Editor: Quỳnh Nguyễn
Đáy lòng anh dâng lên một cỗ muốn móc tròng mắt nhớ nhung của Vương tổng.
Vương tổng hoàn toàn không biết ánh mắt mình nguy hiểm, ánh mắt hận
không thể sinh trưởng ở trên người Cố Khuynh Thành, thậm chí còn đối với hung thủ ánh mắt tràn ngập sát ý bên cạnh mình tiếp tục chia sẻ văn
nghệ dày đặc tán thưởng: “Tôi chưa thấy qua cô gái hoàn mỹ như vậy,
người cô ấy cao hoàn hảo, tăng một phân lại quá cao, giảm một phân lại
quá lùn. Đôi mắt đẹp trời cho. Diện mạo như vậy thật đúng là nồng đậm
thích hợp.”
Thời điểm Vương tổng nói tới đây, Trình Tả Ý dường như gọi Cố Khuynh
Thành một tiếng, Cố Khuynh Thành hơi hơi nghiêng đầu hướng về phía Trình Tả Ý nhợt nhạt cười.
Vương tổng thấy một màn như vậy, đáy mắt rực rỡ kinh người, kích động bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch rượu trong cốc, nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành trong sân nhảy, ngữ khí hơi chút có vẻ mãnh liệt: “Quay đầu mỉm cười trăm vẻ đẹp, hiện trường phụ nữ không mặt mũi nào không
đẹp.... Nhân gian tuyệt sắc, nhân gian tuyệt sắc!”
Đường Thời nghe Vương tổng bên trong từ ngữ thơ cổ hình dung mỹ nữ,
hận không thể hình dung đến trên người Cố Khuynh Thành, anh đã không đơn thuần là đau đầu, thậm chí dạ dày, tim phổi đều đã đau, thời điểm nghe
Vương tổng liên tục cảm thán hai tiếng “Nhân gian tuyệt sắc” liên tục,
toàn thân Đường Thời như là trát đầy châm, nổi lên chi chít đau không
thể ức chế.
Ngay lúc Đường Thời còn chưa khai thông những đau đớn này ra ngoài,
Vương tổng bên cạnh lại đã mở miệng, nhưng mà bây giờ, anh ta mở miệng
khen Cố Khuynh Thành lại nói đối với anh: “ Cô gái này thật là ba trăm
sáu mươi độ không một góc chết, mỹ nữ nhìn chăm chú lâu dù sao vẫn có
thể tìm ra một chút khuyết điểm, nhưng mà cô ấy làm cho người ta càng
xem càng thán phục, đây chứng minh cô ấy là một người trăm dặm mới tìm
được một, không, một phần vạn...” Vương tổng suy nghĩ một chút, cuối
cùng lại thay đổi một từ: “Mỹ nữ khó gặp, anh nói có phải hay không
Đường tổng?”
Đường Thời nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành bên trong sân nhảy, nghe
thấy một câu cuối cùng Vương tổng tìm cách chứng thực, khóe môi hiện ra
một nét nhẹ cười, giọng nói nhạt nhẽo mà tùy ý: “ Vậy sao?”
Ngữ khí Đường Thời như vậy làm cho trong lòng Vương tổng có một loại
cảm giác bị khinh miệt, trong lòng anh ta hơi có chút tức giận, cuối
cùng tầm mắt vẫn dừng lại trên người Cố Khuynh Thành di chuyển đến trên
người Đường Thời, thái độ giơ tay lên chỉ vào Cố Khuynh Thành lại chứng
thực một lần: “ Tôi nói chính là vị mỹ nữ kia, tuyệt thế khuynh thành mỹ nữ, đúng hay không?” Đường Thời trong nháy mắt Vương tổng quay đầu nhìn mình đó, đã thu tầm mắt từ trên người Cố Khuynh Thành trở về.