Hôn Sai 55 Lần

Chương 797: Cầu hôn lãng mạn nhất (27)



Trần Dịch Tấn vẫn còn hét tiếp, Cố Khuynh Thành cùng Đường Thời không coi ai ra gì, vẫn hôn sâu như cũ, người qua đường lại hâm mộ cầm điện thoại di động chụp ảnh.

"Anh muốn hạnh phúc vững vàng, có thể sử dụng hai tay tiếp xúc, mỗi lần sờ tay vào ngực, còn có được nhiệt độ của em."

"Anh muốn hạnh phúc vững vàng, có thể mất cảm giác đau đớn, lộ trình một người, cũng sẽ không còn cô độc."

"Anh muốn hạnh phúc vững vàng, đây là hạnh phúc anh muốn."

Thật lâu, Đường Thời mới thở hồng hộc buông Cố Khuynh Thành ra, anh nhìn qua Cố Khuynh Thành, thâm thúy mà sáng ngời, sau đó cúi đầu xuống, lại một lần nữa thật hôn Cố Khuynh Thành, rồi sau khi tách ra, Đường Thời đột nhiên dán ở bên tai Cố Khuynh Thành nói một câu: "Khuynh Khuynh, về sau không nên hâm mộ người khác, chỉ cần Đường Thời anh, người khác có, em cũng có, mà so với người khác có tốt hơn, người khác không, chỉ cần em muốn, rm cũng có."

Cố Khuynh Thành mắt còn mang theo ánh cảm động, lại nổi lên lần nữa, cô vòng lấy eo người đàn ông, đem đầu dựa trước ngực anh, giọng nói nhỏ nhẹ "Ừ" một tiếng.

Cầu hôn thịnh đại mà lãng mạn như thế, cảm nhiễm cả bầy không khí trước khách sạn, dẫn đến giao thông bị ùn tắc một giờ, mới khôi phục bình thường.

Nguyên bản vốn là Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành đi xuống tiễn khách, sau khi cầu hôn kết thúc đã rời sân.

Thế là trách nhiệm tiễn khách, liền rơi vào Lục Nhiên, Lâm Cảnh Thần, Tô Niên Hoa cùng Tứ Nguyệt.

Tiễn xong khách mời, đã là trời rạng sáng.

Lâm Cảnh Thần uống hơi nhiều, ngồi xe Lục Nhiên, rời đi.

Vết thương phía sau Tô Niên Hoa tuy còn có chút sưng đỏ, nhưng đã kết vảy, anh vì tham gia sinh nhật Cố Khuynh Thành, buổi chiều nay cố ý xuất viện, bời vì lúc bị thương nhập viện, xe trực tiếp bị kéo về nhà, cho nên anh đến khách sạn Kinh Thành, là đi nhờ xe Tứ Nguyệt.

Chờ đến Lâm Cảnh Thần và Lục Nhiên rời đi, Tứ Nguyệt móc chìa khóa xe ra, liếc mắt Tô Niên Hoa một cái.

Cô biết, có lẽ Tô Niên Hoa căn bản không muốn cùng cô về nhà, nhưng mà, cô vẫn còn do dự một chút, lên tiếng hỏi: "Anh có muốn trở về nhà lấy xe không?"

Tô Niên Hoa mặc một thân âu phục màu xanh, nổi bật lên da thịt vốn trắng của anh, có vẻ hơi sáng, lúc anh nghe Tứ Nguyệt nói, quay đầu liếc mắt nhìn Tứ Nguyệt một cái, nghĩ một lát, gật đầu không nói gì.

Tứ Nguyệt biết rõ, cô và anh ở chung, chẳng qua chỉ là hơn 20 phút đường xe, thế nhưng tâm vẫn hiển hiện một mừng rỡ như cũ, cô vội vội vàng vàng mở khóa xe, mở cửa xe thay Tô Niên Hoa.

Tô Niên Hoa nhìn qua Tứ Nguyệt mở cửa xe, hơi mím mím môi, sau đó cúi đầu xuống, chui vào trong xe.

Tứ Nguyệt đóng cửa xe, lên xe, khởi động xe, về nhà của Tô Niên Hoa.

Xe đến bãi đậu xe dưới đất, Tứ Nguyệt khóa kỹ xe, chờ sau khi Tô Niên Hoa xuống xe, cô mới xuống xe, cô chỉ dám mở miệng hỏi Tô Niên Hoa muốn lấy xe hay không, cũng không dám hỏi Tô Niên Hoa muốn lên lầu về nhà hay không, bời vì cô biết, ở trong bệnh viện, cô có thể chiếu cố Tô Niên Hoa, là bởi vì anh bị thương, hiện nay anh khỏi hẳn xuất viện, có lẽ sẽ lại trở lại lúc ban đầu, đêm anh không về ngủ, cô phòng không gối chiếc.

Cho nên Tứ Nguyệt liếc mắt Tô Niên Hoa đứng cạnh xe một cái, nhấp môi một chút, thấp giọng nói một câu: "Em đi lên trước."

Sau đó đều không đợi Tô Niên Hoa nói chuyện, liền vội vàng vào thang máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.