Hôn Quân Nhật Thường

Chương 36




Bầu trời không mây, gió mát hiu hiu.
Vương Thế Lan chống cằm cười tủm tỉm nhìn nàng: “Cái người mà khiến nàng cả ngày đứng ngồi không yên đó là ai thế, là ta à?”
Đồ Linh TRâm liếc mắt nhìn hắn, nói thẳng: “Ta không có nửa phần tình cảm với ngươi, cái đó ta biết.”
“Ngươi nói chuyện vô tình thế!” Vương Thế Lan so vai, chưa từ bỏ ý định lại rướn mặt đến: “Chi bằng cứ thử xem biết đâu lại thích ta? Tình cảm là kiểu bồi dưỡng từ từ mà, có khi chỉ cần hôn mấy bận là yêu ta liền hà.”
Nói xong, hắn dẩu môi, tiến lại gần nàng.
Đồ Linh Trâm khiếp đảm, vội vã quay mặt đi. Nàng chưa kịp hoàn hồn phản ứng lại đã đánh ra một chưởng, khiến Vương Thế Lan phong lưu tuấn tú rớt trên sàn. Vương Thế Lan không kịp chuẩn bị, chỉ có thể kêu một tiếng, ngã sóng soài trên đất.
Đồ Linh Trâm ngạc nhiên nhìn tay mình, lại nhìn cái tên đang ngã chổng vó trên đát, lòng âm thâm không hiểu: Tại sao Phù Dao hôn mình mình không thấy phản cảm, tại sao là Vương Thế Lan lại thấy kinh dị thế này?
Theo lý mà nói hắn là chồng chưa cưới của nàng, mà Lý Phù Dao chỉ là sư đệ thôi, đáng ra phải có cảm giác với hắn hơn sư đệ mới đúng, tại sao lại phản ứng thế chứ. Lẽ nào đối với nàng, Lý Phù Dao thực sự đặc biệt?
Dường như nàng có chút bừng tỉnh, như thể đã hiểu rồi, lại như vẫn mơ hồ.
Mà bên kia, Vương Thế Lan ngồi dậy, áo bào dính đầy bụi đất, dáng vẻ chật vật không thể tả. Hắn sững sờ lau vệt nóng ướt trên sống mũi, chỉ thấy con mắt hiện rõ vẻ kinh hoàng:
“AAAAAAA!” Vương Thế Lan ngửa mặt lên trời, bi thống: “A Trâm, ta chảy máu! Ngươi mưu sát phu quân aa!”

Vương Thế Lan máu mũi chảy không ngừng, một bộ dạng kết tội Đồ Linh TRâm “cha không đánh ta, nương chưa từng đánh ta, ngươi cư nhiên dám đánh ta, Đồ Linh Trâm cảm thấy tội lỗi vạn phần, vội đã hắn tiến vào đại sảnh.
Vương Thế Lan ngồi ngửa đầu trong phòng, cứng ngắc trên giường, hai lỗ mũi nhét hai cây bông, hắn ném đi, lông mày nhăn đến mức có thể kẹp chết một con ruồi chứ chẳng chơi, ai oán nói: “Hic…thật khó chịu, máu mũi chạy vào trong cổ họng!

Đồ Anh tay cầm gối đặt phía sau hắn, cười cười: “Ngươi đáng lắm, ai không chọc lại chọc a tỷ! A tỷ có thể tay không đập nát bàn, không biết dọa chạy bao người thích tỷ ấy đó!”
“Ngươi không hiểu.” Vương Thế Lan ngẩng đầu nhìn Đồ Linh Trâm, nửa thật nửa giả nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn cũng làm quỷ phong lưu, a tỷ nàng như thế, nếu được hôn một lần ta bị hai chưởng nữa cũng thấy đáng!”
Vương Thế Lan thay hai cây bông khác vào mũi, nháy mắt đầy bỉ ổi. Đồ Linh Trâm thấy liền lười để ý hắn.
….
