Hôn Quân Nhật Thường

Chương 8




Đồ Linh Trâm một đêm không ngủ, chờ Lý Phù Dao đi ngủ xong liền ngồi bên ngoài đến khi trời sáng.

Trời vừa tờ mờ sáng, Tần Khoan đã phái tiểu thái giám đến phò Lý Phù Dao thiết triều. Đồ Linh Trâm lệnh cho chúng tiểu cung nữ chuẩn bị đồ xong tự mình đỡ Lý Phù Dao rời giường.

Có lẽ là do hôm qua gặp ác mộng, sắc mặt Lý Phù Dao không được tốt, dưới mắt có một viền xanh nhạt không rõ. Trong lúc hầu hạ hắn thay y phục, Đồ Linh Trâm có thể cảm giác được ánh mắt thăm dò của hắn.

Nàng biết, do tối qua chính mình ngu ngốc hỏi “người hận nàng ta sao”, Lý Phù Dao khẳng định sẽ có chút nghi ngờ nàng.

Lý Phù Dao từ nhỏ đã thông tuệ nhạy bén, dù ba năm này tính tình có đại biến thế nào, nhàn hạ ra sao, hắn vẫn là một hôn quân thông minh.

Nói thì có chút lạ nhưng không hiểu sao, một nữ nhân từng đối mặt với hàng vạn quân địch cũng chưa từng khiếp đảm, giờ khắc này lại không dám nhìn thẳng ánh mắt của Lý Phù Dao kia… Nàng sợ một khi đối diện với ánh mắt đó, bản thân sẽ không nén nổi bi thương.

Không thể ngờ bản thân đã đổi sang thân thể khác, tính cách cũng trở nên u buồn ảm đảm đến vậy.

Cũng may không lâu sau Lý Phù Dao đã phải thiết triều, lúc này nàng mới dám thả lỏng hơi thở, giải thoát áp lực vô hình bóp nghẹt nàng từ bên trong.

Hôm nay hiếm khi trời đẹp. Thời tiết mát mẻ, cảnh xuân hòa hợp, tươi đẹp, trước điện đào hoa khoe sắc. Đồ Linh Trâm quét dọn sạch sẽ tẩm điện xong liền quyết định ra trước sân phơi nắng.

Nàng đã qua mấy ngày không luyện công. Nghi Lai điện khắp nơi đều có lính canh gác, nàng không dám ngang nhiên luyện công, sợ lộ ra sơ sẩy, tâm trạng ức chế đến khó chịu.

Hoa Hải Đường nở trước điện thành đừng đám, như từng đám mây hạ xuống trần gian. Đồ Linh Trâm hít sâu một cái, chỉ cảm thấy sảng khoái đến tận ruột gan, thần trí thoải mái, như thể mọi uất ức đều tan biến.

Nàng dạo chơi một vòng, đột nhiên phát hiện trong bụi hoa có vài con ong vàng đang bay múa.


Đồ Linh Trâm đến gần quan sát, chỉ thấy đám ong vàng này cả thân trong suốt, như thể Hổ Phách điêu khắc mà thành. Nhìn chúng bay lượn trong bụi hoa, mật cũng không hút, chỉ cách Đồ Linh Trâm một thước vũ động.

Đồ Linh Trâm lấy ra bình “Truy tung vạn dặm” vẫn luôn mang theo bên mình, những con ong quả nhiên liền vì hương trên bình mà bay đến, đậu trên miệng bình không nhúc nhích. Nàng không nhịn được đưa tay sờ lên mấy con ong, mím môi nở nụ cười, nghĩ thầm:

“Kim linh phong quả nhiên danh bất hư truyền! Ô Nha hẳn đã ở gần đây rồi!”

Đang nghĩ ngợi, từ đầu tường lại bay đến một quả cầu tròn, vừa vặn rơi trước mặt Đồ Linh Trâm.

Đồ Linh Trâm nhìn kỹ một chút, hóa ra là một quả cầu nhiều màu, phía trên còn gắn quả chuông nhỏ. Loại đồ chơi màu sắc lòe loẹt này khiến nàng nhớ đến một thiếu niên từng quen biết.

Lập tức, chủ nhân của quả cầu đã ở đầu tường hô lớn: “Bên trong đó có người sao?”

Đó là tiếng nói khàn khàn đặc thù của thiếu niên, hẳn là một thế tử quý tộc nào đó.

Đồ Linh Trâm nhặt quả cầu lên, đáp một tiếng.

Thiếu niên kia nói: “Làm phiền cô nương, ném cầu lại đây giúp ta.”

Đồ Linh Trâm nhẹ nhàng ném, lại lập tức giơ chân đá lên, khiến quả cầu lao vun vút qua mấy bụi hoa, còn không quên góp ý:

“Vị công tử này, cầu của ngài dùng bàng quang của heo gắn thêm lông mao mà thành, trọng lượng quá nhẹ đá không được. Chi bằng dùng da của nai con làm vỏ, bên trong cho cám vào, đá lên mới gọi là tận hứng.”

