Cố Chính Nam vừa mới ngủ, Cố phu nhân liền đi tới, kéo cánh tay Cố Khuynh Thành, đưa cô vào toilet, còn đóng cửa, hạ giọng hỏi: "Khuynh Khuynh, A Thời như thế nào rồi? Có tha thứ cho con hay không?"
Cố phu nhân nhắc tới A Thời, trong lòng Cố Khuynh Thành liền run một cái, cả người suýt nữa không khống chế được, nước mắt lăn xuống lần nữa, cô khẽ động môi, nhưng không có phát ra tiếng, chỉ là không tiếng động gật đầu với Cố phu nhân.
"Vậy sao con còn mang tinh thần hoảng hốt thế?" Cố phu nhân mặt mày lúc đó, mang theo tìm tòi nghiên cứu.
Cố Khuynh Thành muốn mở miệng nói mình mang thai, thế nhưng lập tức nghĩ đến, nếu như bị Cố phu nhân biết, trong chốc lát, khẳng định người của toàn thế giới đều biết cô mang thai.
Mà thuốc tránh thai là Đường Thời cho cô ăn, điều này nói rõ, anh căn bản không muốn cô có con, nếu như anh buộc cô lấy đứa bé trong bụng cô ra thì làm sao bây giờ?
Cố Khuynh Thành nuốt nước bọt, đè lời đến khóe miệng, miễn cưỡng cười với Cố phu nhân, nói: "Không có, con chỉ là tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt, nên mệt thôi."
Cố phu nhân thấy ở trên cổ Cố Khuynh Thành, có từng vết đỏ, trong nháy mắt cười lớn: "Nhanh đi nghỉ ngơi một chút đi."
Cố Khuynh Thành biết Cố phu nhân hiểu sai, nhưng lại không mở miệng giải thích, chỉ là nhẹ giọng "Vâng" một tiếng, đi ra khỏi toilet.
Cố Khuynh Thành vùi người trên ghế sa lon trong phòng bệnh, cô rất muốn ngủ, rồi lại ngủ không được, trong óc cũng không có nghĩ được gì, trống rỗng, tuy nhiên lại rất đau.
Cứ cứng ngắc không biết bao lâu như vậy, phòng bệnh truyền đến tiếng đập cửa.
Cố phu nhân mở cửa, Cố Khuynh Thành còn chưa mở mắt, liền nghe được tiếng mẹ mừng rỡ: "A Thời đến à."
Ngón tay Cố Khuynh Thành theo bản năng nắm chặt, nhắm mắt lại như cũ, không có mở ra.
Cố phu nhân nghênh đón Đường Thời tiến vào, một bên tiếp nhận thuốc bổ và hoa quả từ trong tay của anh, vừa nói: "Con đến tốt rồi, không nên mỗi lần đến đều mua nhiều đồ như vậy, trong phòng bệnh chất đầy, bác Cố cũng không ăn hết."
Cố phu nhân đem mấy thứ đặt ở góc nhà, sau đó vươn tay, vỗ vỗ Cố Khuynh Thành: "Khuynh Khuynh, A Thời đến, đợi lát nữa ngủ tiếp."
Lúc này Cố Khuynh Thành mới chậm rãi mở mắt ra, liếc mắt Đường Thời đứng ở cách đó không xa, sau đó liền thu tầm mắt lại, đứng lên, chỉ chỗ mình vừa mới nằm, động môi: "Ngồi đi."
Đường Thời nhìn cô chằm chằm một hồi, mới đi tới, ngồi xuống.
Cố Khuynh Thành đứng ở bên cạnh, không hề động.
Cố phu nhân lại lên tiếng thúc giục Cố Khuynh Thành nói: "Khuynh Khuynh, con đi rót cốc nước, đứng đó làm cái gì."
Cố Khuynh Thành không có lên tiếng, chỉ là yên lặng không chút tiếng động xoay người, đi tới máy lọc nước, lúc cô cầm cái cốc lấy nước, nghe được mẹ mình nới với Đường Thời: "A Thời, Khuynh Khuynh từ nhỏ bị chúng ta làm hư, đôi khi không hiểu chuyện, nó có chọc con ở đau, con đừng để ý."
Cố Khuynh Thành ngừng thở, cô tinh tường nghe được, Đường Thời cũng không chút chần chừ, lễ phép kính trọng nói với mẹ: "Bác gái yên tâm, con sẽ tốt với Khuynh Khuynh."
Con sẽ tốt với Khuynh Khuynh... Cố Khuynh Thành nghe được những lời này, ngón tay run lên, nước nóng vẩy vào mu bàn tay của cô, truyền đến đau nhức.
***
Diệp Phi Dạ: A Thời, người lại cho Tiểu Khuynh Khuynh ngốc nghếch của ta ăn thuốc tránh thai, ta muốn đem ngươi làm nam phối!
Đường Thời: Thuốc tránh thai? Thuốc tránh thai gì? Rõ ràng ta đưa Vitamin!