Vương Thế Lan có cớ ở phủ không rời, sau bữa tối, Hoắc Thành Công đến rồi.
Đồ Linh Trâm cứ ngỡ Hoắc Thành Công phụng mệnh Hoàng thượng đón nàng về, không ngờ hắn chỉ lấy ra một chuỗi xúc xắc khắc xương đưa cho nàng, nói là bệ hạ tặng nàng.
Đồ Linh Trâm nhận lấy, có chút không hiểu ý hắn, liền hỏi Hoắc Thành Công: “Phù Dao có nói gì không?”
Hoắc Thành Công đáp: “Bệ hạ nói nếu người chơi mệt rồi thì sớm hồi cung. Bất cứ lúc nào ngài ấy cũng đợi người.”
Đồ Linh Trâm nghe xong nhất thời tâm trạng không rõ là gì. Nàng đình trệ ngữ điệu, ôn thanh nói: “Đêm nay không về, thỉnh hoàng thượng nghỉ ngơi sớm đi.”
Hoắc Thành Công muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng quay về phục mệnh.
Vương Thế Lan nhìn chuỗi hạt trong tay nàng, cười như không: “Xúc xắc khắc xương, ý là tương tư nhập cốt biết không. Hóa ra người khiến ngươi xuất thần vậy lại chính là hoàng thượng của chúng ta a!”
Nghe đoạn, chúng nhân trong phòng đều mang vẻ mặt quái dị.
Xúc xắc khắc xương, tương tư nhập cốt tri bất tri. Đồ Linh Trâm xuất thần vuốt ve nó, hóa ra đó là ý tứ của nó sao….
Bầu trời đầy sao, trăng sáng vằng vặc, côn trùng râm ran. Đêm nay, lần đầu tiên trong đời Đồ Linh Trâm tương tư như mộng.
Nàng đã rất lâu rồi chưa từng nằm mơ, hôm nay lại nằm mơ thấy Lý Phù Dao.
Trong mơ, Lý Phù Dao tới gần nàng, nhẹ nhàng ôm chặt nàng. Mà cả người nàng lại mềm nhũn, vô lực khảng kháng, chỉ có thể trợn to mắt mông lung nhìn bản mặt hắn phóng to, thầm thì bên tai nàng: “Ta thích nàng, sư tỷ, không ai yêu nàng hơn ta.”
Hắn nắm cằm nàng, hôn lên môi nàng, trằn trọc trêu ngươi: “Nàng thì sao, sư tỷ, nàng có thích ta?”
“Có lẽ có một chút…” Trong mơ nàng như cá mắc lưới vô lực phản kháng, không thể làm gì hơn là thành thực nói:  “Ta không biết.”
Lý Phù Dao liếm tai nàng: “Ghét ta hôn nàng không?”

“Không.” Đồ Linh Trâm thở dốc một tiếng, âm thanh xa lạ mà ướt át như thể không phảu nàng phát ra.
“Không ghét ta vuốt ve nàng?” Lý Phù Dao đưa tay tiến vào cổ áo nàng, trượt khắp.
Cảm giác xa lạ quá mãnh liệt, nàng có chút kinh hoảng, bản năng vùng vẫy. Đáng tiếc đang nằm mơ, thân thủ yếu ớt, không sao thoát khỏi Lý Phù Dao.
« Vậy còn thế này ? » Lý Phù Sao cởi thắt lưng nàng, tầng tầng lớp váy vô thanh rơi xuống đất. Lý Phù Dao cười nhẹ, nói bên tai nàng : « Hai người can tâm tình nguyện cùng ngủ chung giường…giữa phu thê có rất nhiều chuyện xấu phải làm đó ! »
Đồ Linh Trâm hoảng hốt tỉnh lại.
Nàng ôm lấy ngực, cảm thấy bản thân ngã bệnh rồi, tâm bệnh.