Đang nói, tiếng chuông bên tường kia cũng dừng hẳn, một lúc sau cũng không có động tĩnh.

Đồ Linh Trâm ngỡ vị thiếu niên kia đã đi xa, liền xoay người đi về phía cửa. Phỏng chừng Lý Phù Dao cũng sắp tan triều rồi, nàng phải quay về chuẩn bị bữa sáng.

Ai ngờ vừa đến trước cửa, suýt chút nữa đã va vào thiếu niên trước mặt.

Chỉ thấy thiếu niên kia tầm 14-15 tuổi, quần áo gấm vóc, mặt mày sáng sủa, trong lòng đang ôm một quả cầu sặc sỡ. Mặt mày cũng anh khí tựa Lý Phù Dao, lại toát ra vài phần thông minh mà đáng yêu.

Đồ Linh Trâm sững sờ, không ngờ chủ nhân của quả cầu kia cư nhiên lại là hắn.

Chính là em ruột của Lý Phù Dao, Sở Vương Lý Phù Sơ.

Không cao ngạo lạnh lùng như Lý Phù Dao, đệ đệ Lý Phù Sơ của hắn từ nhỏ đã hoạt bát sáng sủa, mặt mày rạng rỡ, thường quấn lấy nàng chơi đá cầu, khiến Lý Phù Dao thường xuyên ăn giấm.

Thiếu niên trong ký ức bây giờ đã cao gần bằng nàng, ánh mắt vẫn trước sau như một trong suốt, không chứa nửa điểm tạp chất. Đồ Linh Trâm chỉ cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, nàng uốn gối hành lễ, nhu thanh nói: “Sở Vương Điện hạ.”

“Ngươi nhận ra ta?” Trong mắt Lý Phù Sơ thoáng qua một tia nghi ngờ, hỏi: “Vừa nãy nhặt cầu giúp ta, nói chuyện với ta là ngươi?”

Đồ Linh Trâm gật đầu: “Là ta”

“Sao ngươi biết phải bỏ thêm cám vào?” Không chờ Đồ Linh Trâm đáp lại, hắn đã nói: “Từng có người làm cầu cho ta, cũng giống ngươi nói rằng phải dùng da nai con làm, nhìn rất đẹp. Thế nhưng ta không cẩn thận, làm mất nó rồi…”


Thanh âm hắn thấp dần, ngữ điệu che giấu mấy phần khổ sở: “Ta cũng từng thử bọc da nai, muốn làm một quả cầu đẹp như cái của người đó, nhưng dù ta có làm thế nào cũng không được. Bất kể là dùng mấy thứ đồ tốt trong triều, cây bông, vải rách, đều không đúng… Hóa ra là, phải dùng cám sao?”

Đồ Linh Trâm ngẩn người, lẩm bẩm hỏi : “… Người đó?”

“Đúng vậy a, trừ hoàng huynh ra, trên thế gian này nàng là người mà ta… sùng kính nhất…”

Như thể ý thức được điều mình nói không được đúng lắm, Lý Phù Sơ đột ngột dừng lại. Hắn cảnh giác liếc nhìn nàng, buồn buồn bực bực nói: “Ngươi còn chưa trả lời ta! Ai nói cho ngươi cách làm cầu?”

Đồ Linh Trâm nhịn không đưa tay vò đầu hắn, nở nụ cười xán lạn: “Là người khác nói với ta”

Đời này kiếp này, chỉ cần còn có một người nhà họ Lý nhớ đến mình, sùng kính mình…Vậy là đủ rồi.

“Là ai? Người kia là ai?” Phía sau, Lý Phù Sơ trợn mắt không ngừng lải nhải truy vấn: “Ngươi ở Lai Nghi điện, là người ở cạnh Hoàng huynh sao? Sao trước đây không hề thấy ngươi? Là người mới đến à?”

“Điện hạ đoán xem.”

“...”

Vừa vặn Lý Phù Dao bãi triều quay về, Lý Phù Sơ xoay người định trốn liền bị ca ca bắt được.

Lý Phù Dao ngồi giữa gian chính, lười biếng chỉ tay vào đệ đệ, mắt mơ mơ màng màng: “Mang đến đây.”

Lý Phù Sơ vuốt ve quả cầu bảo bối trong lòng, mắt long lanh như mèo chực cầu xin ca ca.

Thấy hắn không động tĩnh, Lý Phù Dao chậm rãi mở mắt, thong thả nhìn về phía đệ đệ.

Lý Phù Sơ run lên, nhịn đau đưa quả cầu trong lòng cho ca ca, sau đó bò lại chỗ cũ, quy củ quỳ chân xuống.

