[Chúng ta từ nhỏ là hàng xóm, còn nhận thức nhiều năm như vậy, chúng ta là bạn tốt sao?]
Cái này hỏi là vấn đề gì? Đường Thời trong lòng lặng lẽ ghét bỏ một
cái, trực tiếp đưa điện thoại di động ném ở một bên trên ghế sa lon, một hồi nữa, Đường Thời vẫn cầm lên, ở phía trên đánh một chữ, gửi cho Cố
Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành mở điện thoại di động ra, thấy trên “ừ”màn hình, đáy mắt nổi lên một tầng giảo hoạt, ngón tay ở trên màn hình bấm thật
nhanh.
Cố Khuynh Thành đánh một chuỗi tin nhắn thật dài, gửi cho Đường Thời, lúc này mới xoay người, dùng chăn che lại khuôn mặt, xuyên qua khe hở,
hướng về phía Đường Thời nhìn lại.
Đường Thời trong tay vẫn cầm điện thoại di động, anh có cảm giác được rung động, đã đem ánh mắt từ trên ti vi chuyển đến trên màn hình điện
thoại di động.
[ Tất cả mọi người đều nói, chó là bạn tốt của con người, em vẫn luôn không quá tin tưởng những lời này, dù sao chó sẽ không biết nói, mọi
người xác định thế nào? Chẳng qua vừa nãy em đã đạt được đến xác định từ anh.]
Lúc ban đầu Đường Thời thấy một chuỗi tin dài này của Cố Khuynh
Thành, có điểm không có phản ứng kịp,anh xem lại lịch sự chò truyện, mới hiểu được Cố Khuynh Thành đây là đang dùng chữ nghĩa đào cho anh một
cái hố, sau đó gián tiếp mắng anh là chó.
Đây rõ ràng là ăn miếng trả miếng, đáp lại bản thân lúc ăn cơm cho đã chơi trò chữ nghĩa với cô!
đáy mắt Đường Thời hiện lên một tia cười yếu ớt, nhìn chằm chằm màn
hình chần chờ một hồi, sau đó cũng ở phía trên đánh một hàng chữ, nhắn
lại.
Anh có thể dùng trò chơi chữ nghĩa để cho cô nôn ra máu, cô cũng tương tự có thể dùng trò chơi chữ nghĩa đánh trả trở lại!
Cố Khuynh Thành tránh trong chăn, rất dương dương đắc ý, điện thoại
bất chợt đặt ở bên gối rung lên, Cố Khuynh Thành cầm vào trong chăn,
thấy là Đường Thời trả lời, cô mở ra, thấy phía trên một hàng chữ:
[không nên quên, cô bị tôi ngủ qua.]
Cả khuôn mặt Cố Khuynh Thành lập tức biến thành màu đỏ bừng, phảng phất có thể nhỏ ra máu.
Cô rõ ràng là muốn đùa giỡn anh, vì sao cuối cùng lại gậy ông đập lưng ông?
Anh nói cô bị anh ngủ qua, cô nói anh là chó, vậy thì đồng nghĩa với cô tự nói mình, bị chó...
Cố Khuynh Thành nghĩ tới đây, nhất thời không khống chế được, hung hăng đạp chăn.
Đường Thời như trước vẫn không nhúc nhích ngôid ở trên ghế sa lon,
khíđịnh thần nhàn xem ti vi, chỉ là lúc nghe thấy tiếngCố Khuynh Thành
đá giường, đáy mắt hiện lên ý cười.
Cố Khuynh Thành ở bệnh viện lần này, mỗi lần tỉnh lại, trước hết tất nhiên là thấy mặt của Đường Thời.
Thế nhưng, sau ngày cô cùng Đường Thời nhắn tin, lúc tỉnh lại, Đường Thời đã không tại trong phòng.
Cố Khuynh Thành nhìn phòng bệnh trống không, nói không nên lời vì sao, chẳng qua là cảm thấy trong lòng hơi có chút trống rỗng.
Chẳng qua rất nhanh, cô liền khôi phục lại bình tĩnh, chẳng qua chỉ
là mấy ngày nay bản thân đã quen mở mắt là thấy Đường Thời mà thôi.
Cố Khuynh Thành rửa mặt xong, lúc đi ra, Tiểu hộ sĩ mỗi qua đây đo huyết áp cho cô liền đi tới.
”Cố tiểu thư, sớm.”
Cố Khuynh Thành hướng về phía Tiểu hộ sĩ cười cười, cũng nói một tiếng “Sớm”, sau đó đem tay áo đồng phục bệnh nhân xắn lên.
Tiểu hộ sĩ vừa quấn băng vải cho Cố Khuynh Thành, vừa nhìn phòng bệnh một vòng, nói: “Đường Tiên Sinh không có ở đây à?”
Cố Khuynh Thành gật đầu.
Tiểu hộ sĩ vừa nhìn chằm chằm chỉ số huyết áp, vừa ngắm Cố Khuynh
Thành, cười nói: “Đường Tiên Sinh đối với Cố tiểu thư thật là tốt.”