Đường Thời nhẹ nhàng cau mày một cái, đưa cho Trình Tả Ý một ánh mắt, Trình Tả Ý lập tức hiểu ý xoay người, mở cửa phòng họp.
Gõ cửa là Phùng Y Y, cô ta đã chỉnh lại tóc, đều xõa hết xuống, che lấp tại hai bên má mình.
Phùng Y Y hoàn toàn không để cho Trình Tả Ý vào mắt, cũng không có liếc mắt nhìn Trình Tả Ý, mà cúi đầu đứng ngay ngắn.
Trong tay Đường Thời đang lật xem một phần văn kiện, cảm giác được có người đứng ở trước mặt của mình, chẳng qua chỉ ngước mắt lên, liếc Phùng Y Y một cái, sau đó lại không có bất kỳ phản ứng nào mà tiếp tục chuyển mắt nhìn văn kiện ở trong tay mình.
Vẻ mặt Đường Thời rất lạnh nhạt, khiến người ta cũng không cách nắm lấy suy nghĩ ở tỏng lòng anh.
Phùng Y Y có chút băn khoăn cấu véo vạt áo của mình, muốn mở miệng thừa nhận sai lầm, nhưng mà Trình Tả Ý vẫn đang ở trong phòng hội nghị, vì vậy liền nghiêng đầu qua chỗ khác, trừng mắt liếc Trình Tả Ý.
Trình Tả Ý tiếp xúc với tầm mắt Phùng Y Y, lập tức hiểu là Phùng Y Y ghét bỏ cô ta ở lại chỗ này cản trở.
Trình Tả Ý đi tới trước bàn hội nghị, cầm tài liệu của mình lên, nhẹ giọng nói với Đường Thời: “Đường Tổng, tôi đi ra ngoài trước.”
Đường Thời mí mắt cũng không có động một cái, chỉ dùng lỗ mũi “Ừ” nhẹ một tiếng, biểu thị đã biết.
Trình Tả Ý xoay người cười nhạt với Phùng Y Y, sau đó lúc này mới nhìn thấy, tóc dài của Phùng Y Y che giấu hai bên gò má, lại sưng đỏ.
Trình Tả Ý hiểu ngay đây là bị người ta đánh, mà người có khả năng dám động thủ đánh Phùng Y Y nhất, chỉ có Cố Khuynh Thành.
Ở trong công ty, động thủ đánh người... Nếu như bị Đường Thời biết...
Cố Khuynh Thành làm việc, từ trước đến nay thông minh, nếu cô ấy dám đánh Phùng Y Y, như vậy tuyệt đối cô ấy đã có bản lĩnh khiến Phùng Y Y chịu thiệt không dám mở miệng.
Thế nhưng, Phùng Y Y không mở miệng, không có nghĩa là cô ta không thể mở miệng.
Trình Tả Ý chỉ là nhìn chằm chằm Phùng Y Y, vẻ mặt sững sờ một giây đồng hồ, thậm chí một giây đồng hồ cũng không có, cô ta lập tức làm bộ ra vẻ giật mình, như là vô ý bật thốt lên nói: “Y Y, mặt của cô —— “
Trình Tả Ý vừa nói, nói rất có kỹ xảo, cô ta chỉ nói đến phân nửa, liền lập tức làm ra bộ dạng xin lỗi, im lặng.
Sau đó Trình Tả Ý liền liếc mắt sang phía của Đường Thời.
Quả nhiên, Đường Thời ngước mắt lên, liếc mặt của Phùng Y Y một cái.
Trình Tả Ý thấy mục đích của mình đã đạt được, lập tức cúi thấp đầu, xoay người, đi ra phòng họp.
Trong phòng hội nghị lại lâm vào hồi yên tĩnh.
Phùng Y Y đứng ở trước mặt của Đường Thời, cắn cắn môi dưới, liền gục đầu xuống, một bộ nhận sai, mở miệng nói: “Đường Tổng, xin lỗi, là lỗi của em, buổi trưa em không có giáo tài liệu đến đúng kịp cho anh.”