Đồ Linh Trâm vừa vội vàng chuẩn bị thức ăn cho cả hai vừa âm thầm buồn cười : Không ngờ nhiều năm như vậy rồi, Lý Phù Sơ vẫn sợ ca ca hắn như vậy.

Lý Phù Dao dù có thích chơi bời, dù có cả ngày nhàn nhàn rỗi rỗi, nhưng trước mặt đệ đệ hắn vẫn trước sau như một nghiêm túc. Dưới sự kiểm soát nghiêm ngặt của Tần Khoa, triều đình người người bất an, có người cố gắng tự vệ, có người thông đồng làm bậy, một bầu trời tăm tối. Nhưng hắn vẫn có thể bảo vệ đệ đệ thuần khiết như thuở ban đầu.

Có thể Lý Phù Dao không phải là một Hoàng đế tốt nhưng chắc chắn là một ca ca tuyệt vời.

Lý Phù Dao giơ tay, ra hiệu cung tỳ lui ra. Đồ Linh Trâm theo đám cung tỳ lui ra. Lúc bước ra ngoài, bởi vì thính lực nhạy cảm tuyệt đối, có thể nghe thấy lờ mờ đoạn đối thoại giữa hai người.

Không bao lâu, Lý Phù Dao vẫn là tiếng nói hữu khí vô lực, lạnh lùng thanh thanh: “Sắp đến tuổi xuất cung lập phủ rồi, đừng có suốt ngày chơi bời. Bài tập đã làm xong hết chưa?”

Lý Phù Sơ thành thật đáp: “Làm xong rồi.”

Lý Phù Dao không nặng không nhẹ ừ một tiếng, lại hỏi: “Sách luận đều đã thuộc rồi?”

“Thời gian còn sớm mà.”


“Ngươi cho là sớm, có người còn sớm hơn ngươi.”

“….”

Hai người trầm mặc một lúc, Lý Phù Sơ không nhịn được thấp giọng nói: “Hoàng huynh, đệ không muốn học thuộc mấy sách luận kia, không muốn đọc cái gì mà “Thần Quỹ”, “Vương Đạo”.”

“Vậy ngươi muốn cái gì?” Lý Phù Dao chế nhạo nói: “Hay là tương lai dùng đá cầu để trị quốc bình thiên hạ?”

“Trị quốc bình thiên hạ là chuyện của huynh, đâu liên quan đến đệ?” Thanh âm Lý Phù Sơ có chút kích động.

Nghe vậy, Lý Phù Dao cười gằn một tiếng: “Lẽ nào ta có thể bao vệ ngươi cả đời? Nếu một ngày ta không còn, ngươi tìm ai khóc đây?”

Lý Phù Sơ không ngờ đến, nói: “Vậy thì huynh đừng có chết a! Huynh làm sao có thể không còn chứ?”

“…” Lý Phù Dao suy nghĩ một chút, hờ hững nói: “Ta rồi sẽ có ngày phải chết. Có thể là hôm nay, có khi lại là ngày mai…”

Đồ Linh Trâm ngẩn ra: Một thiếu niên vừa qua tuổi trưởng thành, sao lại có thể nói những lời tuyệt vọng như thế? Như thể giữa sống và chết, đã sớm có chọn lựa.

Bên trong phòng, Lý Phù Sơ hổn hển một lúc mới đè thấp tiếng nói: “Rõ ràng huynh mới là đế vương, lại suốt ngày an nhàn, tùy ý để gian thần che trời, lại bắt đệ suốt ngày đọc sách Thiên tử… Hoàng huynh, thà huynh để đệ ra chiến trường, thay huynh bảo vệ tốt giang sơn Lý thị, như năm ấy Đồ...”

“Im miệng!” Lý Phù Dao quát khẽ, lạnh lùng nói: “Không được nhắc đến tên nàng ta.”

“...”

Trong phòng lại im lặng, Đồ Linh Trâm có cảm giác tim bị thắt chặt, áp lực đến khó chịu.

Không biết qua bao lâu, Lý Phù Sơ nghẹn ngào: “Hoàng huynh, huynh trả quả cầu của tỷ tỷ cho đệ đi.”

Lý Phù Dao hừ lạnh một tiếng: “Cút! Không có lệnh của ta, cấm bước khỏi Tây Xương cung một bước!”

Sau trận quát, Lý Phù Sơ đột nhiên bật cửa, chạy đến đầu cũng không ngoảnh lại một lần.

Dưới ánh mắt trời, Đồ Linh Trâm nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của thiếu niên kia, không hiểu sao lại có chút đau lòng.

Bên trong phòng, khuôn mặt Lý Phù Dao không rõ hỉ hay nộ, thả đũa xuống, thuận tay giơ khăn lau miệng, bỗng nhiên nói: “Ngự thiện phòng nên thay người rồi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.