Hôn Sau Mê Luyến

Chương 19: Chương 19




Tang Nguyệt bị anh nghiền ngẫm nhìn đến co quắp bất an, không dám nhìn thẳng anh,cúi đầu, tránh tầm mắt anh, ngồi dậy, muốn duỗi tay kéo lại cái chăn bị anh ném xuống cuối giường.

Đầu ngón tay mới vừa cầm vào một góc chăn, Tần Thịnh đột nhiên cúi người, một tay ôm ngang eo cô, một tay kéo cô đến mép giường.

Bàn tay ấm áp dùng sức ôm chặt eo cô, Tang Nguyệt sợ ngứa,cả người không tự giác run lên, nắm lấy bàn tay anh kéo ra.

“Tần tiên sinh, anh! ! ”“Tang tiểu thư.

”Bàn tay Tần Thịnh ôm càng chặt hơn, cúi người ghé sát vào cô, mắt nhìn chằm chằm đôi mắt cô, nắm lấy hai cổ tay cô ấn l3n đỉnh đầu, ngữ khí không vui, “Nhiều người họ Tần như vậy, em gọi Tần tiên sinh nào?”Mùi rượu phả ở trên mặt Tang Nguyệt, đây không phải lần đầu tiên Tang Nguyệt thân mật với anh, ký ức đêm đó hiện lên ở trong đầu, giọng Tang Nguyệt bắt đầu run run, “Tần! ! ”Nói còn chưa dứt lời đã bị anh ngắt lời.

“Tang tiểu thư, run cái gì?” Ngón tay anh tuỳ tiện vuốt v e vòng eo của cô, tay Tang Nguyệt bị anh đè nặng không động đậy được, chỉ có thể ngọ nguậy eo trốn về phía sau.

“Đừng nhúc nhích.

” Tần Thịnh trầm giọng, buông tay cô ra, tay nắm lấy cằm cô nâng lên, để cô nhìn thẳng vào mình, giọng nói trầm thấp, hừ lạnh nói: “Sờ mỗi eo đã run thành như vậy, còn dám câu dẫn anh, nói anh không được.

”Tang Nguyệt rụt cổ, gương mặt phiếm hồng, đối với ông chồng hai tuần không về, đột nhiên nay vác người đầy mùi rượu trở về, chưa nói câu nào đã xông vào đùa giỡn người ta này không có chút sức lực chống cự nào, sức anh cực kì lớn, cô ở trong tay anh, như cá nằm trên thớt,cô cử động một chút, tay anh ôm eo càng chặt hơn.

Tang Nguyệt rất muốn khóc, người đàn ông này đúng là thù dai thật,cô chỉ hỏi anh một câu “Anh có phải không được không?”, anh dày vò cô cả một đêm chưa đủ, còn nhớ đến tận bây giờ, còn tức nghẹn một bụng, khi dễ cô.

“Em sai rồi.

” Trải qua một đêm kia nói cho cô biết, cô nên nhận sai.

“Em sai cái gì?” Tần Thịnh chất vấn cô.

Tang Nguyệt cắn môi, nóng nảy, xấu hổ buồn bực trừng anh, “Tần tiên sinh,anh buông em ra,anh uống nhiều rồi,em đi rót cho anh cốc nước,anh cần tỉnh rượu.

”“Tang tiểu thư,anh không uống nhiều,em còn chưa có trả lời anh, nhiều người họ Tần như vậy,em đang gọi ai?”Tang Nguyệt chỉ cảm thấy lời này âm dương quái khí, nhưng không biết là có ý gì, “Anh.

”Bàn tay Tần Thịnh đang vuốt v e trên eo cô rời đi, Tang Nguyệt mới vừa nhẹ nhàng thở ra,anh lại dùng sức ôm lấy.


Tang Nguyệt run rẩy, tức giận đến há mồm ghé vào cổ tay anh cắn.

Tần Thịnh không nhúc nhích, để mặc cho cô cắn, đợi cô cắn đủ rồi, nhìn dấu răng chỉnh tề trên cổ tay kia,cứ như rốt cuộc cũng tìm được một lý do thích hợp, không kiềm chế nữa, cúi đầu hôn lấy môi cô.

