Trong mơ mơ màng màng, Cận Tử Kỳ nghe thấy thanh âm tiếng đóng cửa, mặc dù rất nhỏ, nhưng cô vẫn tỉnh dậy.
Con ngươi xinh đẹp lờ mờ buồn ngủ chậm rãi mở ra, thân thể đau nhức khiến cô nhíu mày lại.
Cô chống lên bàn ngồi dậy, tấm chăn mỏng đắp trên người theo thân thể của cô trượt xuống, lộ ra toàn thân cô trần trụi, cô cúi đầu nhìn thấy trên da thịt trắng nõn máu ứ đọng, từng miếng từng miếng nhỏ, rải rác khắp người.
Rèm cửa sổ màu trắng có từng đợt từng đợt ánh sáng xuyên vào, Cận Tử Kỳ nhìn quanh một vòng trong ngôi nhà gỗ nhỏ không hề mờ tối như thế nữa, sau đó phát hiện trên cái băng ghế bên cạnh bàn có một bộ quần áo, được gấp lại thật chỉnh tề, là vì cô mà chuẩn bị.
Tâm tình của cô cũng như sáng sớm tinh mơ bình yên tĩnh lặng, giơ tay lên, nheo mắt che đi ánh mặt trời chói chang chiếu rọi lên mặt.
Sau khi tỉnh lại cô không hề tiếc nuối vì không thấy người đàn ông cùng cô một đêm quấn quít, cô không nghĩ đến muốn hắn chịu trách nhiệm đối với mình, chuyện tối ngày hôm qua theo mức độ nào đó nói lên, cũng có thể kết luận là anh tình tôi nguyện không?
Có lẽ, một đêm đi qua, như người dân nước lã là một kết quả không tệ.
Cận Tử Kỳ xốc tấm chăn lên, hai chân trắng nhỏ di chuyển đi xuống bàn, chỉ vừa đặt lên trên mặt đất, cô liền phát hiện xương cốt toàn thân mình giống như cái khung lỏng lẻo, chống đỡ không nổi trọng tâm cô, cả người đâm chồng lên góc bàn.
Bên eo bị đâm đau khiến cho cô hừ nhẹ một tiếng, trong lúc giữa hai chân đau đớn chua xót, thời điểm đó cũng đã nhắc nhở cô tình huống tối hôm qua tất cả mọi thứ không phải là một giấc mộng, cô ở trên cái bàn này, cùng một nông dân điên cuồng triền miên một đêm.
Khi Cận Tử Kỳ xoay người đi lấy quần áo, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy trên mặt bàn vết máu khô khốc, quệt ra giống như một cánh hoa hồng đỏ tươi, về điểm này vết đỏ tươi bày ra trên gỗ, đúng là bắt mắt thế, lại mê hoặc như vậy.
Cô lẳng lặng nhìn chằm chằm ba giây, sau đó dời mắt đi chỗ khác, sắc mặt gợn sóng không sợ hãi, cô không bận tâm giữa hai chân đang khó chịu, cầm quần áo lên mặc vào, lặng yên không một tiếng động rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ cô đã ở lại cả đêm.
------------------
Hai bên đường quốc lộ hoa mùa hè nở rộ mãnh liệt, dòng xe chạy ngang qua ngã tư đường, một bóng dáng mỏng manh nhỏ bé chìm ngập trong dòng người đông đúc như nước thuỷ triều, khi đèn xanh sáng lên theo dòng người băng qua lối dành cho người đi bộ, sau đó không mục đích mà thoải mái đi khắp nơi.
Trong tay Cận Tử Kỳ xách một đôi giày cao gót, khi đi ngang qua người đi đường thấy lạ lùng đánh giá, bởi vì một đôi chân trần trắng nõn lại dẫm lên gạch đã bị ánh nắng mặt trời rừng rực nướng nóng bỏng.
Cô đi thật nhẹ nhàng, đối với ánh mắt khác thường của người khác, nhìn qua không để ý nhiều.
Đổi lại ngày xưa, hiện tại cô phải ngồi ở trong phòng làm việc phê duyệt các loại văn kiện, hoặc là tại phòng họp cùng cấp dưới tinh anh của cô tranh luận sôi nổi, không giống như giờ phút này chơi bời lêu lổng dạo bước khắp nơi.
Từ nông trường vùng ngoại ô đến nội thành, cô sử dụng hai chân của mình để đi trở về.
