Mỗi lần Cố Khuynh Thành hô hấp một chút đều có thể ngửi thấy mùi này, không ngừng nhắc nhở cô, cô vừa mới chịu khuất nhục, làm cho cô một
phút đồng hồ cũng không muốn ở trong xe này một chút nào nữa.
Cô mặc kệ trên người lúc này có bao nhiêu khó chịu, liền cố gắng chịu đựng chậm rãi sửa sang quần áo bản thân, sau đó nhìn thoáng qua Đường
Thời, liền đẩy cửa ra, cúi đầu, vội vội vàng vàng xuống xe.
Đường Thời vốn tưởng rằng mình sẽ từ đáy mắt Cố Khuynh Thành nhìn
thấy ủy khuất, nhìn thấy nước mắt nhưng mà đáy mắt người phụ nữ kia
trước sau như một đều đen như mực, sạch sẽ đơn thuần không có chút ẩm
ướt.
Đáy lòng dâng lên cảm giác thất bại quen thuộc, anh cách cửa kính xe
nhìn thấy bước chân cô có chút lộn xộn đi vào trong nhà cô, có thể là
lúc anh muốn cô có chút mạnh mẽ, cô bị đau nên tư thế đi đường có chút
khập khiễng.
Bóng dáng Cố Khuynh Thành biến mất trong sân rất lâu Đường Thời mới
hơi hơi giật giật ánh mắt, từ từ xuống xe, ngồi ở chỗ Cố Khuynh Thành
vừa ngồi.
Anh từ trên chỗ ngồi thấy được một chút ẩm ướt, anh vươn tay chạm vào một chút, phát hiện là màu đỏ tươi, sau đó ngón tay anh từ bên cạnh
nhặt lên nửa đoạn móng tay nhuốm máu.
Đường Thời cầm cái móng tay kia, cổ giống như bị bị cái gì chặn có chút khó chịu.
Anh và cô trước kia không phải như thế....
Nếu không có sự kiện ba năm trước đây kia, anh cũng sẽ không sống
phía sau cô, châm chọc khiêu khích cô cũng không chịu trách nhiệm.
Sự kiện kia, cả đời này anh không bao giờ muốn nhắc tới nữa, dưới đáy lòng bị một con dao bén nhọn đâm vào!
Thực ra, anh cũng không muốn anh với cô trở thành như vậy, nhưng mà
nếu anh không như vậy, cô có thể xoay quanh anh lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy sao?
Không cần cô, anh không nỡ, nếu cùng cô kết hôn, sợ là cô đã sớm trốn anh rất xa, căn bản sẽ không giống như bây giờ, dùng nhiều tâm tư trên
người anh như vậy.
---
Cố Khuynh Thành không dám để cho người Cố Gia nhìn thấy mình chật
vật, cô từ cửa sau trong nhà trực tiếp vào trong căn nhà, trở về phòng
ngủ của mình trên lầu hai.
Trở lại trong phòng, việc cô làm đầu tiên là đi tắm, giống như chỉ có như vậy cô mới có thể rửa sạch khuất nhục của anh cho cô.
Cố Khuynh Thành tắm rửa xong, đứng ở trước kính phòng ngủ nhìn thấy
vết thương chồng chất trên người, ánh mắt của cô trở nên có chút ảm
đạm.
Trên cổ, một vết thương xanh tím lần trước nghỉ phép ở “ Hồng viên “
Sơn Trang bị cô cắn kia còn chưa lặn, lòng bàn tay bị móng tay đâm đau
như muối xát.
Cố Khuynh Thành buông xuống tầm mắt, nhanh chóng mặc áo ngủ vào, trực tiếp bò lên giường, cô bọc chặt chăn, rõ ràng mệt chết đi được mà lại
không ngủ được.
Lúc trong đầu cô đang rối loạn, di động của cô đột nhiên vang lên.