Tim Tang Nguyệt đập kịch liệt, nụ hôn làm cô phảng phất như bị mùi rượu vây quanh,Tần Thịnh vội vàng luồn tay vào làn váy cô, Tang Nguyệt đè tay anh lại.

“Tần tiên sinh,anh buông em ra trước,anh còn chưa có tắm rửa.

”Tần Thịnh ngoảnh mặt làm ngơ.

“Tần tiên sinh! ! ”“Tần tiên sinh! ! ”Tang Nguyệt lại gọi thêm hai tiếng, Tần Thịnh cứ như không nghe thấy, động tác càng thêm thô lỗ, Tang Nguyệt tức giận dùng chân đạp nhẹ anh một cái, “Tần Thịnh,anh chưa tắm rửa.

”Tần Thịnh rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, trong mắt xẹt qua một tia ý cười, môi nhẹ nhàng áp lên cánh môi cô, “Tang Nguyệt, em vừa gọi anh là gì?”Tang Nguyệt lần đầu tiên nghe anh gọi tên mình cảm thấy rất lạ,anh bình thường vẫn luôn gọi là Tang tiểu thư,sau đó mới bừng tỉnh,chậm rãi nhận ra tựa hồ mỗi lần cô gọi anh là Tần tiên sinh,anh đều sẽ đáp lại một câu Tang tiểu thư.

Vốn dĩ không cảm thấy có gì lạ, nhưng lần này cô gọi anh là Tần Thịnh,anh liền gọi lại cô là Tang Nguyệt,nhớ lại lúc trước anh cứ gọi cô lại là Tang tiểu thư, cảm giác như là đang giận dỗi.

Không quá chắc chắn, Tang Nguyệt thử gọi lại, “Tần tiên sinh.

”Tần Thịnh liền lạnh lùng nói: “Tang tiểu thư.

”Tang Nguyệt: “! ! ”Tần Thịnh ngậm lấy môi cô, dùng sức m*t vào.

Tang Nguyệt cảm thấy môi mình đau xót,nhanh chóng gọi tên anh, “Tần Thịnh.

”Tần Thịnh lúc này mới vừa lòng, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi cô như đang khen thưởng, kéo cái chăn bên cạnh đắp lên người cô,giọng nói trầm thấp, “Anh đi tắm rửa, chờ anh.

”Chờ anh làm cái gì, đáp án không cần nói cũng biết.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Tần Thịnh đang đi tắm.

Tang Nguyệt nằm ở trên giường, mặt đỏ rần lên,nằm một lúc lâu,trong lòng vẫn thấy sợ hãi bộ dáng đêm đó anh đè lên người cô không buông, có chút xúc động muốn thừa dịp anh tắm rửa mà chạy trốn.


Về lại bên nhà mình, hoặc là đến nhà Nguyễn Anh cũng được.

Chỉ cần cô chạy khỏi đây,với tính tình của anh, khẳng định sẽ không đi tìm cô về, là có thể thành công tránh thoát khỏi đêm nay.

Đương nhiên,cô cũng đã ngẫm lại, cách làm này căn bản là không thể.

Bọn họ là vợ chồng, loại chuyện này tránh được một ngày chứ không trốn được mười năm.

Tuy rằng anh không có kỹ xảo gì, động tác thô lỗ muốn chết mà anh còn không cho nói nhưng cô cũng không có khả năng bảo anh đi tìm người phụ nữ khác luyện tập, chỉ có thể hy vọng anh đã có kinh nghiệm từ cả đêm đó, lần này làm ôn nhu hơn một chút.

Tang Nguyệt cầm lấy điện thoại bị ném ở một bên, tiếp tục xem phim trước khi Tần Thịnh quay lại, cố gắng để cơ thể mình thả lỏng, nhưng lực chú ý luôn bị tiếng nước chảy trong phòng tắm hấp dẫn, đôi mắt chăm chú nhìn vào trên màn hình, nhưng trong phim người ta nói cái gì,cô một câu cũng không nghe lọt vào lỗ tai.