Dù cho dưới chân cô mấy vết nước phồng rộp đã bị cọ sát vỡ ra, rất đau, nhưng cô vẫn dựa vào sức lực của mình trở về
Đi qua ven đường ở trước màn hình LED trên sân cửa hàng tổng hợp, Cận Tử Kỳ dừng bước.
Bên trong màn hình to lớn đang phát ra tin tức mới nhất, bùm bùm lốp bốp bóng tràn ngập âm thanh thiết bị ánh đèn loang loáng, trong tiếng còi xe tới xe lui, Cận Tử Kỳ nghe được người chủ trì mặt mỉm cười cầm micro đưa tin:
“Hôm nay, nhà giàu số một ở thành phố tiên sinh Tống Chi Nhậm đích thân cùng Cận thị tham dự buổi lễ ký hợp đồng liên quan tới hạng mục khai phá thành đông, điều này cũng đập tan tin đồn trước đó đề cập đến hai nhà Tống Cận bởi vì quan hệ thông gia thất bại mà quan hệ nhanh chóng đóng băng ……”
Màn ảnh lần nữa chuyển đến hiện trường lễ ký hợp đồng, Cận Tử Kỳ thấy Tống Chi Nhậm tóc bạc ngồi lẫn trong chỗ ngồi cúi đầu ký tên, sau lưng là Tô Hành Phong đi theo lo liệu toàn bộ hành trình, động tác vẻ mặt cũng đặc biệt thận trọng dè dặt.
Cận Chiêu Đông sau khi ký xong chứng từ, nét mặt tươi cười biến hoá chuyên nghiệp tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, mà ngồi bên cạnh ông là Tô Ngưng Tuyết, toàn thân mặc một bộ trang phục công sở màu trắng , mái tóc dài buộc lên ở sau ót chỉnh tề, nhìn qua rất trang nhã cao quý.
Cận Tử Kỳ cũng chưa từng xem nhẹ biểu tình lạnh nhạt từ đầu đến cuối của Tô Ngưng Tuyết, còn có ánh mắt thoáng thất thần.
Đây là lần đầu tiên Cận Tử Kỳ thấy Tô Ngưng Tuyết xưa nay luôn đem sự nghiệp đặt ở vị thứ nhất lại xuất hiện thất thố như vậy.
Ống kính máy quay phim ở hội trường quay một vòng, mặc dù chỉ có mấy giây ngắn ngủi, nhưng Cận Tử Kỳ vẫn tóm được chính xác bóng trắng núp ở trong góc khuất ở hiện trường.
Cái người đó không nên xuất hiện tại buổi lễ ký hợp đồng, "Kiều Niệm Chiêu" ba chữ đập vào đầu óc Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ ngước nhìn bên trong màn hình Cận Chiêu Đông mang nụ cười tươi vui, bàn tay xách giày cao gót lạnh lẽo rét buốt siết chặt.
Cô giống như đoán được cái gì ……
Dự cảm xấu, giống như một giọt mực màu đen, rơi vào mặt hồ trong lòng của cô, dập dờn mở ra tầng tầng sóng rung động .
Càng giống như một nắm mây mù đen, giương nanh múa vuốt mà hướng đến đập vào mặt cô.
Một chiếc Mercedes-Benz màu Champagne từ từ chạy tới, dừng lại, tài xế vội vàng chạy ra, trong lòng không yên chần chờ một chỗ không tiến lên phía Cận Tử Kỳ đang lơ đãng phía trước, rất có thể không dám tin vào hai mắt mình.
Thiên kim tiểu thư nhà họ Cận này lời ăn tiếng nói hành động tao nhã khéo léo, lúc nào lưu lạc đến cái mức này?
Nhưng cuối cùng vẫn tiến lên, khi đứng lại bên cạnh Cận Tử Kỳ, vừa đánh giá dò xét vừa ân cần thăm hỏi:
"Đại tiểu thư?"
Cận Tử Kỳ theo tiếng gọi quay đầu lại, thấy chú Hạ tài xế riêng của nhà họ Cận, còn có xe phía sau ông.
Sau khi chú Hạ khẳng định thân phận Cận Tử Kỳ, thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn chung quanh, hướng Cận Tử Kỳ cung kính cúi chào một cái, đè thấp giọng nói: "Đại tiểu thư, ngài đi đâu vậy, chủ tịch cùng phu nhân tìm ngài cả đêm!"
“Cha tôi thật sự tìm tôi cả đêm?”
Chú Hạ không nghĩ tới Cận Tử Kỳ sẽ hỏi ngược lại, không hiểu ngẩng đầu, đập vào mắt là nụ cười khẽ bên môi Cận Tử Kỳ.
