Hôn Sau Mê Luyến

Chương 33: Chương 33




Tang Nguyệt biết ưu điểm của mình,cô được thừa hưởng vẻ đẹp từ mẹ,bắt đầu từ lúc còn rất nhỏ đã không ngừng có nam sinh nói thích cô, lại lớn hơn chút nữa, sau khi thành niên, càng có nhiều người đàn ông từ già đến trẻ đều thổ lộ với cô, nói yêu cô.

Cái từ ‘yêu’ này cô đã nghe qua vô số lần.

Người nói yêu cô rất nhiều, nhưng những người đã từng nói yêu cô, hơn nữa còn thề non hẹn biển sẽ đối xử tốt với cô cả đời, sau khi bị cô cự tuyệt quay đầu đã trái ôm phải ấp, chuyện trò vui vẻ cùng người phụ nữ khác.

Bọn họ sinh ra đã ở vạch đích, cái gì cũng không thiếu,phụ nữ với bọn họ chỉ là thử đồ để thoả mãn, cái từ ‘yêu’ này chỉ là kĩ xảo để bọn hắn dụ dỗ con gái người ta lên giường mà thôi, ở bọn họ trong lòng không có bất luận cái gì phân lượng.

Vì cái từ ‘yêu’ hư vô mờ mịt này mà rất nhiều nữ nhân như con thiêu thân lao đầu vào lửa, vì cái lời thề không đáng giá này mà cam nguyện vì đàn ông rửa tay làm nội trợ,chỉ được ở trong nhà, chỉ có thể dựa vào đàn ông để sống, hoàn toàn mất đi bản tự do của mình.

Cô không muốn, cũng sẽ không trở thành người như vậy.

Trịnh Giới chính là một ví dụ điển hình nhất, luôn miệng nói yêu cô nhưng toàn làm những điều cô ghét.

Nhưng mà so với cái loại tra nam thuận miệng hứa xuông này, cô nguyện ý tin rằng Tần Thịnh là nhất thời có hiểu lầm,nhầm lạc thú trên giường cùng cô là yêu.

Lạc thú của anh sớm muộn gì cũng sẽ biến mất.

Cho nên,cô sẽ không yêu anh, sẽ không cho anh bất cứ lời hứa hẹn nào.

Cũng không thể làm những chuyện khiến anh hiểu lầm.

Chờ anh suy nghĩ cẩn thận, tự mình trở về,cô vẫn có thể làm tròn trách nhiệm của người vợ như cũ,anh muốn cái gì, chỉ cần cô có thể,cô đều có thể cho, duy chỉ có sẽ không yêu anh.

Nếu anh không thể chấp nhận một người vợ không yêu mình,cô cũng có thể thuận theo ý anh, kết thúc đoạn hôn nhân này.

Nghĩ đến việc kết thúc đoạn hôn nhân này, Tang Nguyệt tức khắc cảm giác cả người như không còn tí sức lực nào,cô dựa đầu lên giường, trong lòng dâng lên nỗi phiền muộn vô hạn, con người quả nhiên không thể thường xuyên ăn đường, ăn nhiều sẽ không thể thích ứng lại được với vị đắng.

Tang Nguyệt bất an, ở trên giường lăn qua lộn lại thật lâu cũng không thể ngủ, trong phòng tràn ngập hơi thở Tần Thịnh lưu lại, bọn họ mới vừa cách đây không lâu còn ở trên cái giường này h0an ái.

Từ mấy ngày trước anh đã kế hoạch,sau khi đi công tác về,cùng cô đi xem phim,dẫn cô đi dạo phố! ! Tang Nguyệt thở dài, đứng dậy mở đèn trong phòng lên.


Trên sô pha đầu giường,váy của cô để lẫn với quần áo anh còn chưa có thu dọn.

Tang Nguyệt xuống giường, ôm đống quần áo từ trên sô pha lên, ném vào sọt quần áo bẩn trong phòng tắm, quay về nằm lại lên giường, ôm quyển sách, dựa lên đầu giường, thất thần lật xem.

Cô không thích loại cảm giác này, lo được lo mất, tự mình chuốc lấy cực khổ.

Tần Thịnh liên tục mấy ngày không về nhà, Tang Nguyệt mất ngủ cả đêm,hôm sau lại vẫn như bình thường đi làm rồi tan tầm.

Vào tháng chín, Ninh Sách khai giảng, Tang Nguyệt tự mình đưa cậu đến trường.

