Đường Thời đem xe vững vàng dừng ở bãi đậu xe, tắt máy, rút chìa khóa xe, xuống xe, khóa kỹ cửa xe, thời điểm đang chuẩn bị bước vào trong
thang máy, lại thấy cách đó không xa an tĩnh đỗ một chiếc xe quen thuộc.
Đường Thời hơi dừng cước bộ một chút, bởi vì hôm nay uống rất nhiều
rượu, anh có chút hoài nghi mình xuất hiện ảo giác, cho nên ngó chừng
cái hướng kia một lát, mới nện bước, có chút xốc xếch đi tới.
Dựa vào gần, Đường Thời mới nhìn rõ đầu xe treo một cái mô hình Baby
nhỏ khả ái, anh vịn trước đầu xe, khẽ cúi người, để sát vào biển số xe,
cẩn thận nhìn nhiều lần.
Thật đúng là xe Cố Khuynh Thành a... Nói như vậy, cô bây giờ là ở trên lầu trong nhà của anh rồi?
Đáy lòng Đường Thời, tràn lên một loại vui mừng cùng kích động không nói ra.
Cô không biết, có đôi khi, một câu nói, một động tác, một chuyện, của cô, liền làm trái tim anh ấm áp.
Đường Thời gần như bay, nhanh chóng chạy vào thang máy, sau đó nhìn
mấy chữ vẫn lóe ra màu đỏ, lại cảm thấy tốc độ thang máy quá chậm.
Cửa thang máy mở ra, Đường Thời khẩn cấp từ bên trong đi ra, sau đó
trở về trước cửa nhà mình, đang chuẩn bị giơ tay lên nhập mật mã, anh
lại đột nhiên ngừng lại.
Đáy lòng của anh, trong lúc bất chợt trở nên có chút khẩn trương.
Anh vừa mong đợi chính mình để cho thấy phản ứng của Cố Khuynh Thành, rồi lại sợ.
Mong đợi cô hiện ra ánh mắt không vui ai oán, sợ vẻ mặt cô bình thản bình tĩnh.
Đường Thời đứng ở trước cửa, hồi lâu, mới giơ tay lên, chậm rãi nhập
mật mã, sau đó đẩy cửa ra, đứng ở trước cửa, đổi giầy, mới hướng trên
lầu từng bước từng bước tiêu sái đi lên.
Cố Khuynh Thành vẫn không ngủ, cô uốn tại trên ghế sa lon, ngơ ngác
kinh ngạc không biết trong não mình đến tột cùng nghĩ cái gì.
Toàn bộ thế giới an tĩnh có chút kỳ cục, cũng không biết qua rốt cuộc bao lâu, cô trong lúc bất chợt nghe thấy cửa phòng ngủ truyền đến tiếng tay cầm cửa chuyển động.
Cố Khuynh Thành cả người thoáng cái tinh thần mãnh liệt, cô từ trên
ghế salon nhanh chóng đứng lên, mới vừa xoay người nhìn về phía cửa,
Đường Thời cũng đã đẩy cửa vào.
Đường Thời cùng tầm mắt Cố Khuynh Thành tiếp xúc, anh ngừng thở, anh
thật sâu ngưng mắt nhìn ánh mắt của cô, muốn từ bên trong tìm ra chút
nào dấu vết, lại phát hiện, đáy mắt của cô, cũng là một mảnh bình tĩnh
đen nhánh.
Cố Khuynh Thành dẫn đầu thu hồi tầm mắt, trên dung nhan mỹ lệ, xé ra một tia cười ôn nhu: “Trở lại?”
Đường Thời mở trừng hai mắt, không nói gì, vị hôn thê, đêm hôm khuya
khoắc gọi điện thoại cho anh, lại bị một cái cô gái phong trần nghe máy, dùng giọng nói mập mờ như vậy khiêu khích cô, phản ứng của cô, không
phải là khổ sở bi thương ghen tỵ với tức giận sao? Cô làm sao còn có thể bình tĩnh cười được như thế?
Cố Khuynh Thành đợi một hồi lâu, cũng không có đợi đến Đường Thời nói chuyện, cô nhìn đồng hồ trên vách tường, trời đã vừa rạng sáng, cô lúc
này mới tiếp tục mềm nhẹ mở miệng nói: “Anh mệt chết đi, em đi chuẩn bị
nước nóng cho anh, rửa mặt tắm nước nóng, sẽ thoải mái một chút.”
Đường Thời như cũ không nói gì, nhưng là, đáy lòng, lại có một luồng một luồng thất vọng, không bị khống chế cuốn tới.
Cố Khuynh Thành chậm rãi đi vào phòng tắm.
Đường Thời thì đứng nguyên tại chỗ, xuyên qua cửa phòng tắm mở ra, có thể tinh tường thấy Cố Khuynh Thành nửa quỳ ở bên cạnh bồn tắm, nghiêm
túc điều chỉnh thử nước ấm.