“Đại tiểu thư ……”
“Chú Hạ, gọi điện thoại cho cha, nói cho ông ấy biết chú đã tìm được tôi.”
Chú Hạ rõ ràng phát giác Cận Tử Kỳ khác thường, muốn mở miệng quan tâm, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Cận Tử Kỳ nên muốn nói lại thôi, từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra bấm dãy số của Cận Chiêu Đông, nghe điện thoại chính là trợ lý đặc biệt của ông ấy:
“Trương đặc trợ, tôi tìm được tiểu thư ……”
Chỉ là chú Hạ cả một câu nói còn chưa kịp nói xong, điện thoại di động đã bị Cận Tử Kỳ lấy đi, ông kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Cận Tử Kỳ lạnh lùng nghiêm túc quay mặt đi, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm Cận Chiêu Đông trên màn hình đối với đầu bên kia điện thoại nói:
"Cho cha tôi nghe điện thoại."
Người bên kia điện thoại nghe ra thái độ cứng rắn của Cận Tử Kỳ, chỉ trả lời một câu "Ngài chờ."
Nhân viên dưới Cận Tử Kỳ không ai dám làm trái ngược ý của người thừa kế nhà họ Cận.
Cận Tử Kỳ tự giễu cười cười, chỉ là sau ngày hôm nay, vị trí người thừa kế nhà họ Cận có phải chỉ thuộc về cô hay không?
Trong màn hình LED, Cận Chiêu Đông đang trả lời câu hỏi của phóng viên bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu, cúi đầu kề vào tai nói nhỏ điều gì đó, sắc mặt Cận Chiêu Đông ngẩn ra, lập tức mượn cớ tạm thời rời khỏi hiện trường.
Cận Tử Kỳ từ đầu đến cuối không cúp điện thoại, cô nghe được đầu kia truyền tới tiếng bước chân trong trẻo lạnh lùng, sau đó là tiếng nói của Cận Chiêu Đông vừa quan tâm vừa trách cứ vang lên bên vành tai cô:
“Tối hôm qua đi nơi nào vậy? Tại sao không trở về nhà? Đây chính là việc con đảm đương khi làm người thừa kế nhà họ Cận? Chẳng lẽ không biết những người khác sẽ bởi vì con mà ăn ngủ không yên sao?”
"Ngài quyết định vào hôm nay thừa nhận Kiều Niệm Chiêu là con gái ruột của ngài."
Giọng điệu trần thuật vô cùng bình tĩnh, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, cũng đã để cho Cận Chiêu Đông đầu bên kia rơi vào trầm mặc.
Cô phản ứng như thế có thể cho rằng là cam chịu hay không?
"Tiểu kỳ, con nghe cha nói, Chiêu nhi từ nhỏ chịu khổ quá nhiều, nếu như không có Cận gia làm hậu thuẫn cho con bé, Tống gia vĩnh viễn không thể thừa nhận nó là con dâu, đối con bé không công bằng..."
"Vậy ngài đối với mẹ của con công bằng sao? Ngài năm đó làm ra chuyện như thế, nên chuẩn bị tâm lý gánh vác hậu quả cho tốt." Cận Tử Kỳ nhìn Tô Ngưng Tuyết trên màn hình: "Nếu như ngài không sợ ngài danh dự và địa vị bị lung lay, có thể ở ngay trước mặt truyền thông công khai thân phận Kiều Niệm Chiêu, nói với tất cả mọi người cô ta là kết quả mà ngài ngoại tình!"
Người bên hai đầu điện thoại trầm mặc giằng co, ai cũng không thỏa hiệp.
Cuối cùng Cận Chiêu Đông mở miệng trước: "Mẹ của con đã đồng ý thừa nhận với bên ngoài Chiêu nhi là con gái của bà ấy..."
Giọng nói Cận Chiêu Đông nghe rất xa xôi, lại giống như một thanh dao lạnh lẽo sắc bén hung hăng đâm thủng lồng ngực cô, máu tươi đầm đìa lại không biết, năm ngón tay cô nắm điện thoại di động các đốt ngón tay đã trắng xanh, không còn bình tĩnh được nữa:
"Ông uy hiếp bà ấy, ông thế nhưng lại uy hiếp bà ấy!"