Có lẽ là ngày đó ở trong văn phòng Cục Cảnh Sát, hình ảnh cậu bé cúi đầu, cô đơn lẻ bóng, bả vai run rẩy đã làm Tang Nguyệt nhớ tới chính mình năm đó cũng có thể do cậu ngoan ngoãn nghe lời,sau khi đến ở nhà cô, mỗi ngày đều chăm chỉ đọc sách học tập, chưa gây chuyện gì phiền phức cho cô nên mặc dù nhiều năm không gặp, Tang Nguyệt vẫn có một chút ôn nhu với cậu.

Gương mặt cậu cũng có vài đường nét giống cô, làm cô không thể quên đi sự thật rằng cậu có quan hệ huyết thống với mình,nhìn bộ dáng lẻ loi hiu quạnh của cậu làm cô không kiềm chế được muốn dành hết tình thương mà mình chưa từng trải qua cho cậu.

Đưa Ninh Sách đi học là quyết định nhất thời của Tang Nguyệt,cô ban đầu định cử tài xế đưa Ninh Sách đi học, giúp cậu xử lý thủ tục nhập học, đêm qua, chủ nhiệm lớp Ninh Sách đã nhắn tin cho cô, nhắc nhở cô hôm nay khai giảng, nhớ phải đưa Ninh Sách đi học,các học sinh khác đều đã đến nhận lớp trước đấy, Ninh Sách được xếp vào lớp sinh, không quen biết những bạn học khác, lớp học cũng không biết ở đâu,phải cần chủ nhiệm lớp dẫn đi giới thiệu với các bạn,Nhớ đến mình hồi đi học đều là tài xế với bảo mẫu trong nhà đưa đến trường, họp phụ huynh cho mình, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, liền theo bản năng đặt đồng hồ báo thức dậy sớm.

Sau khi Ninh Sách rời giường đi rửa mặt xong, từ trong phòng tắm đi ra,thấy Tang Nguyệt ngồi ở bên bàn ăn ăn sáng, sửng sốt một chút,ngại ngùng cúi đầu túm túm vạt áo, xác nhận quần áo đã chỉnh tề mới đi tới chào Tang Nguyệt, “Chị,sao chị lại tới đây?”Mối quan hệ của hai người trong khoảng thời gian này cũng coi như không tồi, Ninh Sách ở trước mặt Tang Nguyệt cũng dần nói nhiều hơn một ít.

Trẻ con chính là như vậy, ai đối tốt với nó,nó sẽ đối xử tốt lại.

Đối diện Tang Nguyệt có bày một phần bữa sáng, là chuẩn bị cho Ninh Sách, “Ngồi xuống ăn sáng trước đã.

”Ninh Sách ngồi vào ghế đối diện Tang Nguyệt, cầm lấy đôi đũa,gắp một cái bánh bao, học theo bộ dáng Tang Nguyệt, thong thả ung dung ăn cơm.

“Đồ dùng học tập đều chuẩn bị đầy đủ rồi chứ?” Tang Nguyệt hỏi.

Ninh Sách ừ một tiếng.

Tang Nguyệt thấy cậu ăn từng miếng từng miếng bánh bao nhỏ, cầm di động lên nhìn giờ, thúc giục, “Ăn nhanh lên, ăn xong chị đưa em đi học.

”Ninh Sách ngoài ý muốn, “Chị muốn đích thân đưa em đi học sao?”Tang Nguyệt: “Đi xử lý thủ tục nhập học cho em, nhanh lên, đừng lề mề,sắp không còn kịp rồi.


”Ninh Sách nghe thấy cô thúc giục, do dự một chút, để giữ gìn hình tượng, không trực tiếp nhồi hết bánh vào miệng,ăn thêm hai miếng, đứng lên nói: “Em ăn no rồi, có thể đi thôi.

”Tang Nguyệt nhìn bữa sáng như chưa động vào miếng nào trước mặt cậu, cười nói: “Ăn ít như vậy sao được,cái tuổi này của em đang là lúc cơ thể phát triển, ăn nốt đi, không cần lãng phí.

”“Đã không còn kịp nữa rồi.

” Ninh Sách nói.

Tang Nguyệt: “Vậy mang theo ăn trên đường đi.

”“Thôi để em ăn nốt luôn đi,em sợ làm bẩn xe chị.

”Cậu có thể nhận thức được chiếc xe Tang Nguyệt lái thật sự rất đắt.

Cậu lại ngồi xuống, sợ Tang Nguyệt chờ lâu, không cố kỵ hình tượng nữa, cầm lấy bánh bao nhồi vào trong miệng, hai miếng đã ăn xong một cái.

Ăn xong bữa sáng, Tang Nguyệt lái xe đưa Ninh Sách đến trường học.

