Đường Thời vẫn ngủ đến năm giờ chiều, trong não mới có ý thức, anh
cảm giác được có một một cánh tay mềm mại để trên trán mình, dừng một
chút, sau đó bên tai truyền đến giọng nói quan tâm: “Sốt đã giảm rồi,
nhưng vẫn có chút nóng, Trương Tẩu, chúng ta có nên kêu bác sĩ qua hay
không?”
Giọng nói này rất dễ nghe, rất quen thuộc, giống như truyền từ đáy
lòng anh tới, lập tức anh liền nghe được giọng một phụ nữ trung niên:“Tôi đi gọi điện thoại, nói Thời Thiếu Gia hạ sốt, biểu thị chuyển biến
đã tốt, nhưng thật ra Cố Tiểu Thư, cô vẫn không ăn cái gì, bây giờ tôi
chuẩn bị cơm tối, cô nên khỏe mạnh một chút.
Sau đó tiếng đánh động lòng người lại vang lên một lần nữa: “Tôi không đói bụng, để sau hãy nói.”
Cố Tiểu Thư... Oh, khó trách anh cảm thấy giọng nói này quen thuộc
như vậy, như là từ đáy lòng của anh truyền ra, thì ra là Khuynh
Khuynh... Trong miệng cô như là đang quan tâm ai đó, là anh sao?
Đường Thời liều mạng muốn mở mắt, nhìn hoàn cảnh chung quanh một cái, lại cảm thấy mí mắt như là đổ chì, làm sao cũng không động đậy, cuối
cùng anh chỉ có thể mệt mỏi buông tha, sau đó ngón tay sờ bên cạnh lung
tung, cuối cùng mò lấy cái tay mềm mại, liền nắm thật chặc ở trong lòng
bàn tay của mình.
Thì ra cô thật sự ở bên cạnh mình... trong lòng Đường Thời hiện lên
một tia ấm áp, tiếp tục dùng sức nắm chặt lòng bàn tay nhỏ bé, sau đó
lại rơi vào trong giấc ngủ lần nữa.
Cố Khuynh Thành đợi sau khi Trương Tẩu rời đi, muốn đi vào toilet,
kết quả vừa mới đứng lên, đã bị tay Đường Thời nắm chặt, cô muốn rút ra
theo bản năng, lại phát hiện người đàn ông càng cầm chặt hơn, cuối cùng
cô lại chỉ có thể ngồi trở lại bên giường lần nữa, ánh mắt nhẹ nhàng
lướt nhẹ chung quanh, liền rơi vào mặt của Đường Thời đang ngủ say, cả
người không nhịn được run lên.
Người đàn ông đang ngủ mê, lông mi rũ xuống dưới hốc mắt, yên tĩnh
vắng vẻ, thiếu sự lạnh lẽo cô quạnh và kinh diễm trong thường ngày, lưu
lại chỉ là màu sắc xinh đẹp, vẫn mang theo mị lựn mê huyễn lòng người
như cũ.
Sắc mặt của anh vẫn tái nhợt như cũ, nhưng so với sáng sớmthì tốt hơn nhiều, hô hấp của anh cũng nên bình thường hơn vào buổi sáng.
Từ lúc cô rất nhỏ, cô chỉ nhớ rõ dung mạo Đường Thời còn xinh đẹp hơn những con Barbie của cô, về sau, cô đối với tướng mạo của anh, chỉ dừng lại ở kinh diễm, tuyệt mỹ như vậy, càng nhiều ấn tượng hơn, là trên
người anh tản mát ra sự lạnh léo, lạnh lùng, cùng quyết đoán.
Lúc này anh sinh bệnh ngủ say, không có lực công kích trước sau như
một, thật ra khiến Cố Khuynh Thành trở nên lớn mật, cô cẩn nhìn ngắm
khuôn mặt Đường Thời một lần, sau đó mới phát hiện, những lời hình dung
Đường Thời lúc này, có vẻ đơn điệu vô thần như vậy.
Tối hôm qua Cố Khuynh Thành hầu như không ngủ, nay lại bị Đường Thời
lăn qua lăn lại đến bây giờ, vẫn đều không có chợp mắt, cho nên lúc cô
nhìn chằm chằm Đường Thời, đầu liền không thể khống chế nổi, nằm úp sấp
trên ngực Đường Thời, nhắm mắt lại, mơ màng ngủ mất.
Cố Khuynh Thành ngủ cũng không được yên ổn, lại giống như ngủ không
phải là ngủ, cô cảm giác được bàn tay to cầm nổi tay nhẹ nhàng động, cô
liền mở choàng mắt, cả người tỉnh táo lại, sau đó ngồi thẳng người, vươn tay theo bản năng, sờ lên trán Đường Thời, phát hiện nóng đã giảm
xuống, lúc này cô mới âm thầm thở phào một cái, đang chuẩn bị thu tay
về, người đàn ông vốn ngủ say, lại chậm rãi mở mắt.