Không biết là do cô quá khẩn trương, cho nên cảm thấy anh tắm lâu đến kì lạ,hay là bởi vì do anh vốn đã tắm rửa kĩ càng nên lâu.

Mỗi lần cô nghĩ anh khả năng sắp đi ra thì tiếng nước chảy tiếp tục chảy đều đều như cũ.

Tang Nguyệt đem chăn kéo qua đỉnh đầu, cả người chui ở trong chăn,khi nào bí không thở được, lại chui ra, cứ lặp đi lặp lại vài lần như thế cho đến khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng hẳn.

Tang Nguyệt theo bản năng giật mình một chút,nằm dịch vào bên trong,hai tay nắm chặt chăn.

Ngay sau đó, là tiếng máy sấy.

Anh còn phải sấy khô tóc.

Tóc anh,chỉ mất vài phút là có thể khô, tim Tang Nguyệt đập như trống, trong đầu nghĩ lung tung rối loạn.

Bỗng nhiên, cô nghĩ tới một vấn đề.

Anh hôm nay đã uống rượu, dưới tác dụng của rượu, khả năng xuống tay sẽ không nhẹ cũng không nặng.

Nhưng nhìn dáng vẻ của anh, đêm nay không có khả năng buông tha cho mình.


Nghĩ đến đây, Tang Nguyệt xốc chăn lên ngồi dậy, đi xuống giường, đi ra phòng khách, tìm cái cốc rót cho anh cốc nước ấm,để anh giải mùi rượu.

Tần Thịnh sấy khô tóc xong, tùy ý khoác một cái áo tắm dài lên, dây đai cũng không thắt đàng hoàng lại, từ phòng tắm đi ra, trên giường không có ai.

Có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến,anh quay đầu ra bên ngoài nhìn, Tang Nguyệt bưng cốc nước đi vào, thấy anh đứng ở đó, quần áo lỏng lẻo, ngực cũng lộ ra một mảng, mất tự nhiên dời đi ánh mắt, gương mặt có chút nóng lên.

Tần Thịnh đi đến trước mặt cô, hỏi: “Khát nước sao?”Tang Nguyệt đem cốc nước đưa cho anh, “Cho anh,anh uống rượu rồi nên uống nước vào.

”Tần Thịnh nhận lấy nước, cầm lấy không nhúc nhích, ánh mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm cô.

Tang Nguyệt nhấc chân đi đến mép giường,lúc đi ngang qua người anh, bị cánh tay anh kéo lấy eo, ôm vào trong lòng ngực.

Anh cúi đầu,tỉ mỉ hôn lên cổ cô, hô hấp Tang Nguyệt trở nên gấp gáp hơn, cả người run rẩy đẩy anh ra, “Anh còn chưa uống nước.

”“Đợi lát nữa uống.

”Anh một tay ôm eo cô lên, đặt cô lên trên giường, cốc nước đặt trên tủ đầu giường, cúi người kéo ngăn kéo ra, lấy thứ đã sớm chuẩn bị ở bên trong ra.

Tang Nguyệt ngồi ở trên giường chỉnh lại váy,thấy món đồ trên tay anh thì quay mặt đi, vành tai đỏ ửng lan đến cổ.

——Cuối cùng Tần Thịnh vẫn không uống cốc nước kia mà đút cho cô uống.

Cánh tay rắn chắc của anh ôm lấy vòng eo đang run rẩy, ôm cô dựa vào trong ngực mình, đưa cốc nước đến bên môi cô,để cô uống cho nhuận giọng.

Cô hỏng cô bị khàn phát ngứa, đôi mắt rưng rưng nước, đuôi mắt phiếm hồng, ủy khuất trừng mắt nhìn anh, lại bị anh nhéo cằm, ướt át hôn lấy.

Sáng sớm hôm sau, lúc Tang Nguyệt tỉnh lại, cảm giác được cả người mình đang bị giam cầm, mở mắt ra, liền nhìn thấy Tần Thịnh đang quay mặt về phía cô ngủ.

Cánh tay anh ôm trên eo cô,nhắm mắt, còn đang ngủ.