Có lẽ do ban ngày nghe Vương Thế Lan nói nhảm, ban đêm suy nghĩ nhiều thành mộng, làm này mơ thấy mấy chuyện không đâu. Đồ Linh Trâm vô lực ngã lên giường, nghiêng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ đến ngẩn người.
Ở trên giường lăn qua lăn lại, cuối cùng vẫn là khuôn mặt của Lý Phù Dao cùng tiếng nói làm say lòng người ấy, nàng cảm thấy mình sắp xong rồi.
Lần đầu tiên trong đời nàng mong được thấy Phù Dao như vậy. Nhớ hắn, nhớ đến không ngủ được.
Tâm tình trong lòng không ngừng la hét, nàng khoác áo rời giường, đẩy cửa bước ra ngoài.
Gà gáy ba thanh, trời sắp sáng. Đồ Linh Trâm nhẹ nhàng bước ra ngoài, định bụng quay về cung gặp Lý Phù Dao.
Ai ngờ bên ngoài đã thấy một nam nhân mặc võ bào đứng sẵn ở đó, sững sờ nhìn tấm hoành của Đồ phủ đến ngẩn người. Dưới bóng đêm, cả người hắn bị vây bởi sương mù, cũng không biết đã đứng đó bao lâu.
Đồ Linh Trâm bước lên trước, mượn ánh đèn đường, không rõ nói : « Phù Dao ? »
Lý Phù Dao quay người, đôi mắt thâm trầm phản chiếu muôn vàn ánh sao nhỏ, phát sáng rạng rỡ.
« Thật là ngươi ! »Đồ Linh Trâm vừa ngạc nhiên lại vui mừng, bước nhanh về phía hắn, trong lòng muốn nói bao nhiêu điều, nhịn mãi mới có thể thốt ra : « Sao ngươi lại một mình chạy đến đây ! Lý Hoài ở Trường An, lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao ! »
« Nàng một ngày chưa về ta một ngày không ngủ được. Đối với ta không gì đáng sợ hơn mất nàng. » Lý Phù Dao cả người mang hơi thở lành lạnh, cách vài bước bình tĩnh nhìn nàng, một lúc lâu mới lên tiếng cười nói : « Sư tỷ sao lại ở đây ? Trời vẫn còn chưa sáng mà. »
Đồ Linh Trâm nghiêng mặt sang một bên, thanh âm nhỏ không nên lời : « Ta cũng…không ngủ được. »
Lý Phù Dao nhìn nàng thật sâu, sóng mắt không thấy đáy : « Nếu ta xảy ra chuyện, nàng sẽ đau lòng chứ ? »
« Ngươi nói bậy gì thế ! » Đồ Linh Trâm có chút tức giận nhưng nhớ lại lời muội muội nói ban sáng, nàng lại thả mềm ngữ khí, thành thật nói : « Giờ nhìn thấy ngươi ta rất vui, không thấy ngươi sẽ thấy nhớ, ngươi bị thương, ta sẽ đau lòng, ta nghĩ…. »
Nàng ngừng ngừng, nhìn hắn mỉm cười : « Ta nghĩ, ta đại khái là cũng có chút thích ngươi, chỉ là trước đây chưa từng nghĩ đến. »
Lý Phù Dao lập tức trợn to mắt, ánh mắt biến chuyển vài lần, không thể tin nói : « Nàng nói gì….Sư tỷ, ngươi nói lại lần nữa ! Ý nàng chính là ý mà ta đang nghĩ đến sao ? »

Dường như tảng đá nặng nơi ngực đã bị dỡ bỏ, nàng thoải mái thở ra một hơi, tâm tình thanh thản chưa từng có. Nàng nói : « Ta thích ngươi. Dù không đến độ ý loạn tình mê nhưng ta biết ngươi cùng bọn Ô Nha, Vương Thế Lan không giống nhau, ngươi đối với ta là đặc biệt. »
Nói chưa hết lời, nàng đã bị bao lấy bởi một cái ôm lành lạnh.
