời nữa.



Trong phòng, Lý Phù Dao rút một thanh kiếm từ trong hỗn chiến đâm về phía tên thích khách đang nhằm vào Đồ Linh Trâm,. Đồ Linh Trâm cũng dùng chân đá lên một thanh kiếm nắm trong tay, tự tin nở nụ cười: “Chớ xem thường người ta, sư tỷ của ngươi không phải là loại nữ nhân trốn sau lưng nam nhân, Phù Dao!”

Dứt lời, nàng vung kiếm xoay người, hạ gục một tên thích khách.

Máu phun khắp giấy dán cửa sổ, chiếu đến ánh trăng thâm trầm, nhìn mà kinh hoàng. Đồ Linh Trâm cùng Lý Phù Dao dựa lưng vào nhau, thở hổn hển cười nói: “Đùa bỡn đại đao quen rồi, dùng kiếm đúng là không quen.”

Lý Phù Dao dùng răng xé miếng vải trên áo quấn lấy chuôi kiếm đang ngấm máu tươi: “Ta nhớ lần trước cùng sư tỷ kề vai chiến đấu, cũng đã là chuyện của tám năm trước rồi.”

Mắt Đồ Linh Trầm trở nên thâm trầm, tám năm trước, nàng cùng Lý Phù Dao dẫn theo 60 ngàn tàn binh về phía Bắc thu lại đất mất, mỗi ngày đều sống trong ngói vỡ tường đổ, trong phong hỏa yên lang, cả người đẫm máu, thương tích đầy mình, cuối cùng một trận toàn thắng, đoạt lại thi thể Đồ Khởi Phong.


Khi đó Lý Phù Dao cũng giống như lúc này, cùng nàng vai kề vai, bất chấp tất cả vì nàng thanh trừ kẻ địch sau lưng, dù thương tích đầy rẫy, dù sức cùng lực kiệt, cũng cố gắng gượng không ngã xuống…Chỉ có điều, bóng lưng nhỏ bé của thiếu niên yếu đuối ngày đó giờ đã là thanh niên cao hơn nàng, lớn hơn nàng, lồng ngực bé nhỏ ngày đó cùng đã dày rộng vậy rồi.

Không biết qua bao lâu, quang đao kiếm ảnh trong phòng cuối cùng cũng dừng lại.

Mọi người nín thở chờ đợi, có viên quan nhát gan còn lấy tay che mắt, sợ rằng sau khi cửa mở ra sẽ thấy xác chết của vị đế vương trẻ tuổi.

Nhưng một khắc sau, đang lúc sự kinh ngạc còn đọng trên nét mặt của mọi người, cửa lớn của tẩm điện được đẩy ra, tiếp đó là xác của thích khách liên tiếp bị ném ra ngoài, chất đống trước mặt Tần Khoan.

Đồ Linh Trâm cùng hai thuộc cấp đứng ở cửa, ôm cánh tay lạnh lùng nhìn Tần Khoan.

Lý Phù Dao kéo trường kiếm đến cửa, giơ ngón tay lau vệt máu tươi trên mắt, lúc này mới cong môi lộ ra nụ cười thâm sâu: “Tần Khoan, tất cả chỗ này, ngài đếm xem còn thiếu ai không?”

Thoáng chốc sắc mặt Tần Khoan trong hết sức khó coi, hắn nhún vai cười gằn hai tiếng, 500 tư binh của Tần Phủ lập tức thủ thế.

Tần Khoan giơ tay phải quát lên: “Cấm quân cung thủ chuẩn bị!”

Một viên quan bỗng đứng lên, cả kinh nói: “Cậu, bệ hạ còn đang bên trong, không thể bắn cung!”

Tần Khoan híp đôi mắt vẩn đục nửa ngày, lúc này mới phát hiện kẻ chính trực đang chống đối mình là cháu trai Văn Hoán Chi. Hắn run eun chòm râu, xem thường: “Ngươi nhìn cho kỹ, bên cạnh hoàng thượng là ai!” Tần Khoan chỉ về Trương Võ cùng Hoàng Kính Hoài: “Hai tên này là thuộc hạ của Đồ Khởi

Phong và Đồ Linh Trâm, là dư nghiệt Đồ Thị! Lão thần vì chúa phân ưu, bắt giết nghịch tặc!”

Có kẻ nhát gan run giọng khuyên nhủ: “Tần tướng xin cân nhắc! Văn võ bá quan ở đây hết, mũi tên không mắt, nếu ngộ thương ngươi khác thì không hay!”

“Được rồi!” Văn Hoán Chi giận đỏ mặt, nắm chặt tay, nhìn đám quan lại đang nơm nớp lo sợ: “Chư vị có tai có mắt chẳng lẽ không nhận ra ai mới là nghịch tặc sao!? Cậu, ngươi mang binh vào cung, còn kẹp chặt đế vương, làm ra việc bất trung bất nghĩa này, ngươi bảo Tần gia làm sao đối mặt với giang sơn xã tắc, đối mặt với thiên hạ thương sinh!!”

“Im miệng!” Tần Khoan hai mắt đục ngầu, chỉ vào Văn Hoán Chi quát lên: “Phế trưởng lập ấu, đất nước diệt vong! Bây giờ Đại n binh lực suy kiệt cũng là vì năm đó Thái Tông phế trưởng lập ấu, rối loại triều cương, lão phu dù có mang trên mình tội hành thích vua cũng phải đem Đại n này giao vào tay Chân long Thiên tử!”

Đồ Linh Trâm ôm hai tay, lạnh lùng bễ nghễ nhìn Tần Khoan: “Tần tướng cuối cùng cũng thừa nhận mình đang hành thích vua rồi? Để ngươi tự mình nhận tội cũng phí sức lắm đấy!”

Tần Khoan lúc này mới nhận ra mình nói lỡ, thẹn quá hóa giận: “Ngươi tính là thứ gì mà dám ăn nói với lão phu thế! Ngươi quên cha ngươi chết thế nào rồi?”

Dứt lời, Tần Khoan giành lấy cung tên từ một thủ hạ, nhắm vào Đồ Linh Trâm, mũi tên sắc nhọn thẳng tắp bay về phía nàng!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.