Xuyên qua tấm rèm, có thể thấy bên ngoài trời đã sáng, không biết giờ là mấy giờ, Tang Nguyệt quay đầu, không thấy điện thoại ở trên tủ đầu giường, tối hôm qua trước khi ngủ, cô hình như là để điện thoại trên giường.

Cả người bị anh ôm lấy, phạm vi mắt nhìn bị hạn chế, nhớ tới người này tối hôm qua dày vò cô như điên, Tang Nguyệt mặc kệ anh đang ngủ hay không ngủ, trực tiếp duỗi tay đẩy anh ra.

Tần Thịnh mở mắt, cánh tay càng ôm lấy cô chặt hơn, giọng nói trầm thấp mang theo sự thoả mãn, “Tỉnh.

”Trước khi cô dậy, Tần Thịnh đã tỉnh một lần, thấy cô còn đang ngủ, liền ôm cô ngủ tiếp.


Kỳ thật lúc cô vừa mở mắt anh đã biết, chỉ là muốn nhìn xem sau khi cô tỉnh ngủ thì có phản ứng gì nên vẫn cứ nhắm mắt giả vờ ngủ.

Tang Nguyệt bị cánh tay anh ôm chặt đến khó thở, nhiệt độ cơ thể anh cao, ôm cô ngủ rất nóng, buổi tối ngủ rồi thì không có cảm giác gì, giờ tỉnh ngủ rồi liền cảm thấy cả người dính dớp mồ hôi.

“Mấy giờ rồi?” Trải qua một đêm, giọng nói của Tang Nguyệt càng khàn hơn trước khi ngủ.

Tần Thịnh xoay người, cầm lấy di động trên tủ đầu giường phía anh lên, “10 giờ.

”Tang Nguyệt sửng sốt, mới nhớ ra mình tối hôm qua quên đặt đồng hồ báo thức, cô ngủ quá giờ.

Cũng may hôm nay không có việc gì quan trọng, Tang Nguyệt tìm di động,muốn gọi điện cho Lâm Tĩnh, bảo cô ấy mình sẽ đến công ty muộn.

Nhưng cô tìm quanh một vòng cũng không tìm được di động.

“Em đang tìm di động sao?”Tần Thịnh đưa di động qua cho cô.

Tang Nguyệt nhận lấy, đối diện với ánh mắt của anh, có chút ngượng ngùng, rũ đầu, nói tiếng cảm ơn.

Cảm ơn?Tần Thịnh nhíu mày, nói: “Trợ lý em buổi sáng gọi điện thoại cho em, lúc ấy em đang ngủ nên anh nghe máy.

”Cô buổi sáng không đi làm, Lâm Tĩnh tìm cô hẳn là có việc.

Tang Nguyệt theo bản năng hỏi: “Cô ấy có nói là có chuyện gì hay không?”Tần Thịnh thuật lại hoàn chỉnh nội dung cuộc trò chuyện của anh với Lâm Tĩnh, “Cô ấy hỏi anh là ai,anh nói anh là ông xã của em, em đang ngủ,cô ấy nói xin lỗi, quấy rầy hai người rồi.

”Sắc mặt Tang Nguyệt cứng đờ lại, bộ não mới vừa tỉnh ngủ còn có chút mơ màng, nháy mắt liền tỉnh táo lại.

Lâm Tĩnh gọi đến cho cô là sau 9 giờ.

Anh còn nói với Lâm Tĩnh anh là ông xã của cô, cô còn đang ngủ.

Giờ vào làm là 9 giờ cũng không dậy nổi, ở trên giường ngủ với ông xã, này không phải đồng nghĩa nói với Lâm Tĩnh, hai người bọn họ tối hôm qua ở bên nhau làm cái gì sao?Lâm Tĩnh còn nói, thực xin lỗi, quấy rầy hai người rồi nữa.

Tang Nguyệt hít một hơi thật sâu, cố kiềm chế không đạp anh một cái, nhắm mắt, ổn định lại hô hấp của mình, lễ phép nói: “Cảm ơn anh đã giúp em nhận điện thoại, lần sau anh đừng bắt máy nữa.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.