Lý Phù Dao siết chặt nàng, như muốn đem nàng hòa vào tận xương cốt của hắn. Hắn cúi người chôn mặt vào vai nàng, như muốn cười, lại như không nhịn được mà nghẹn ngào : « Nàng có biết ta đã phải chờ giây phút này bao lâu rồi không…Ta tưởng, ta sợ sẽ không được nghe nàng nói những lời này. »
Hơi thở ấm áp của hắn phả vào cổ nàng, một cảm giác run rẩy đến kỳ lạ/ Đồ Linh Trâm do dự chốc lát, cuối cùng đưa tay đặt lên bờ eo tráng kiện của hắn : « Ta không biết thích một người là cảm giác thế nào, cũng không biết khi yêu thì nên làm gì, nhưng ta nguyện ý cùng ngươi thử, cũng chỉ nguyện ý cùng ngươi thử. Vương Thế Lan nói nếu thật tâm yêu một ngời sẽ can tâm tình nguyện cùng hắn chung chăn gối, chân thành đối đãi, sẽ chịu thương đau cũng sẽ cảm nhận được ngọt ngào, dù ta chưa từng muốn cùng nam nhân sinh con, cũng không biết ta đối với ngươi có thể đi đến đâu, nhưng ta sẽ cố gắng học cách yêu ngươi, càng yêu ngươi… »
Lý Phù Dao siết chặt hai tay, dở khóc dở cười nói : « Tên khốn nạn kia nói bậy bạ gì với nàng vậy. »
« Ta không hiểu chuyện yêu đương cho lắm, có lẽ sẽ không đạt được kỳ vọng của ngươi,  ngươi ở với ta có lẽ sẽ khô khan lắm, khổ cực lắm. » Đồ Linh Trâm hơi quay đầu, lau hai má tràn lệ của hắn : « Ngươi có nguyện ý không ? »
« Ta nguyện ý ! » Lý Phù Dao gắt gao chôn chặt nàng, âm thanh vì kích động mà khó nghe. Hắn lẩm bẩm : « Ta nguyện ý, sư tỷ…Thật sự sợ đây chỉ là một giấc mơ, ta gật đầu thì sẽ tỉnh dậy mất. »
Đồ Linh Trâm vỗ vỗ tấm lưng hắn, không nhịn được cười nói : « Kỳ thật ngẫm lại, sinh con đau như là dao kề cổ ấy. Nhưng nếu là vì ngươi, có chém ta hai đao ta cũng chịu được. »
« Nàng so sánh gì lạ vậy chứ ? Ta yêu là yêu nàng, không liên quan đến có con hay không. Nếu nàng sợ sinh con chúng ta liền không sinh, ta không muốn nàng chịu khổ.”
Lý Phù Dao hít sâu một hơi, nhìn nàng từ trên xuống dưới, tuy mắt ướt hồng nhưng lại xán lạn chưa từng có. Hắn cong môi cười, nói nhẹ bên tai nàng: “Huống hồ sinh con thì có khổ nhưng quá trình tạo hài tử thì lại vô cùng hưởng thụ…Nàng có nguyện ý cùng ta tìm hiểu không, A Trâm?”
Tiếng A Trâm này uyển chuyển, quyến luyến cực điểm, khiến má nàng đỏ ửng. 
“Vậy quãng đời còn lại thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.”
Nàng nhìn lại hắn,trong mắt có chứa ấm áp, lại có chút mê man, khiến lòng người say mê.
Lý Phù Dao không nhịn được nữa nghiêng người hôn nàng, như là đang trong mộng cảnh, không tia chần chừ.
Trường An phố lung linh ánh đèn, ánh sáng lấp ló từ phía xa chân trời nhuộm sáng bầu trời. Ánh đèn cùng ánh sáng chiếu lên khuôn mặt ấm áp của hắn…
Đồ Linh Trâm sững sờ, rồi nàng nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn. Lý Phù Dao như được cổ vũ, lập tức hôn sâu hơn.
Phố không người, ánh rạng đông đem khung cảnh của hai người cắt thành khuôn hình đẹp đẽ.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.