Trên đường Tang Nguyệt dặn dò Ninh Sách vài câu, “Ở trường học gặp phải chuyện gì thì phải gọi điện thoại ngay cho chị,em được xếp vào lớp sinh, vừa mới bắt đầu học khả năng không theo kịp tiến độ của những bạn học khác nhưng không cần lo lắng, chỉ cần mình có khả năng thì có thể theo được, chờ thêm một tháng nữa, xem thành tích thi tháng của em, nếu vẫn theo không kịp các bạn thì nhất định phải nói với chị,chị sẽ sắp xếp gia sư dạy bổ túc cho em, đã biết chưa?”Ninh Sách gật đầu, “Em biết rồi.

”Đến trường học, xử lí xong thủ tục nhập học cho Ninh Sách,sau khi chủ nhiệm lớp nói chuyện với Tang Nguyệt để hiểu sơ về tình huống của cậu thì dẫn theo Ninh Sách về phòng học.

Tang Nguyệt đứng ở bên ngoài, nhìn Ninh Sách được chủ nhiệm dẫn lên bục giảng tự giới thiệu,sau đấy sắp xếp chỗ ngồi ở hàng cuối lớp,người cậu cao ráo xác thật chỉ thích hợp ngồi ở dãy cuối cùng, quá cao ngồi ở phía trước sẽ cản trở tầm nhìn của các bạn khác.

Nhưng dãy cuối cùng cách bảng đen khá xa, Tang Nguyệt nhìn thấy trong phòng học những bạn học cùng lớp mới của Ninh Sách có đến 70% trở lên đều đeo mắt kính, mới nhớ ra mình sơ sót chuyện này.

Cô đi vòng đến cửa sau phòng học, Ninh Sách mới vừa ngồi vào chỗ, quay đầu lại nhìn cô, nói: “Chị,chị đi về đi,em sẽ chăm chỉ học hành.

”Tang Nguyệt hỏi: “Em có bị cận thị không?”Ninh Sách đáp: “Không cận thị.


”“Chữ trên bảng có thể thấy rõ không?Chữ thứ ba dòng đầu tiên bên tay trái là chữ gì?”Ninh Sách: “Có thể thấy rõ,chữ thứ ba là ‘phong’.

”“Được, không quấy rầy em nữa,em học đi,chị đi về đây.

”Từ trường học đi ra, Tang Nguyệt đến công ty đi làm.

Ngày trôi qua đến phong phú lại bận rộn.

Buổi tối về đến nhà, dì Điền đã làm xong bữa tối chờ cô.

Lúc ăn cơm, dì Điền nhịn không được cảm khái cùng Tang Nguyệt, “Tần tổng đợt này công tác cũng bận quá, hôm trước mới đi công tác một tuần, mới về được một buổi tối, lại đi công tác rồi.

”Dì Điền không biết chuyện giữa Tần Thịnh với Tang Nguyệt, cho rằng Tần Thịnh không về nhà là đi công tác, trước kia anh cũng thường xuyên đi công tác.

Tang Nguyệt nghe bà nói như vậy, cũng không nói Tần Thịnh không đi công tác, chỉ nói với bà: “Tập đoàn nhiều nhân viên như vậy, khẳng định phải rất bận rồi.

”“Cũng phải, Tần tổng luôn phải giải quyết những việc lớn, chỉ là hai người mới vừa kết hôn không được bao lâu,cứ hay tách nhau ra như vậy! ! ”Dì Điền dừng một chút, không nói tiếp nữa.

Tang Nguyệt nghe ra ý mà bà muốn nói, chia cách hai nơi quá lâu sẽ không tốt cho tình cảm vợ chồng.

Bà vẫn luôn là người chăm sóc Tần Thịnh, tất nhiên là hy vọng tình cảm vợ chồng của Tần Thịnh với Tang Nguyệt luôn tốt đẹp.

Tang Nguyệt cười nói để bà yên tâm: “Như vậy cũng tốt mà, tiểu biệt thắng tân hôn.

”Dì Điền quan sát thần sắc của Tang Nguyệt, thấy cô không có gì là bất mãn với việc Tần Thịnh thường xuyên đi công tác không trở về nhà, mà ngược lại còn thông cảm cho công việc của Tần Thịnh, nhẹ nhàng thở ra.

Phụ nữ đều hy vọng chồng dành nhiều thời gian cho mình, bà gần như là nhìn Tần Thịnh lớn lên, hiểu tính cách của Tần Thịnh, biết anh kể cả ở bên ngoài không về nhà cũng sẽ không ngoại tình,bà chính là lo lắng Tang Nguyệt ở nhà một mình, sẽ bất mãn chuyện Tần Thịnh luôn không trở về nhà.

