Hôn Sai 55 Lần

Chương 413: Không hề đụng cô (13)



Trương Tẩu mỉm cười gật đầu, đi ra khỏi phòng, khi bà giơ tay lên đóng cửa phòng ngủ, Cố Khuynh Thành há mồm, còn muốn nói cái gì đó, thế nhưng cô chưa kịp phát ra tiếng, cửa phòng ngủ đã bị Trương Tẩu nhẹ nhàng đóng lại, để một mình Cố Khuynh Thành đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ đóng chặt xuất thần...!?

Trong phòng, an tĩnh có chút quỷ dị, cách cửa sổ, Cố Khuynh Thành có thể mơ hồ nghe thấy mùa đông ở thành phố Bắc Kinh, nổi lên gió to.

Cô đứng đến khi hai chân tê dại, mới thu hồi ánh mắt trên cửa lại, mi tâm nhíu chặt, bỉu môi đi vào phòng tắm.

Tại sao Đường Thời bất đuổi cô ra khỏi phòng ngủ của anh? Vì sao anh tìm Trương Tẩu đi chiếu cố, cũng không để cho cô đi?

Cố Khuynh Thành càng nghĩ, càng thấy được trong lòng lo lắng, đơn cởi bỏ quần áo đơn giản, nhảy vào trong bồn tắm.

Nước nóng thoải mái bao vây lấy thân thể, khiến toàn thân đều không kiềm chế được trầm tĩnh lại, thế nhưng Cố Khuynh Thành, lại cảm giác lòng mình, níu chặt hơn.

Cố Khuynh Thành vẫn ngồi ở trong bồn tắm đến khi nước lạnh, cô mới hậu bất tri bất giác bò ra ngoài, cầm áo choàng tắm khoác lên người, thần hồn điên đảo từ trong phòng tắm đi ra, đang chuẩn bị mặc đồ ngủ, tinh thần cả người lập tức lại bay tới phòng ngủ chính của Đường Thời sát vách, Cố Khuynh Thành cầm lấy quần áo, ngồi ở bên giường ngây người, qua một lúc lâu, cô mới hoàn toàn không có ý thức đến bản thân không có thay quần áo, cứ như vậy chui vào trong chăn.

Trong hai ngày này, cô chẳng qua chỉ ngủ được có ba giờ, rõ ràng cả người uể oải không chịu nổi, thế nhưng đại não lại vô cùng tỉnh táo, làm sao cũng không ngủ được, Cố Khuynh Thành lật qua lật lại một lúc lâu ở trên giường, sau đó chợt ngồi dậy, đi tới đi lui trong phòng ngủ một hồi lâu, cuối cùng vẫn đi tới cửa, kéo cửa ra, đi ra ngoài.

Cố Khuynh Thành đi tới phòng ngủ chính của Đường Thời, giơ tay lên, muốn đẩy cửa vào, nghĩ đến lúc người đàn ông đuổi mình ra, biểu cảm lạnh lùng, cuối cùng bĩu môi, để tay xuống, hết sức khó khăn bỏ đi ý nghĩ xông vào, chỉ ở trước cửa phòng ngủ chính, đi tới đi lui tản bộ.

Cách không biết bao lâu, Cố Khuynh Thành mơ hồ nghe được ở cửa truyền đến tiếng bước chân, cô chợt tỉnh táo lại, tròng mắt đảo quanh, sau đó chân trần chạy vào phòng ngủ, lập tức cô nghe được cửa phòng ngủ Đường Thời, bị người mở ra.

Cố Khuynh Thành giơ tay lên, vỗ ngực một cái, thở ra một hơi, sau đó lén lút lộ ra một cái đầu, nhìn Trương Tẩu xuống lầu.

Cô cắn ngón tay, nghĩ một lát, lập tức vò tóc của mình, giả bộ buồn ngủ đi ra khỏi phòng, vẫn nghiêng ngã xuống lầu, thẳng đến máy uống nước.

”Cố Tiểu Thư? Tại sao cô còn chưa ngủ?”

Cố Khuynh Thành nghe tiếng Trương Tẩu, lúc này mới nghiêng đầu qua chỗ khác, cố ý ngáp một cái: “Tôi có chút khát nước.”

Cố Khuynh Thành nói xong, lấy nước uống một mạch, sau đó, liếc mắt Trương Tẩu một cái, một bộ dáng vẻ lơ đãng lên tiếng hỏi: “Đường Thời uống thuốc chưa?”

”Thời thiếu gia đã uống thuốc, cũng ngủ rồi.”

Cố Khuynh Thành gật đầu, nhìn như không chút để ý cầm lấy ly nước, tiếp tục uống hai cốc, mới trở lại trên lầu lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.