Không có ai biết a, tối nay, là lần người đàn ông kia nói với cô nhiều nhất.
Nhưng là, nói nhiều lời như vậy, từng chữ, đều là một thanh đao, đâm vào khắp cả người cô, máu tươi lâm ly.
Cô không nghĩ tới, đẩy chính mình ngã vào vách đá, dĩ nhiên là người đàn ông chính mình yêu...
Ban đầu nhận được thư thông báo trúng tuyển đại học Bắc Kinh, cha của cô nói cho cô biết, trong nhà không có có dư tiền cho cô đi học, sẽ để cô gả cho một người què lớn hơn cô mười tuổi ở trong thôn, sớm sinh đứa bé, cô không muốn, khi đó trên người của cô chỉ có bốn trăm đồng, là tiền mừng tuổi cô tích lũy từ nhỏ đến lớn, cô mua một tấm vé xe xe lửa, một mình ngồi suốt hai mươi bảy giờ đi tới Bắc Kinh, khi đó cô toàn thân cao thấp chỉ có một trăm bảy mươi lăm đồng năm xu.
Khi đó cô rất nghèo khó, cũng rất tự ti, cô không muốn có yêu người, cũng không còn nghĩ tới chính mình sẽ cùng một người đấu nhiều năm như vậy, cô chỉ muốn đi học, sau khi tốt nghiệp tìm một phần công việc ổn định, làm cho mình an ổn không thiếu tiền vượt qua cuộc sống.
Nhưng là, vừa thấy Đường Thời, cả đời đã bị hủy...
Thật sự là cả đời đó!
Nếu là ban đầu cô không đến Bắc Kinh, gả cho người què lớn hơn cô mười tuổi, sinh đứa bé, mặc dù cuộc sống uất ức biệt khuất như vậy, nhưng là cô cũng không rơi vào hoàn cảnh như hôm nay, kết cục mang tội bỏ tù.
Trình Tả Ý ngóc đầu lên nhìn... Ở thành thị ánh đèn lấp lóe, thế nhưng cô lại nhìn thấy trăng sáng cùng ánh sao.
Từ nay về sau, cô cũng không nhìn thấy tới bầu trời đêm như vậy nữa nhỉ.
Không có tự do không đáng sợ, đáng sợ chính là, cô yêu anh như vậy, anh rốt cuộc lại nhìn không tới cô...
Cô mới hai mươi tám tuổi a, cuộc đời của cô giờ mới bắt đầu, khoảng cách cô chết, có lẽ còn nửa thế kỷ, năm tháng dài như vậy, cô muốn trôi qua như thế nào?
Làm sao bây giờ, cô thật sự là thương yêu anh đến bất trị, thương yêu anh đến mức làm nhiều chuyện xấu như vậy, hại nhiều người như vậy, lưng đeo nhiều sai lầm như vậy, còn đổi lấy anh đối với cô tàn nhẫn như vậy, cô như cũ phát hiện, mình là yêu anh điên cuồng dại dột như vậy.
Xe cảnh sát mở ra cửa xe, có người đẩy Trình Tả Ý đi về phía trước, trong miệng là nghiêm nghị và vô tình: "Lên xe, nhanh lên một chút!"
Trình Tả Ý đi về phía trước hai bước, cô nhìn thoáng qua cùng hai cảnh sát ở phía sau mình, sau đó lại nhìn đường phố rộng rãi trước mặt một chút, môi của cô trong lúc bất chợt mím lại thật chặt, sau đó thấy một chiếc xe con từ xa lái tới, cô bất chợt nện bước chân, xông lên, thẳng tắp đụng vào trên chiếc xe kia.
Trình Tả Ý là phụ nữ, lại bị đeo còng tay, thời điểm người cục cảnh sát đẩy cô lên xe cảnh sát, cũng không có đè ép giống như bắt tội phạm nam
Trình Tả Ý hành động đặc biệt đột nhiên, tất cả mọi người còn không có lấy lại tinh thần, liền thấy cô bị xe nặng nề đụng vào, sau đó người bay lên, ước chừng bay ra xa năm thước, nặng nề rơi ở trên mặt đất.
Trong nháy mắt có máu đỏ tươi, chảy xuôi ra ngoài.
Trình Tả Ý nằm ở trên mặt đường lạnh như băng, trợn tròn mắt, nhìn bầu trời, trước mặt chợt xuất hiện dung nhan Đường Thời, cô vươn tay, nghĩ muốn nắm, tuy nhiên thứ cô bắt được, là một cánh hoa hồng.
Đó là một cánh hoa hồng màu trắng, một khắc bị cô cầm, nhuộm thành màu đỏ tiên diễm.