Hai ngày trước , Tang Nguyệt đi dạo phố về, mua hai bộ quần áo dành cho nam, ném ở trên sôpha phòng khách,bà tưởng là mua cho Tần Thịnh, đang định hỏi cô có muốn treo vào tủ quần áo của Tần Thịnh hay không, còn chưa có kịp hỏi ý Tang Nguyệt, Tang Nguyệtđã mang hai bộ quần áo kia đi.

Tần Thịnh cũng không ở nhà,cô mang theo hai bộ quần áo kia đi ra ngoài, khẳng định không phải mua cho Tần Thịnh.

Buổi sáng nay, khi Tang Nguyệt ra ngoài, mang theo rất nhiều bữa sáng đi,khẩu phần vừa nhìn liền biết không phải cho một mình cô ăn,mà là mang theo ăn cùng người khác.

Hai ngày này bà vẫn luôn cân nhắc, có thể là do Tần Thịnh vẫn luôn không hay về nhà, Tang Nguyệt trong lòng cô đơn, ở bên ngoài tìm người khác hay không.


Nghe nói phú bà hiện nay, chồng không ở nhà, rất nhiều người đều sẽ bao dưỡng tiểu bạch kiểm ở bên ngoài,bây giờ miệng lưỡi con trai cũng có thể nói ngọt, nhìn thấy phú bà đều gọi chị gái, làm lòng người ta vui đến nở hoa.

Ai da, nếu thật sự có người khác ở bên ngoài thì phải làm gì mới được.

Dì Điền do dự không biết có nên nhắc nhở Tần Thịnh một chút,bảo anh chú ý đến bà xã nhiều hơn hay không, lại sợ chỉ là hiểu lầm mà nhắc đến trước mặt Tần Thịnh như vậy ngược lại còn làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng Tần Thịnh với Tang Nguyệt.

Mấy ngày nay Tang Nguyệt buổi tối đều ngủ ở nhà,nếu thật sự có người khác ở bên ngoài, khả năng cũng chỉ mới bắt đầu mối quan hệ với người kia, còn chưa có quan hệ, còn có cơ hội cứu vãn, nhưng nếu Tần Thịnh còn cứ hay không về nhà như vậy thì khó có thể đảm bảo không xảy ra chuyện gì.

Dì Điền hai đêm nay cũng không thể ngủ ngon, miệng cũng bắt đầu nổi nhiệt.

Tang Nguyệt tất nhiên không biết dì Điền nghĩ gì trong lòng, thấy khóe miệng bà nổi cục nhiệt, hỏi: “Dì Điền, dì gần đây có phải bị nóng trong không, miệng bị nổi nhiệt kìa.

”Dì Điền giơ tay sờ miệng, Tang Nguyệt nhắc nhở nói: “Đừng chạm vào, chạm vào mà bị vỡ sẽ dễ lưu lại sẹo rất khó mờ đi,chốc nữa dì nấu ít chè đậu xanh ăn cho mát đi.

”Dì Điền nói: “Có thể là dạo này thời tiết nóng quá.

”Tang Nguyệt: “Tối dì về phòng nghỉ ngơi sớm một chút, đừng để mệt nhọc quá.

”Buổi tối hai ngày nay dì Điền đã ở lại bên này,ý bà nói với Tang Nguyệt chính là thời tiết quá nóng, buổi tối bà không muốn phải đi về nhà, trên thực tế là muốn ở bên này xem Tang Nguyệt buổi tối có về nhà ở không.

Bà ở lại bên này, nếu Tang Nguyệt thật sự có người khác cũng sẽ có điều cố kỵ không đi cả đêm không về.

Dì Điền càng nghĩ càng sầu, mấy lần muốn nói rồi lại thôi.

Tang Nguyệt thấy bà như có chuyện muốn nói, hỏi: “Dì Điền,trong nhà dì gặp phải chuyện gì sao?Nếu cần con giúp đỡ thì dì cứ mở lời.

”Dì Điền thấy cô là người thấu tình đạt lí, trong lòng thở dài, nói: “Không có việc gì,dì chỉ là đang lo lắng, trời nóng như vậy, Tần tổng ở bên ngoài đi công tác cũng quá vất vả rồi.

”Tang Nguyệt: “Dì không cần lo lắng cho anh ấy, anh ấy đi công tác cũng sẽ có người chăm sóc anh ấy.

”Dì Điền ừ một tiếng, hỏi: “Tần tổng có nói hôm nào đi công tác thì về không?”Tang Nguyệt như suy tư gì nói: “Này con cũng không chắc nữa, chuyện công tác khi nào xong cũng không thể nói trước được.

”Dì Điền trong lòng lộp bộp một tiếng, nghĩ thầm,cả chuyện chồng mình khi nào đi công tác về cũng không biết, cũng không quan tâm,chuyến này khả năng thật sự muốn kết thúc rồi.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.