"Ngày hôm qua Chiêu nhi ở bệnh viện bị vô số phóng viên vây chặt chất vấn, thậm chí hướng con bé mà ném trứng gà và sỏi đá, nhưng con bé đây, nhận hết uất ức lại còn miễn cưỡng cười vui khuyên Hành Phong đi theo con hoàn thành hôn lễ, chờ Hành Phong đi rồi mới một mình núp ở trong chăn lén lút rơi nước mắt..."
Cận Chiêu Đông thở dài nặng nề: "Đây là Cận gia chúng ta nợ Chiêu nhi, năm đó nếu như không phải con có lỗi với dì Kiều, Tiểu Kỳ các người nên tự hỏi lòng, hiện tại con còn có thể bình an vô sự như vậy làm người thừa kế nhà họ Cận sao?"
"Không, Cận gia chưa từng nợ Kiều Niệm Chiêu, là cha và con nợ cô ta, con phạm phải sai lầm tự con sẽ chịu trách nhiệm, không cần để mẹ con uất ức cầu toàn."
"Tiểu Kỳ, con muốn làm cái gì?" Giọng nói Cận Chiêu Đông có chút khẩn trương bất an.
Cận Tử Kỳ ngắm nhìn mặt trời chói mắt trên không trung, hơi nheo mắt lại, sau đó khóe môi dần dần nở một nụ cười nhẹ nhàng, đặc biệt vô cùng tự tin thong dong: "Con muốn làm cái gì, ngài không phải đã đoán được sao?"
"Con cứ như vậy hận ta, hận đến mức tình nguyện phá hủy Cận thị cũng không chịu cho Chiêu nhi một chỗ nhỏ nhoi sao?"
"Cho Kiều Niệm Chiêu trở thành nhị tiểu thư nhà họ Cận, cha, đây là ngài muốn?"
Cận Chiêu Đông không ngờ tới Cận Tử Kỳ lại đột nhiên thay đổi thái độ, sửng sốt, nhưng lập tức liền "Ừ" một tiếng, rõ ràng đơn giản, nhưng đặc biệt kiên định, không thể dao động quyết tâm .
"Cha như thế, điều ngài muốn con và mẹ của con cho, điều con và mẹ con muốn, người nào cho?"
Cận Tử Kỳ nói xong liền cúp điện thoại, cô lẳng lặng nở nụ cười, xoay người đi, ánh mắt một mảnh lạnh lùng, cô lập tức ngồi vào xe hơi, không đợi chú Hạ tài xế ngăn cản, trực tiếp đạp xuống chân ga xông ra đường.
Phong cảnh ngoài xe hối hả lùi lại, từ cửa sổ gió lớn cuốn vào thổi trúng làn da cô đau buốt, chân cô không ngừng đạp xuống chân ga, vết nước phồng rợp dưới bàn chân bị đè lên bàn đạp, rõ ràng đau đớn để cho cô đủ tỉnh táo.
Cô chỉ dùng vẻn vẹn mười lăm phút đã bắt đầu đi xong chặng đường nửa tiếng đồng hồ, chiếc xe hơi giống như một con dã thú gầm thét lái vào bãi đậu xe dưới đất của Thịnh Thế Hào Đình, sau buổi lễ ký hợp đồng là buổi dạ tiệc ăn mừng, sẽ tổ chức ở nơi này.
Cận Chiêu Đông muốn trong buổi dạ tiệc hướng về tất cả xã hội thượng lưu thừa nhận thân phận Kiều Niệm Chiêu...
Cận Tử Kỳ ở trong lòng tự giễu cợt mình, thì ra tính tình xử sự lạnh nhạt những năm này bất quá là do mình ngụy trang mà thôi, Cận Tử Kỳ chưa hề thay đổi, vẫn như trước năm mười tám tuổi là người con gái tuyệt nhiên dám yêu dám hận.
Ánh sáng phía trước xe cô, không kịp đóng lại cửa xe, rất nhanh chạy tới hướng thang máy ở phía xa, chợt một ánh đèn kịch liệt bao bọc thân thể của cô, theo đó tiếng động thật lớn chính là tiếng thắng xe cắt qua bóng tối.
Cận Tử Kỳ cũng chưa kịp quay đầu nhìn xem là cái gì, cô chỉ nghe được một tiếng vang thật lớn .
“Oành!....”
Một chiếc xe hơi phóng nhanh quẹo vào bãi đỗ xe ném cô lên giữa không trung.
Cô ở trong không khí xoay tròn một đường hình vòng cung, giống như bọt nước trôi lơ lửng, bỗng nhiên một tiếng "ba", tan vỡ.